Đại quân Đột Quyết gần ngay trước mắt, Tử Thanh tuyệt vọng hít một hơi thật sâu: “Các ngươi tránh ra!”
“Ha ha, một ngàn lượng hoàng kim là của ta!” Một tràng tiếng vó ngựa dồndập vang lên phía sau, một thanh trường mâu bỗng nhiên phóng xuyên quangực Tử Thanh…
Không còn tiếng mưa rơi, không còn tiếng vó ngựa, cũng rốt cuộc không cònnghe thấy thanh âm binh khí thiết kỵ Đột Quyết đâm vào thân thể.
“Ta…không muốn chàng gọi ta bằng cái tên đó…”
“Được…Nhã nhi…”
Nhã nhi, ta muốn gọi tên nàng thêm một lần, mười lần, trăm lần, ngàn lần, cuộc đời này còn chưa gọi đủ.
“Ta còn muốn nghe nàng đàn hát…”
“Được…”
“Còn muốn xem nàng nhảy múa…”
“Được…”
“Còn muốn…”
“Tử Thanh…Ta muốn…mỗi ngày đều có thể thấy chàng…”
Nhã nhi, nhưng mà rốt cuộc cũng không được gặp nàng nữa rồi.
“Đứa ngốc…Thế gian này, nơi nào có chàng, nơi ấy mới là thế ngoại đào nguyên của ta.”
Nhã nhi, thế ngoại đào nguyên, đột nhiên cách ta xa, thực xa, nếu ta chếtđi, Hằng vương sẽ gây ra cho nàng bao nhiêu ác mộng đây? Ta không camlòng, không thể an tâm!
“Tử Thanh…cái gì ta cũng không muốn…Ta…thầm nghĩ…muốn nàng…cùng ta…đến già…Làm Nhã nhi…của một mình…nàng…”
Thực xin lỗi, Nhã nhi, ta không làm được, giờ đây thật sự không làm được…
“Chúng ta phải nói rõ, nếu có một ngày chúng ta chia xa, vậy đều phải vì nhau mà sống cho tốt, chờ đợi ngày đoàn tụ.”
Thì ra, thì ra gặp lại chỉ là hy vọng hư ảo xa vời…
“Nhã nhi –!” Một tiếng thét không cam lòng khàn khàn thê lương từ miệng TửThanh thoát ra, kiếp này khó thoát khỏi cái chết thì cũng muốn hóa thành u hồn, thường ngày làm bạn với nàng!
“Thanh âm này! Sơn cốc!” Triều Cẩm đang ở giữa rừng toàn thân cứng đờ, run rẩy không ngừng: “Chẳng lẽ…chẳng lẽ…không –!”
Quỳ rạp xuống đất, hai bàn tay Triều Cẩm cào thật sâu vào nền đất: “Yến TửThanh! Sao ngươi có thể không quan tâm đến ta như vậy, như thế nào cóthể…”
Tử Thanh, Tử Thanh, ta thật sự mất đi ngươi sao? Triệt để hoàn toàn mất ngươi sao?
Ta không muốn kết cục như vậy, không muốn…
“Để nàng theo giúp ta mạo hiểm, đó mới chân chính là tàn nhẫn với nàng!”
“Tử Thanh, ngươi thực sự thực sự tàn nhẫn…” Triều Cẩm gào khóc ngã gụcxuống đất, ngươi khiến ta một mình sống sót, có ý nghĩa gì? Có ý nghĩagì đây?
***
Thiết kỵ Đột Quyết vây chặt Tử Thanh, một thanh trường mâu xuyên thẳng qua thân thể nàng trông đặc biệt chói mắt.
“Tiểu tạp mao!” Xa xa, Ma Ô lạnh lùng nhìn Tử Thanh, lệ nóng doanh tròng:“Ngươi cũng biết đau? Vậy vì sao ngươi phải tự mình thả hung thủ! Khiếncho đại ca của lão tử chết không nhắm mắt?”
“A…a…” Tử Thanh toàn thân run run, thê lương cười lớn.
“Ngươi cười cái gì?”
Máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, Tử Thanh nhắm mắt lại: “Triều Cẩm…vô tội…vì sao ta…không thể thả nàng?”
“Ngươi!” Ma Ô phẫn nộ quát: “Loạn tên bắn chết!”
“Tuân lệnh!”
“Vút! Vút! Vút!…”
Loạn tên đều cắm ngập vào thân thể Tử Thanh, không còn thấy đau, cũng khôngcòn thấy lạnh, hết thảy trước mắt, chỉ còn lại một mảnh hắc ám…
Triều Cẩm, nếu có kiếp sau, nhất định sẽ không phụ nàng…
Mưa rơi càng lúc càng lớn, khoảnh khắc Tử Thanh ngã xuống, tia chớp lóe lên xé rách nửa bầu trời, ánh chớp chói mắt làm cho mọi người không khỏivội vàng che mắt…
***
“Oanh long long!”
Một tiếng sấm rền vang làm cho lòng Triều Cẩm bỗng nhiên chấn động.
“Vô luận thế nào, ta cũng muốn gặp nàng một lần!” Triều Cẩm ráng sức đứng lên, chạy về hướng sơn cốc.
Đại quân Đột Quyết đã lui đi, thị vệ Hằng vương cũng mang theo thi thể đồng bạn rời đi theo lệnh Hằng vương.
Trong sơn cốc, máu tươi nhuộm đỏ một màu, còn chỉ là một mảnh huyết nhục mơ hồ.
“Tử Thanh…” Triều Cẩm run rẩy bổ nhào xuống, vươn hai tay chạm vào vũng máu kia: “Bọn chúng thế nhưng lại tàn nhẫn với nàng như vậy! Thế nhưng…thếnhưng…khiến ta thậm chí nhìn nàng một lần cũng không được!”
Run run nhìn bùn đất cùng máu tươi trên tay, Triều Cẩm cắn chặt môi, liêntục lắc đầu: “Đường xuống Hoàng tuyền ta sẽ không để nàng phải cô độcđâu…sẽ không…”
Máu tươi từ bên khóe môi chảy xuống, bị mưa xóa nhòa.
“Ma Ô…Hằng vương…Tô Tình…” Ánh mắt một phiến đỏ rực màu máu khiến cho người ta phải sợ hãi, thanh âm Triều Cẩm run rẩy: “Nàng chờ ta mấy ngày, TửThanh, ta biết nàng ôm hận, không cam lòng, bọn chúng thiếu nợ nàng, tasẽ giúp nàng đòi về, rồi sẽ lại đến với nàng, được không?”
“Đột Quyết!”
“Đại Đường!”
Lạnh lùng nhìn cơn mưa to dai dẳng trút xuống thiên địa không dứt: “Ta muốncho mỗi một tấc đất của các người đều nhuộm máu tươi!”
Tay phát run cởi y bào ướt đẫm, Triều Cẩm đem đám huyết nhục mơ hồ dưới đất từng chút từng chút bốc vào trong y bào, thê lương cười: “Tử Thanh, giờ đây nàng đi theo ta, vĩnh viễn cũng không phân khai, ta mang nàng trởvề, ai cũng không thể thương tổn nàng được nữa…”