…
Vù!
Theo câu thần chú đang vang vọng, trong tế đàn bất chợt trở nên lạnh lẽo, Trừ ba cây nến ra, toàn bộ lưỡi lê đồng, đĩa muối, bình tinh chất, trang giấy và bút máy đều lơ lửng, nổi lên giữa không trung.
Danitz nôn nóng chờ đợi, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Gần hai mươi giây sau, ngọn lửa trên ba cây nến bắt đầu lay động, chuyển thành màu xanh nhợt nhạt!
Cơ thể Danitz cứng ngắc lại, như thể bị một làn khí lạnh băng xâm chiếm mà không cách nào kháng cự.
Gã trông thấy chân trái mình vô thức cử động, tiến lên một bước.
Gã trông thấy bàn tay trái mình giơ lên, nắm lấy cây bút máy đen và một tờ giấy trắng.
Gã trông thấy mình tự khom người, bàn tay trái cầm bút bắt đầu thoăn thoắt viết:
[Có chuyện gì?]Những con chữ ấy mang lại cảm giác vô cùng tinh tế và nghệ thuật, hoàn toàn khác biệt so với phong cách viết của Danitz.
Đến tận giờ phút này, Danitz mới phát hiện ra mình có thể điều khiển đầu và cổ họng.
“Thuyền trưởng, “Hải Thần” Kalvetua chết rồi!” Gã thốt lên với một giọng trầm khàn như người bị cảm nặng.
[Tình hình cụ thể.] Tay trái hắn viết một cách lưu loát.Danitz chỉ chờ đến cơ hội này, lập tức kể từ đầu chí cuối chi tiết mọi thứ xảy ra, bao gồm chuyện Gehrman Sparrow đi hoàn thành di nguyện của một nhà thám hiểm nào đó trên Đảo Symeem, bao gồm chuyện hắn có vẻ đã dính phải nguyền rủa từ “Hải Thần”, nhưng sau khi đóng cửa phòng vào thì giải quyết dễ dàng, bao gồm cả chuyện tên điên kia đã suy đoán sai, nhầm di tích Tinh Linh cổ thành di tích “Hải Thần”.
Đến cuối, Danitz tranh thủ thêm phán đoán của mình vào:
“Tôi tin là trong một thời gian dài nữa, ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ sẽ không đến Bayam đâu, hầu hết hải tặc nổi danh cũng sẽ không.
Ít nhất cũng phải mất nửa năm, chuyện này mới lắng xuống.
Thuyền trưởng ạ, chắc kế hoạch đi săn của cô và Gehrman Sparrow phải tạm thời gác lại rồi. Tôi-Tôi muốn quay về Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim.”
Tay trái gã dừng lại mấy giây mới viết tiếp:
[Anh tiếp tục ở lại với Gehrman Sparrow, trở thành người liên lạc trung gian giữa ta và hắn.]“Thuyền trưởng ới, c-cô có thể dạy “Nghi thức hàng linh” cho hắn mà!” Danitz khản giọng thốt lên.
Tay trái gã lại viết soàn soạt:
[Cách giao tiếp này chỉ có thể thực hiện trong phạm vi 500 hải lý. Hơn nữa, bản thân người cử hành nghi thức sẽ phải gánh chịu nguy hiểm khá lớn. Anh còn giữ các đầu mối liên lạc của chúng ta trên những hòn đảo khác nhau, đây là thứ không thể nói cho người ngoài biết.]Cũng đúng… Gehrman Sparrow chỉ là một người ngoài… Nhưng mà, thuyền trưởng ơi là thuyền trưởng, tôi thực sự muốn về Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim lắm rồi! Danitz vắt hết óc ra, nói:
“Chắc có thể-có thể mời hắn lên tàu làm khách, không, chuyện này…”
Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu Danitz:
“Thuyền trưởng ơi, hắn có người đưa tin! Hắn có người đưa tin!
Một người đưa tin đi xuyên qua Linh giới gửi thư cho hắn!”
Đây hẳn là một phương tiện liên lạc không bị hạn chế, hơn nữa càng bí ẩn và an toàn hơn! Mình không cần phải làm người liên lạc nữa rồi! Danitz vui vẻ dị thường, thầm nghĩ.
Tay trái gã lơ lửng giữa không trung mấy giây rồi viết tiếp:
[Nếu thế thật, không còn vấn đề.Kỳ nghỉ năm mới sắp kết thúc, đúng là anh nên trở về tàu. Anh có thiên phú nhất định ở mảng ngôn ngữ, nhưng các phương diện khác vẫn gặp kha khá vấn đề, cần phải nghe nhiều bài giảng hơn, cần cố gắng nhiều hơn.]
Danitz há miệng ra, không thốt nên lời.
Gã chợt cảm thấy, quay về Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim cũng không phải chuyện gì quá đáng mong đợi.
…
Chạng vạng tối, Klein trở lại quán trọ Azure Breeze.
Bôn ba bên ngoài cả một ngày, hắn cũng chẳng tìm thấy một đối tượng nào thích hợp để đóng vai. Vì đợt tra xét trước, rất nhiều hải tặc và nhà thám hiểm bị gán lệnh truy nã đã sa lưới. Những kẻ còn lại vẫn đang tiếp tục trốn tránh, không dám tùy tiện ra ngoài. Dù là quán bar, sòng bạc hay nhà chứa, nơi đâu cũng tiêu điều, khách hàng vắng tanh.
“Là thế này.” Danitz bước tới, hắng giọng, cười gượng, “Lần đầu sử dụng “Nghi thức hàng linh”, tôi không quá tự tin nên đã thử trước một lần. Haha, tôi đã thành công. Tôi vừa giao tiếp với thuyền trưởng rồi, cô ấy cũng nghĩ rằng gần đây không có cơ hội đi săn ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’, chuẩn bị triệu tập tôi về Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim. Về phương thức liên lạc, chẳng phải anh có người đưa tin sao? Anh có thể dùng người đưa tin kia gửi thư cho thuyền trưởng.”
Người đưa tin của ta là do cao thủ đưa, không phải ta… Hơn nữa, người đưa tin chỉ có thể truyền tin tức qua lại giữa chủ nhân và người mà chủ nhân giao tín vật cho, chứ không liên quan gì tới ai khác. Ừm, cũng có thể là giữa người chủ trì nghi thức và chủ nhân nữa… Ngược lại điều này còn nhắc nhở mình, mình phải nghĩ biện pháp tìm kiếm một người đưa tin của riêng bản thân, nếu không nhiều thứ sẽ rất bất tiện… Về biện pháp, đương nhiên là viết thư thỉnh giáo thầy Azik rồi. Chắc chắn ở phương diện này, thầy ấy chính là chuyên gia… Klein thong thả kéo cái ghế tựa qua, ngồi xuống, hơi đổ người về trước, nói bằng giọng trầm thấp:
“Nói cho thuyền trưởng ngươi, ta có biện pháp tìm được ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’.”
“Hả?” Danitz ngây ngốc tại chỗ, không hề mong đợi sẽ nhận được câu trả lời như vậy.
Rồi, gã trông thấy khóe miệng Gehrman Sparrow chậm rãi nhếch lên, lặp lại:
“Nói cho thuyền trưởng ngươi.”
“…” Danitz rùng mình, không dám hỏi thêm, cố cười:
“Thế thì phải chờ tới thời điểm có Sao Lam tiếp theo, tức là 11h đến 0h đêm hôm nay.”
“Rất tốt.” Nụ cười trên gương mặt Klein đầy vẻ tán dương.
Nhưng Danitz lại không thấy vui một tẹo nào.
Klein chậm rãi đứng lên, vừa nhớ lại dư vị của các món ăn ngon tuyệt tối nay, vừa bước vào phòng ngủ.
Loại đồ ăn ấy gọi là “Teativa”, dịch sang tiếng Loen nghĩa là “thịt trong trái cây”. Đầu bếp sử dụng một loại hoa quả khổng lồ của địa phương tên Teana, móc sạch thịt quả ra, chỉ để lại cái vỏ cứng bên ngoài, rồi nhồi thịt dê và thịt cá đập nhuyễn vào, nêm thêm muối biển và nhiều loại gia vị khác, nướng đi nướng lại trên lửa. Chất thịt ngon lành, tỏa ra mùi hương kỳ lạ, pha trộn hoàn hảo với vị chua ngọt của thức quả.
Đóng cửa phòng lại, đầu tiên Klein viết thư cảm ơn cho thầy Azik về lời chỉ dẫn trước đó, sau mới hỏi chuyện làm gì để có được một người đưa tin của riêng mình.
Gấp gọn giấy viết thư lại, hắn móc còi đồng ra, triệu hồi người đưa tin.
Người đưa tin không hề đứng lại, vừa lấy thư đi thì vỡ vụn ngay tại chỗ.
Phù… Klein nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị tiến lên sương xám, xem trong đám tín đồ cầu nguyện kia có ai mang tới tin tức gì hữu ích không, ví dụ như đối tượng có thể đóng vai chân thực.