Bệnh viện?
Ta không phải ở sơn cốc gì đó sao?
Tử Thanh ngồi dậy, lại bỗng nhiên bị Trầm Linh đè xuống: “Mau nằm xuống đừng loạn, vẫn còn đang truyền nước!”
“Trầm Linh, không đúng, tôi không nên ở đây.” Tử Thanh bối rối nhìn mình, ánh mắt dừng lại trên bàn tay bên trái, vết sẹo nơi đó khiến cho trái timTử Thanh mãnh liệt co rút.
“Nhã Hề cô nương! Đừng!”
“Yến…Tử Thanh, ngươi mau buông tay…”
“Ta không buông!”
Ánh mắt sầu thảm hiện lên trong đáy lòng, lại tuyệt vọng đau lòng đến như vậy.
“Tay trái cậu bị thương khi nào vậy?” Trầm Linh kinh ngạc nhìn Tử Thanh đang ngẩn người, lắc lắc cô, vội vàng nói với vị bác sĩ đứng một bên: “Anhmau nhìn xem, không bình thường, trước kia cô ấy không hay ngẩn ngườinhư vậy!”
Bác sĩ nhìn thoáng qua Tử Thanh: “Bình thường nạn nhân sống sót sau tai nạn đều nhất định có phần hoảng hốt, không có việc gì, nghỉ ngơi nhiều làsẽ khỏe thôi.” Nói xong bác sĩ liền xoay người ra khỏi phòng bệnh.
“Biện Châu?” Tử Thanh thì thào lẩm bẩm.
“Cậu nói gì thế?” Trầm Linh giơ tay quơ quơ trước mặt Tử Thanh: “Cậu đừnglàm tôi sợ chứ, hôn mê ba ngày ba đêm, vừa tỉnh liền giống như thay đổithành người khác vậy!”
Bỗng nhiên nắm chặt tay Trầm Linh, Tử Thanh đột ngột mười ngón tương khấu, thì thào: “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.”
Trầm Linh đỏ mặt, quẫn bách nhìn thoáng qua hai người bệnh đang há hốc mồmnhìn mình, rút tay ra: “Yến Tử Thanh! Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?”
Nghiêm túc nhìn Trầm Linh, Tử Thanh kinh hoảng: “Ngươi không phải Nhã nhi!”Nơi này là hiện đại! Ta đã trở về! Không ở Đại Đường! Hiểu ra, một mảnhmơ hồ trong đầu Tử Thanh bỗng nhiên trở nên rõ ràng.
“Tôi đương nhiên không phải Nhã nhi! Nhã nhi là ai? Rốt cuộc cậu làm saovậy?” Hoảng loạn tránh khỏi hai tay Tử Thanh giãy dụa, Trầm Linh nhìnthấy hai hàng nước mắt từ đôi mắt Tử Thanh không tự chủ được trào rachảy xuống, lòng không khỏi đau xót: “Yến Tử Thanh, cậu…cậu không saochứ?”
“Sao ta lại trở lại nơi này? Sao lại như thế?” Vung tay nhổ kim tiêm, TửThanh từ trên giường bệnh nhảy xuống, chân trần chạy ra khỏi phòng. Tađã bình yên trở lại, nhưng Nhã nhi, có thể nào nàng đã rơi vào tay Hằngvương rồi hay không? Không! Đừng! Ta muốn trở về, ta đã đáp ứng nàng sẽvề rồi, ta không thể nuốt lời!
Còn có Triều Cẩm, nàng có bình yên về đến Phạm Dương không? Trăm ngàn trăm ngàn lần đừng rơi vào tay Ma Ô!
“Tử Thanh! Cậu muốn đi đâu!” Trầm Linh lo lắng đuổi theo Tử Thanh.
Ta muốn đi đâu? Đây là hiện đại a! Ta muốn từ nơi này trở về Đại Đường?Làm thế nào mới có thể trở về? Một mạt tuyệt vọng trào lên trong tim, Tử Thanh ngã ngồi xuống đất: “Ta muốn trở về! Ta muốn trở về!”
“Tử Thanh!” Lòng tràn đầy chua xót ôm lấy Tử Thanh, Trầm Linh sợ hãi lắcđầu: “Cậu đừng làm tôi sợ được không? Rốt cuộc cậu làm sao vậy?”
“Nhã nhi gặp nguy hiểm, ta muốn trở về cứu nàng!” Nhìn Trầm Linh, Tử Thanhcòn nghiêm túc nói: “Ta không thuộc về nơi này, ta muốn trở về, nhưngmà, ta lại không tìm được đường về!”
“Nhã nhi rốt cuộc là ai?” Trầm Linh nâng mặt Tử Thanh lên: “Không phải cậu cho rằng giấc mơ là thật đấy chứ?”
“Nhã nhi…là thê tử…kết tóc của ta…”
“Chát!”
Trầm Linh đột nhiên quăng một cái tát lên mặt Tử Thanh: “Cậu cũng là congái, sao có khả năng có thê tử? Khẳng định là cậu đã coi cảnh trong mơtrở thành thật rồi!”
Tử Thanh lại nở nụ cười, đột nhiên thực kích động hung hăng cắn chính mình một cái: “Là mơ! Là mơ! Ta hiện đang ở trong mơ, ta không đau! Khôngđau!”
“Cậu…”
Hết thảy trước mắt bắt đầu chậm rãi mơ hồ, Tử Thanh không nghe rõ những lời Trầm Linh nói sau đó, chỉ biết là tất cả tất cả bắt đầu dần dần ảm đạm…
***
“Lần này ngươi nhận thua rồi chứ?” Thanh âm lão ẩu vang lên bên tai TửThanh, Tử Thanh đột nhiên mở mắt, vẫn là căn phòng nhỏ như khi mới đến,vẫn như trước là lão ẩu cùng lão hòa thượng kia.
“A di đà phật…”
“Ta không cho ngươi niệm Phật hào nữa! Trước kia ngươi không tuân thủ đánhcuộc, tự tiện phong ấn kí ức của Tử Thanh, ngươi xem, người tính khôngbằng trời tính, còn không phải vẫn phá vỡ phong ấn của ngươi sao!” Lãoẩu đắc ý nhìn lão hòa thượng: “Từ giờ thì ngươi cần phải ngoan ngoãnnghe lời ta!”
“Ai, tình chướng khó qua a.”
“Lão nương cũng đã đợi người nhiều năm như vậy rồi, ngươi còn rối rắm cái gì nữa?”
Lão hòa thượng lắc đầu nhìn Tử Thanh: “Nay ngươi ở thế giới kia cũng đã đến Đại Đường, rốt cuộc không trở về được nữa rồi.”
Tử Thanh cười nhẹ: “Ta vốn chính là người nơi này, nơi đây có hết thảynhững điều ta quyến luyến không nỡ, có trở về nơi kia hay không cũngkhông quan trọng nữa.”
“Ngươi đã vượt sơ qua tử kiếp, nhưng mà còn có một sinh quan khác chưa xong,nếu lại mất mạng nữa, lão nạp thực chỉ có thể bất lực.” Lão hòa thượngnhìn lão ẩu: “Ngươi sẽ không định giúp nàng chứ?”
“Ngươi cầu ta, ta sẽ giúp.” Lão ẩu cười hắc hắc.
Lão hòa thượng nhất thời nghẹn lời: “Ta đã thua cuộc rồi, còn có thể nói gì?”
“Đường, luôn cần chính mình đi, từ giờ ta sẽ không dễ dàng rơi vào cạm bẫy Hằng vương như vậy nữa.” Tử Thanh đứng dậy ôm quyền: “Có thể sống lại làmngười, ta đã phải cảm tạ thượng thiên rồi, hiện tại Nhã nhi gặp nguyhiểm, một khắc ta cũng không thể chờ được, trước xin bái biệt hai vị.”
“Chậm đã.” Lão ẩu đột nhiên gọi Tử Thanh lại: “Nhã nhi đúng là gặp nguy hiểm, nhưng Triều Cẩm cũng thế, nay một người ở phía đông, một ở phía tây,cách nhau xa ngàn dặm, ngươi có thể nghĩ cho kĩ, đến tột cùng là đi cứuai?”
“Chẳng lẽ Triều Cẩm bị Ma Ô đuổi theo?” Tử Thanh kinh hãi hỏi.
“Nhã nhi đã rơi vào tay Hằng vương, còn Triều Cẩm vì muốn giúp ngươi báo thù mà bị gả cho Đột Quyết…Ta có thể giúp ngươi lập tức tới bên một ngườitrong số đó, có cứu được hay không, vậy phải nhìn ngươi.” Lão ẩu nghiêmtúc nhìn Tử Thanh: “Nhưng mà, chỉ có thể cứu một người.”
“Chỉ có thể cứu một?” Thân mình Tử Thanh chấn động: “Ý của ngươi là, cứu một người trong đó, còn người kia sẽ gặp nạn?”
“Thế sự không thể lưỡng toàn, ngay cả ta không phải là phàm nhân đi nữa thìcũng không thể can thiệp quá nhiều vào thiên đạo nhân quả. Tử Thanh,ngươi nghĩ cho thật kỹ đi, nếu nghĩ xong rồi, ta liền lập tức đưa ngươiđến nơi ngươi nên đi.” Lão ẩu nói xong, thở dài.
Nhã nhi, Triều Cẩm…
Ảm đạm cúi đầu, Tử Thanh chỉ biết là bất luận chọn thế nào thì luôn có một phương sẽ bị tổn thương.
“Lão yêu tinh, ngươi thực dọa nàng! Rõ ràng giữa các nàng sẽ có một bên cóquý nhân tương trợ, nếu chọn đúng thì tự nhiên là giai đại vui mừng.”
“Nếu chọn sai thì sao?” Thân mình Tử Thanh chấn động: “Đến tột cùng là ai sẽ có quý nhân tương trợ?”
“Cái này…lão nạp không thể nhiều lời, đây là thiên cơ a.”