“Đóng vai “Hải Thần” đúng là vẫn có một chút thu hoạch.
Dù có sương xám che đậy và ngăn cách, nên chưa chắc loại đóng vai này sẽ giúp mình nhận được phản hồi và trực tiếp tiêu hóa ma dược “Người Không Mặt”. Song, nó cũng có thể cung cấp thêm kinh nghiệm và bài học, cho phép mình tìm tòi thêm phương pháp đóng vai càng an toàn hơn, hữu hiệu hơn.”
Gói gọn tâm tư lại, Klein tiếp tục lan tràn linh tính vào một điểm sáng khác.
Lần này, lời khẩn cầu tới từ dưới một chân cầu. Một cô bé mặc quần áo tả tơi với cơ thể rữa nát, chảy mủ dựa mình vào góc, thì thào đọc tôn danh “Hải Thần” để thú tội lần cuối.
Thông qua lời miêu tả của cô, Klein như thể chứng kiến tận mắt cuộc đời ngắn ngủi của cô.
Đó là một cô bé thổ dân, cha mẹ đều tín ngưỡng “Hải Thần” nên cô cũng tín ngưỡng “Hải Thần”. Khoảng chục năm đầu đời, cha là một thợ mỏ, sửa đường, lắp đường ray. Mẹ thì làm đủ loại công việc tạm thời, may vá, giặt là, giúp việc ở bến tàu, thỉnh thoảng còn làm gái đứng đường. Gia đình mấy người sống khá vất vả, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng duy trì.
Bước ngoặt phát sinh vào hai năm trước, cha cô bất hạnh chết trong một sự cố khi đang sửa đường. Công ty Đường sắt Rorsted chỉ đền bù một số tiền ít ỏi, bức cho gia đình dần dần đi vào đường cùng.
Sau đó, cô bé này bị mẹ bán đến Rạp Hát Đỏ, trở thành một gái mại dâm hợp pháp.
Dù Rossell Đại Đế đã phát minh ra áo mưa từ lâu, nhưng rất nhiều hải tặc và nhà thám hiểm đều ham mê sự thoải mái nhất thời, chẳng muốn dùng đến chúng. Mà Rạp Hát Đỏ cũng không thể ép buộc được, cô bé chống cự cũng vô ích, chỉ đành chịu khuất phục, cuối cùng không biết bị lây bệnh từ ai.
Người quản lý của Rạp Hát Đỏ đã thử cung cấp chút chữa trị đơn giản cho cô, nhưng thấy mãi vẫn chẳng khá lên, liền đuổi cô đi. Bởi vì chi phí điều trị về sau còn tốn hơn hẳn chi phí mua một cô gái mới.
Cô bé bị bệnh không những chẳng tìm nổi một công việc mà còn không đủ tiền thuê một ngôi nhà. Mẹ và các em không biết đã đi đâu, có lẽ đã chết, có thể đã bị người bắt đi, biến thành nô lệ.
Cô bé trở thành một người vô gia cư, ở dưới chân cầu, dựa vào chút đồ ăn và thuốc thang miễn phí từ một tổ chức từ thiện mới chống đỡ được một thời gian.
Nhưng điều đó chỉ diễn ra rất ngắn ngủi. Bệnh tình của cô càng ngày càng nặng, cơ thể càng ngày càng suy yếu, chẳng mấy chốc cuộc đời đã đi tới hồi kết.
Chỉ trong khoảnh khắc này, cô bỗng hồi tưởng lại giai đoạn được ăn no nhất, được mặc ấm nhất kia, hồi tưởng lại một vài lời nói mà những hải tặc và nhà thám hiểm thỉnh thoảng thốt lên. Cô thì thầm, khẩn cầu “Hải Thần”:
“Con muốn được sống như con người…”
Klein khẽ nâng quyền trượng lên một lần nữa, nhưng rồi phát hiện ra Vật Phong Ấn này không có năng lực chữa trị bệnh tật.
Hắn nghĩ đến việc mua một chút thuốc từ Emlyn White thông qua ‘Thế Giới’, nhưng lại phát hiện hình ảnh cầu nguyện này diễn ra vào giữa trưa. Cô bé ấy đã mất dưới chân cầu, giữa đám bùn lầy bẩn thỉu, trong sự đau đớn toàn thân và cơn đói bụng cồn cào.
Klein lặng thinh một hồi, đẩy góc nhìn từ hình ảnh cầu nguyện lên cao để hiện ra vị trí của cây cầu kia.
Ghi nhớ đặc điểm của đường phố lân cận và các khu vực chung quanh xong, Klein dựa vào thành ghế, thở dài một tiếng, cười như không cười, nói:
“Một nguyện vọng thật hèn mọn làm sao.
Ở đây chẳng có gì để cung cấp đóng vai cả… Tôi sẽ cố gắng an táng cô như một con người vậy…”
Hắn thu hồi sự chú ý, nhìn những điểm sáng khác, tìm xem còn ai có thể cung cấp đối tượng đóng vai chân thực không, nhưng nhất thời không thấy gì.
Trong quá trình này, Klein chú ý thấy Kalat, Edmonton và những thành viên Quân Phản Kháng khác đang cử hành nghi thức, đặt một nhóm vật phẩm lên tế đàn, khẩn cầu “Hải Thần” ban cho sức mạnh.
Hóa ra đó là cách họ có được “đồ vật” phi phàm để trao đổi… Đến cấp độ Bán Thần thế này quả là khác biệt… Hơn nữa, họ đều quen với chuyện không nhận được lời đáp ngay lập tức rồi, có vẻ muốn để mấy món vật phẩm kia trên tế đàn qua đêm luôn… Xem ra con rắn biển Kalvetua kia cũng không hưởng ứng ngay nhỉ. Còn phụ thuộc vào tâm trạng của nó, rồi nó đã ngủ hay chưa. Nếu không, chỉ có thể đáp lại theo bản năng, không thể mang ra bất cứ nhóm “đồ vật” phi phàm được chế tác nào… Klein cầm Quyền Trượng Hải Thần lên, lại khiến từng viên “đá quý” xanh lam tỏa ra ánh sáng.
Linh tính tản mát hòa hợp lại với nhau một cách kỳ diệu, mang theo cảm giác siêu phàm tràn vào trong hình ảnh khẩn cầu, tràn vào tế đàn kia, dung hợp với nhiều loại vật phẩm ngẫu nhiên.
Có Bùa chú Điện Giật, có loại giúp con người có thể bơi tung tăng trên biển như cá, có thứ giúp nổi gió lớn lên… Trong vòng ba tháng, linh tính của chúng sẽ dần giảm xuống thành không còn… Klein khép hờ mắt, cảm nhận sự thay đổi của các món vật phẩm kia.
Dù mới chỉ đáp lại hai lần, mà chủ yếu là dựa vào sức mạnh của Quyền Trượng Hải Thần, nhưng hiện giờ hắn đã khá mệt mỏi. Song, lần đầu là ép một cơn bão tan đi, khiến sóng biển dịu yên trở lại, lần thứ hai là đáp lại mấy chục món vật phẩm cung cấp “bùa chú”, tất cả đều thuộc ứng dụng cấp Bán Thần, tiêu hao rất nhiều linh tính của hắn.
Dù mình có thể sử dụng Quyền Trượng Hải Thần này một cách bình thường thì cũng không thể chống đỡ quá lâu được… Ngược lại, tác dụng phụ của nó cũng sẽ trở thành gánh nặng đối với mình. Mình sẽ chỉ thỉnh thoảng sử dụng nó thôi.
Ừm, chuyện Quân Phản Kháng nhắc nhở mình, mình cũng phải tự cầu nguyện bản thân, tạo ra một đống bùa chú, chủ yếu là để hành động dưới nước. Có thế, kể cả đụng độ thủy chiến, mình cũng sẽ không bó tay bó chân. Đúng rồi, mình cũng chưa biết làm Bùa chú Tia Chớp, phải sưu tập tư liệu thần bí học ở phương diện tương ứng mới được. Có nó, mình sẽ đối phó được với kẻ địch nắm quyền chi phối bầu trời…
Klein lặng lẽ nhủ thầm vài câu, ném Quyền Trượng Hải Thần vào trong đống đồ lộn xộn, còn mình thì nhanh chóng trở về thế giới hiện thực.
…
Quận Đông Chester, bên cửa hông một trang viên khổng lồ tọa lạc tại một vùng nông thôn rộng lớn và tươi đẹp.
Audrey Hall mặc bộ trang phục cưỡi ngựa bó eo màu đen cùng một chiếc áo sơ mi nữ lót trong. Cô nàng thành thạo ngồi trên lưng một con ngựa cái màu nâu đỏ, vô cùng vững vàng.
Đôi giày ống bằng da màu đen dẫm lên bàn đạp yên ngựa, đôi chân mặc chiếc quần dài màu trắng hơi kẹp vào. Cô nàng mỉm cười với Susie, chú chó lông vàng đang đeo một cái túi da nhỏ ngồi bên cạnh, nói:
“Ta sẽ chờ mi ở bìa rừng!”
Nói xong, cô nàng khom người, cầm roi, khiển con ngựa cái màu nâu đỏ bắt đầu tăng tốc, phi nước đại trên cánh đồng hoang.
So với tòa lâu đài tráng lệ, đắt đỏ nhưng u ám, ảm đạm, Audrey càng yêu thích trang viên tuyệt đẹp và phong cảnh vùng nông thôn hơn.
Từng con tuấn mã chạy ra, người cưỡi có người hầu, hầu gái. Nhiệm vụ của họ chỉ có một, chính là bảo vệ tiểu thư Audrey an toàn.
Susie cũng vui vẻ chạy nhanh hơn, đây là một cảm giác mà nó không thể trải nghiệm được khi ở Backlund.
Bên cạnh đó, hôm nay nó và Audrey sẽ có một cuộc thám hiểm nho nhỏ, chính là thăm dò một tòa tháp cổ đã sụp đổ từ rất lâu về trước trong khu rừng này. Vật phẩm có giá trị trong đó đã bị lấy đi từ lâu, nơi đây cũng chưa hề xảy ra tai nạn nào, là một địa điểm cực kỳ thích hợp cho người thiếu kinh nghiệm đến luyện tập các kỹ thuật cho tới khi thuần thục.
Vấn đề duy nhất là trời sẽ tối sau hai giờ nữa, chắc sẽ không đủ thời gian.