Cho dù thời còn đi học Hướng Văn Ngạn tên Lương Văn Bân, vậy cũng chỉ có thể chứng minh hắn thay tên. Không có quy định pháp luật nào nói rằng người thay cả tên lẫn họ sau khi tốt nghiệp đại học chắc chắn có hiềm nghi, do vậy điều này không đủ nói lên vấn đề gì. Hướng Văn Ngạn và Loan Thượng Chí từng là bạn đại học, trước khi có chứng cứ đầy đủ, chuyện này chỉ có thể xem là “trùng hợp”.
Điều duy nhất xác định chính là Hướng Văn Ngạn vốn tên Lương Văn Bân, hơn nữa còn là bạn học của Loan Thượng Chí và Cát Niệm Lôi, kết hợp với chứng cứ và manh mối hiện có, nghi ngờ hắn là điều hợp lý.
Vừa bắt tay điều tra hộ tịch, bọn họ quả thật có phát hiện mới. Trước khi chuyển hộ khẩu tới thành phố A, Hướng Văn Ngạn đăng ký tên trong sổ hộ khẩu của ba mình, tình trạng của ba hắn điền là ly dị. Xem ra, trước đây sở dĩ Hướng Văn Hạn họ Lương vì theo họ mẹ, mãi đến sau khi tốt nghiệp mới sửa lại tên họ. Rất có khả năng vì ba mẹ ly dị, mà trên học bạ không tiện thay đổi tên họ, cho nên mới kéo dài việc này tới gần đây.
Như vậy muốn nắm rõ mọi thông tin về Hướng Văn Ngạn, đương nhiên còn phải điều tra từ mẹ của hắn, nhưng vì sau khi ba mẹ Hướng Văn Ngạn ly hôn, ba của Hướng Văn Ngạn tự chuyển hộ khẩu ra ngoài, cho nên không có cách nào xem thông tin về mẹ cả Hướng Văn Ngạn. Bọn họ lại không thể trực tiếp liên lạc với người nhà của Hướng Văn Ngạn để tránh rút dây động rừng, nhưng hệ thống dân chính và trang của Cục Công An chưa đồng bộ, có vài thông tin chưa thay đổi, do vậy Đới Húc chỉ đành liên lạc với Cục Dân Chính, trực tiếp thông qua họ để có thông tin về mẹ của Hướng Văn Ngạn.
Không ngờ sau lần điều tra này, bọn họ phát hiện một manh mối rất đáng để chú ý. Mẹ của Hướng Văn Ngạn tên Lương Nam Xuân.
Cái tên Lương Nam Xuân này Đới Húc và Phương Viên không hề xa lạ. Thời điểm bọn họ tới thôn nhỏ phát hiện thi thể nam không đồng tìm hiểu tình hình, người dân trong thôn nói căn nhà hoang trên sườn núi đột nhiên bốc cháy, chủ nhân của nó là một bà lão đã qua đời nhiều năm, tên Hách Quế Chi. Hách Quế Chi tổng cộng có bốn người con, lần lượt tên Xuân Hạ Thu Đông, trong đó con gái lớn nhất tên Lương Xuân Nam.
Để đảm bảo không phải tên trùng tên, Phương Viên cố ý điều tra hộ khẩu của cái người tên Lương Nam Xuân này, xác định đây hộ khẩu của Lương Nam Xuân ở một thôn nhỏ thuộc ngoại ô thành phố A, mà cái thôn đó chính là thôn nhỏ bọn họ phát hiện thi thể nam không đầu.
Cứ thế, thân phận của Hướng Văn Ngạn hoàn toàn trồi lên mặt nước. Tuy hắn không phải người bản địa, nhưng lại có bà ngoại sống ở thành phố A, hơn nữa căn nhà của bà ngoại hắn chính là hiện trường giết người đầu tiên. Chuyện như vậy chỉ sợ không thể giải thích là trùng hợp, thậm chí bọn họ cuối cùng cũng hiểu tại sao hung thủ lại chọn vùng nông thôn hẻo xa xôi để giết Loan Thượng Chí.
Sau khi làm rõ vấn đề hộ khẩu, Phương Viên vô cùng phấn chấn, hận không thể lập tức hành động, có điều Đới Húc bình tĩnh hơn cô, nói rằng nếu chỉ dựa vào chút manh mối như vậy đã hành động chỉ sợ hơi qua loa, Hướng Văn Ngạn dù sao cũng chỉ là phóng viên thực tập của Daily Life, bởi vậy dễ dàng bỏ trốn, do vậy đừng nóng vội.
Bọn họ cần thêm một ngày hỗ trợ Thang Lực kiểm tra video theo dõi của công viên trò chơi. Bởi vì lượng khách ra vào mỗi ngày rất nhiều, muốn tìm ra mục tiêu cần nâng cao tinh thần lên 200%, chăm chú hết sức có thể. Cũng chính vì vậy, việc kiểm tra video theo dõi của công viên trò chơi vô cùng mệt mỏi.
Ba người họ tốn suốt một ngày một đêm cẩn thận xem xét, quả thật thu được chút tiến triển. Trong các video giám sát ở cổng ra vào công viên, bọn họ phát hiện Hướng Văn Ngạn đội mũ lưỡi trai và quần áo khác nhau xuất hiện trong nhiều khoảng thời gian, mỗi lần đều đi một mình, trên lưng đeo một cái balo căng phồng, từ trong hình ảnh chỉ có thể nhìn ra balo luôn phình to, không có cách nào phán đoán ra trọng lượng. Mà cùng ngày cảnh sát nhận điện thoại báo án, Hướng Văn Ngạn cũng xuất hiện.
Hiện tại coi như đã đầy đủ chứng cứ, vì thế tiếp theo Thang Lực bắt đầu kiểm tra cameras giám sát gần khu vực nhà ma, còn Đới Húc và Phương Viên quyết định đi tìm Cát Niệm Lôi nói chuyện. Trước khi chính thức giằng co với Hướng Văn Ngạn, bọn họ cần môi giới như Cát Niệm Lôi tìm hiểu thêm tin tức.
Khi Đới Húc và Phương Viên lần nữa xuất hiện, Cát Niệm Lôi có vẻ kinh ngạc, thậm chí còn có chút hoảng loạn. Phương Viên đề nghị đưa cô ta về Cục Công An tiếp nhận điều tra, cô ta ấp úng từ chối, tìm lý do nói mình bận học, không rảnh. Nhưng Phương Viên và Đới Húc căn bản không thương lượng với cô ta, do vậy đến cuối cùng cô ta vẫn phải theo họ về Cục Công An.
Tới Cục Công An, Cát Niệm Lôi im lặng đi theo sau hai người họ. Thời điểm đi ngang phòng thẩm vấn, Đới Húc cố ý đi chậm lại, Cát Niệm Lôi lộ rõ sự hoảng loạn, mặt xám như tro tàn.
Đới Húc và Phương Viên đưa Cát Niệm Lôi tới phòng khách, nơi này khá thoải mái, có sô pha, bàn trà, ánh sáng đầy đủ. Cát Niệm Lôi ngồi ở một bên sô pha, hai chân kẹp chặt, hai tay theo bản năng nắm lấy nhau đặt trên đầu gối.
Đới húc và Phương Viên cũng ngồi xuống. Bọn họ không định lãng phí thời gian vòng vo. Ngồi xuống rồi, Đới Húc liền đi thẳng vào vấn đề: “Cát Niệm Lôi, hôm nay chúng tôi tìm cô vẫn là vì chuyện liên quan tới Loan Thượng Chí. Chúng tôi biết về chuyện của Loan Thượng Chí, cô chắc chắn còn biết thông tin khác, lần trước lúc gặp nhau cô không tiết lộ. Dù cô biết gì, chúng tôi mong cô có thể trân trọng cơ hội hôm nay nói ra tất cả, đừng cố ý giấu giếm.”
“Ta không có gì để nói cả. Tôi biết gì tôi đã nói với anh chị, anh chị muốn tôi bịa chuyện kể cho anh chị nghe sao?” Trán đã đổ mồ hôi, nhưng Cát Niệm Lôi vẫn mạnh miệng.
Đới Húc cười hỏi: “Cô thi đậu lên cao học, chắc là rất vất vả đúng không? Trước đây cô nỗ lực thi lên cao học như vậy chắc chắn cũng vì hi vọng sau khi tốt nghiệp có thể tìm được công việc tốt. Hôm nay nếu chúng tôi đã có thể gọi cô tới đương nhiên vì biết cô nắm giữ ít thông tin. Có chịu phối hợp với chúng tôi hay không là vấn đề của bản thân cô. Tôi chỉ nhắc nhở cô một chuyện, theo điều 310 của bộ luật Hình Sự nước chúng ta, bao che cho tội phạm hoặc giúp hắn bỏ trốn bị tính là đồng lõa, bị phạt tù khoảng ba năm, tùy tính nghiêm trọng có thể phạt từ ba đến mười lăm năm. Quan hệ giữa Hướng Văn Ngạn và cô thế nào? Vì hắn mà mạo hiểm như vậy, tự cô cân nhắc xem có đáng hay không.”
Sắc mặt Cát Niệm Lôi càng trắng bệch. Cô ta cắn môi, qua hồi lâu mới hỏi: “Vậy… Như thế nào mới tính là nghiêm trọng? Tôi… Tôi biết không nhiều lắm. Tôi ăn ngay nói thật có tính là bao che không?”