Tử Thanh cau mày, lẳng lặng nhìn cánh cửa đóng kín, đáy lòng không hiểu sao lại một phen nhức nhối.
Triều Cẩm…Không cần tự làm mình khổ nữa…
Nhắm mắt lại, Tử Thanh nhớ tới lúc trước bên trong đại doanh ở Biện Châu,nước mắt nàng rơi trên ngực mình, ân tình ta thiếu nàng, ta nên trả lạinàng thế nào đây?
Tử Thanh ở trên giường trằn trọc khó ngủ nổi.
Triều Cẩm ảm đạm cười, nâng lên hai mắt đẫm lệ nhìn bầu trời, cô đơn từ bên cánh cửa bước đi.
“Kẽo kẹt –!”
Đột nhiên tiếng cửa mở vang lên làm cho Triều Cẩm hơi kinh hãi, nàng bắtgặp một nữ tử lén lút tiến vào phòng Ma Dịch tướng quân.
“Sẽ là ai?” Triều Cẩm nghi hoặc đi qua, mới đến cạnh cửa, liền nghe thấy Ma Dịch kêu rên một tiếng.
“Ma tướng quân?” Triều Cẩm nhẹ nhàng gõ cửa: “Ma tướng quân, ngươi làm sao vậy?”
Cửa bỗng nhiên mở ra, Tô Tình vẻ mặt hoảng sợ tay cầm một con dao nhỏ máuvọt ra, đưa tay kéo lấy áo Triều Cẩm, lôi kéo thật mạnh.
Triều Cẩm hất tay Tô Tình ra, tức giận quát: “Đến tột cùng thì ngươi đã làm cái gì?”
Bàn tay run run đem con dao nhỏ máu nhét cho Triều Cẩm, Tô Tình thuận thếđem máu tươi lau lên tay Triều Cẩm: “Người đâu, người đâu tới đây –!”
“Ngươi!” Trong lòng Triều Cẩm cả kinh, chẳng lẽ mình đã trúng kế! Hoảng hốt đẩyTô Tình ra, con dao dính máu rơi xuống đất: “Ta với ngươi không cừukhông oán, vì sao ngươi phải hãm hại ta?”
Thanh âm Tô Tình làm cho hậu viện trong phủ nhất thời đèn đuốc sáng trưng, thị vệ nha hoàn đều chạy ra.
Lí Nhược, Đoạn phu nhân, Hoắc Hương, Đỗ y quan, Nhã Hề đều khoác áo bào đi ra, nhìn hai người không ngớt giằng co trong viện.
Tử Thanh mở cửa đi ra, nhìn Triều Cẩm: “Làm sao vậy?”
“Trước đừng hỏi ta làm sao, mau đi xem một chút Ma Dịch tướng quân có chuyệngì?” Trong lòng Triều Cẩm dâng lên một trận sợ hãi, lắc đầu nhìn TôTình, với tâm trí của nàng ta, hẳn vạn vạn lần không nghĩ ra độc kế giáhọa người khác như vậy!
Tử Thanh kinh hãi nhịn đau xông vào phòng, chỉ thấy yết hầu Ma Dịch tướngquân có một lỗ thủng do đao cắt thật lớn, máu tươi đang ồ ạt chảy ra,không có hơi thở, dĩ nhiên đã tuyệt khí!
Hoắc Hương cùng Đỗ y quan theo sau cùng hoảng sợ nhìn nhau, đang êm đẹp như thế nào lại vậy?
“Tiểu Tình tử, nàng làm sao vậy?” Lí Nhược lo lắng tiến lên ôm lấy Tô Tình: “Tiểu Tình tử nàng không sao chứ?”
Tô Tình nức nở: “Ta…ta mới đi ngang qua trước cửa phòng Ma tướng quân, đột nhiên nghe thấy tiếng quát mắng của Sử tiểu thư trong phòng…Cho nên taliền…đẩy cửa đi vào…Ai biết…”
Tử Thanh đi ra khỏi phòng Ma Dịch tướng quân, nhìn Triều Cẩm y phục hỗnloạn, lắc lắc đầu. Việc này không phải như thế, tất nhiên không phải như thế!
“Chẳng lẽ là tướng quân Đột Quyết này mượn việc say rượu phi lễ Sử tỷ tỷ…chonên Sử tỷ tỷ ngươi ra tay giết hắn?” Lí Nhược hoảng sợ kết luận.
Triều Cẩm lạnh lùng cười: “Tử Thanh, ngươi tin ai?”
Tô Tình là loại nữ lưu yếu đuối, giết người, sẽ không có ai tin, mà TriềuCẩm xưa nay cương liệt, nếu thực sự có người khi dễ nàng, nàng động thủgiết người cũng rất có khả năng.
Nhưng mà, Triều Cẩm như thế, cũng chỉ có thể là Triều Cẩm trong quá khứ.
Tử Thanh lắc đầu: “Việc này quá mức kỳ quái, ta tin Triều Cẩm sẽ không làm việc này…”
“Không phải Sử cô nương làm, chẳng lẽ là tiểu Tình tử?” Lí Nhược lại vạn vạn lần không thể tin được.
Ma Dịch vừa chết, Ma Ô tất nhiên sẽ truy cứu đến cùng, Vân Châu, sẽ dấylên chiến loạn! Mặc kệ việc này là ai làm, thừa dịp giờ phút này Ma Ôcòn say rượu chưa tỉnh, nay chỉ có một con đường có thể đi, chính là rời khỏi Vân Châu!
“Cái gì cũng không cần nói! Truyền lệnh quân dân toàn Vân Châu, lấy tốc độchuẩn bị hành trang, chúng ta mau chóng rời khỏi Vân Châu! Nếu không,chỉ có một con đường chết!” Tử Thanh vội vàng hạ lệnh.
Lí Nhược nhìn Tô Tình khóc mãi không ngớt, lạnh lùng liếc Triều Cẩm mộtcái: “Vì sao ngươi làm còn không dám nhận? Ngươi gây ra họa, sao phảikhiến toàn bộ chúng ta đến gánh vác?”
Thân mình Triều Cẩm chấn động, Ma Dịch chết đi, trừ bỏ qua Vân Châu, quảnhiên không có đường có thể đi! Nhưng mà…nếu có người chịu nhận rội,chịu chết như đã nói, Vân Châu vẫn có thể bình yên…Vậy…Giương mắt nhìnTử Thanh một cái thật sâu, thương thế của chàng, cần tĩnh dưỡng, khôngthể gượng ép như vậy…
“Người…là ta giết!” Cắn răng một cái, Triều Cẩm đột nhiên thừa nhận, hăng hăngtrừng mắt với Tô Tình: “Ta không chỉ giết người, còn muốn đem tội đó giá họa cho Tô cô nương, thật sự không nên bởi vì một mình ta mà hại cácngươi rời khỏi Vân Châu, lang bạt khắp nơi!”
“Ngươi câm mồm!” Tử Thanh đột nhiên quát Triều Cẩm ngưng lại: “Người đâu, ápgiải nghi phạm Sử Triều Cẩm vào đại lao, chờ nghe xử trí!”
Mọi người kinh hãi, Triều Cẩm lại gượng cười, thở phào nhẹ nhõm, nhìn TửThanh thật sâu, nếu ta chết đi, chàng có thể nhớ tới ta cả đời, cũng coi như ta chết đáng giá.
“Tuân lệnh!” Thị vệ áp giải Triều Cẩm đi xuống.
Tử Thanh quay đầu lạnh lùng nhìn Tô Tình: “Chẳng lẽ ta lại cứu lầm một người?”
“An…” Tô Tình vừa muốn nói, Lí Nhược đã lại cướp lời nói tiếp: “Tử Thanh caca, ngươi quả nhiên là sai lầm lớn rồi! Nguyên lai Sử Triều Cẩm tàn nhẫn một chút cũng không thay đổi!”
“Đủ rồi!” Tử Thanh lớn tiếng quát, đảo mắt chạm phải ánh mắt Nhã Hề, liềnôn nhu nói: “Nhã nhi, các nàng đều trở về nghỉ ngơi đi, giao cho ta giải quyết.”
“Tử Thanh, ta tin tưởng Sử tiểu thư sẽ không phải là loại người như thế…Chớ trách oan nàng.” Nhã Hề buồn bã lắc đầu, một nữ tử yêu nàng sâu đậm như thế, sao có thể ngay lúc phong ba ở Vân Châu lắng xuống lại đẩy nàngvào nguy hiểm đây?
“Ừ.” Tử Thanh gật đầu: “Đỗ y quan, người lưu lại, những người khác đều lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Nhìn mọi người lo lắng trở về phòng, Tử Thanh quay đầu nghiêm túc vẫy tay với Đỗ y quan: “Ngươi cùng ta vào đây.”
Vào phòng, đóng cửa lại, Tử Thanh lập tức cởi bỏ đai lưng: “Đỗ y quan, mauchóng bôi thuốc cho ta một lần, ta sợ ngày mai không có cơ hội để làm.”
Đỗ y quan vẻ mặt kinh hãi: “Công tử vẫn muốn rút khỏi Vân Châu?”
“Không sai. Vân Châu lúc này không bảo vệ được, cho dù giao Triều Cẩm ra cũngkhông qua được tai ương.” Còn thật sự nghiêm túc nhìn Đỗ y quan: “Ámtiễn trong thành còn đả thương người hơn so với đại quân ngoài thành.”
“Công tử?” Tựa hồ đã hiểu vài phần ý tứ Tử Thanh, Đỗ y quan buông hòm thuốc, chuẩn bị đắp thuốc cho nàng.
“Chúng ta chỉ có thời gian một đêm, phải làm nhiều lắm, hơn nữa một bước cũngkhông được sai! Nhớ rõ, ngày mai vừa ra khỏi thành liền thẳng hướng điLạc Dương.”