Mày Nhã Hề nhíu lại: “Ta sẽ kiên cường đứng dậy, chiếu cố cho nương, chờ nàng.”
Tử Thanh giãn mày, cười: “Chúng ta phải nói rõ, nếu có một ngày chúng taphải chia xa, cả hai đều phải vì nhau mà sống tốt, chờ đợi ngày đoàntụ.”
“Được…” Nhã Hề kiên định cười, vô hạn thâm tình.
Tử Thanh nhìn môi nàng, bỗng nhiên lòng nóng lên, không nhịn được mà vươntay nâng cằm nàng: “Nương tử, ta đột nhiên muốn hôn nàng.”
“Cái này…không phải nàng vừa nói chỉ muốn hảo hảo ngủ thôi sao?” Nhã Hề xấuhổ cụp mi lại, không dám nhìn ánh mắt sáng ngời của Tử Thanh.
“Ha ha.” Tử Thanh dang tay ôm Nhã Hề, nước mắt lặng yên rơi xuống, ngày mai vừa dùng không thành kế, không biết Ma Ô sẽ tức giận thành bộ dạng gìnữa? Nếu Hằng vương thực sự có quan hệ với Đột Quyết, hai người đồngthời liên thủ thì khả năng ta bình yên trở về là không…
Tử Thanh, đây sẽ là đêm cuối cùng của chúng ta sao? Nhã Hề run run ôm chặt Tử Thanh, tuy rằng ta không hiểu kế lược, không thể giúp nàng phân ưu,nhưng mà, hung hiểm ngày mai tất nhiên còn hơn ngày ấy nàng quỳ bảo vệVân Châu.
“Tử Thanh…” Cúi đầu khẽ gọi, Tử Thanh nghe ra sự run rẩy trong giọng nàng.
Bàn tay trắng nõn thon gầy kéo vạt áo ra, Nhã Hề cởi ngoại vào xuống, xấu hổ nhìn Tử Thanh: “Đêm động phòng…nàng có thể…”
Trái tim, nhất thời cuồng loạn, Tử Thanh chỉ cảm thấy toàn thân như bị hỏa thiêu.
“Nhã nhi, đừng…” Có chút khàn khàn, Tử Thanh cuống quít đè lại tay nàng, lắc đầu: “Ta…nhưng người ta có thương tích, hơn nữa, nàng cũng có thươngtích…”
Nhã Hề ngửa đầu bỗng nhiên hôn Tử Thanh, đôi môi triền miên quấn quýt làmTử Thanh không khỏi hít một hơi, không tự chủ được mà ôm lấy khuôn mặtnàng, quên hết tất cả mà hôn thật sâu.
Những ngón tay thon dài dĩ nhiên cởi ra vạt áo Tử Thanh, lúc Nhã Hề muốn cởira chiếc áo mỏng bên trong, liền thấy vết thương trên vai nàng: “Vếtthương này…”
Tử Thanh nhẹ nhàng giúp nàng lau đi nước mắt: “Đều là vết thương trong quá khứ, nhưng nàng đã nói rồi mà, tối nay không khóc.”
Nhã Hề run rẩy ôm lấy Tử Thanh, đôi môi ấm áp hòa cùng nước mắt nóng bỏng rơi xuống vết thương trên vai Tử Thanh.
Thân mình Tử Thanh run lên, đưa tay ôm lấy eo nàng: “Nhã nhi, đừng hôn xuống nữa…Nếu không…nếu không ta thật sự sẽ không khống chế được mình.”
Nhã Hề nhẹ nhàng cười, ở bên tai Tử Thanh thổ khí như lan: “Nhã nhi là của nàng…phu quân ngốc…”
“Nhưng mà…vết thương của ta thực sự rất đau…” Mồ hôi lạnh ứa ra đầy trán TửThanh, thương tích một đao kia chém trúng, tực như một con rắn thườngtrực cắn phá.
“Đau ở đâu?”
“Nơi này…” Theo hướng ngón tay Tử Thanh chỉ, Nhã Hề nhìn thấy rõ ràng một màu hồng chói mắt đã thấm qua lớp vải băng.
“Tử Thanh…” Đau lòng nhẹ nhàng xoa lên vết thương của nàng, nước mắt Nhã Hề rơi như mưa xuống giường.
Tử Thanh nhíu mày cười, kéo Nhã Hề vào trong lòng: “Kỳ thật không quá đau, Nhã nhi đừng khóc.”
“Tử Thanh, ngày mai ta có thể ở lại không?”
“Không được, nương cần có nàng là con dâu chiếu cố.”
“Nhưng mà…a…”
Tử Thanh hôn lên môi Nhã Hề thật sâu, không thể được, nếu nàng không đi,rơi vào trong tay Hằng vương thì ngay cả chết ta cũng không thể an tâm.
Hai làn môi tách ra, Tử Thanh cười nhìn khuôn mặt nàng đỏ bừng: “Nhã nhi, nàng thật xinh đẹp.”
“Nàng!” Xấu hổ dựa vào ngực Tử Thanh, Nhã Hề ôm chặt lấy thân thể nàng, cố nén nước mắt, Tử Thanh, đứa ngốc…
Ôm chặt Nhã Hề, ánh mắt Tử Thanh tràn đầy ý cười: “Nhã nhi, đột nhiên ta muốn nghe nàng hát.”
“Được…Ta hát…” Nhã Hề nuốt lệ, vừa định mở miệng lại thành nghẹn ngào.
“Vậy…không bằng để ta hát?” Tử Thanh cười khẽ, hắng giọng.
“Được.” Nhắm hai mắt lại, Nhã Hề đợi Tử Thanh cất tiếng hát bài ca đầu tiên cho nàng.
“Tại sao phải để cô độc vây quanh, nàng ở thế giới bên kia, thâm tình dànhcho ta, bằng từ ngữ sao có thể viết hết được, làm sao có thể viết hếtđược. Không tham lam gì, chỉ cần một ước nguyện. Lại nhớ tới khuôn mặtnàng, ngày ngày đêm đêm, đường đời thật dài, thời thời khắc khắc đềunhìn thấy ánh mắt nàng, nhu tình như nước. Duyên kiếp này để kiếp sau kế tục, ái tình là gì lại khiến người ta sống chết có nhau. Nếu như cónàng làm bạn, chẳng chẳng ngưỡng mộ uyên ương thần tiên…”
“Nếu như có nàng làm bạn, chẳng cần ngưỡng mộ uyên ương thần tiên…”
“Đằng sau bài ca này có một cố sự rất buồn rất đẹp, Nhã nhi, chờ ta bình an trở về, ta kể cho nàng từng chút một, được không?”
“Được.”
Nhẹ nhàng hôn lên trán Nhã Hề, Tử Thanh nhắm mắt lại: “Nhã nhi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon…” Nhã Hề run run ôm chặt Tử Thanh, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống. Tử Thanh, ta muốn nghe nàng hát lần nữa, nghe nàng kể chuyện xưa đằng sau đó, muốn mỗi ngày nàng đều ôm ta ngủ như vậy…Thượng thiên a,ta nguyện dùng ba mươi năm dương thọ đổi cho phu quân Tử Thanh ngày maivô tai vô hiểm, bình yên trở về.
***
Sắc trời tờ mờ sáng, Tử Thanh tỉnh dậy, nhìn Nhã Hề ngủ say trong lòng thật sâu, lén hôn nàng một cái: “Nhã nhi, trời sáng rồi, nên dậy thôi.”
Nhã Hề run lên, không nỡ giữ chặt Tử Thanh: “Bồi tiếp ta thêm chốc lát, được không?”
“Nhã nhi…” Tử Thanh nhẹ nhàng lắc đầu: “Nếu không đi, không còn kịp nữa.”
“Tử Thanh…” Ôm chặt Tử Thanh, nước mắt Nhã Hề đã doanh tròng: “Ôm ta thêm một lần nữa…”
“Ngốc.” Tử Thanh một phen nghẹn ngào: “Chỉ có bình an sống sót mới có cơ hộingày sau gặp lại.” Trao cho Nhã Hề một nụ cười bình yên: “Ta lại hy vọng về sau mỗi một đêm đều có nương tử đại nhân ôm a.”
“A…” Nước mắt ứa ra, Nhã Hề gật đầu: “Chính nàng nói đấy.”
“Ừ!”