Đới Húc gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề, ý bảo cô ta nói tiếp.
“Tôi nói thật anh chị nghe, chuyện này đến giờ tôi vẫn cảm thấy là mấy người cùng phòng với tôi khi đó gài bẫy hại tôi.” Cát Niệm Lôi nghiến răng nghiến lợi, “Nếu không sao lại có chuyện trùng hợp như vậy! Bạn cùng phòng kia của tôi, anh chị chắc cũng hỏi thăm rồi đúng không? Tên Quý Hiểu Vũ, chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ gương mặt thu hút nam sinh, thật không hiểu được cô ta lấy tiền đâu mua cái máy tính như vậy. Lúc mới mua về cô ta chẳng nói nó bao nhiêu tiền, nhìn bề ngoài chẳng khác loại bình thường. Khi đó, trong phòng chúng tôi chỉ có mỗi Quý Hiểu Vũ có laptop, anh nói xem đồ quý giá như vậy, theo lẽ thường có phải nên nâng niu, khi dùng mới lấy ra, không dùng thì bỏ vào tủ khóa lại đúng không? Nhưng cô ta thì sao, không chỉ không cất, Quý Hiểu Vũ còn làm bộ hào phóng nói với chúng tôi trong laptop của cô ta có rất nhiều phim hay, nếu ai muốn dùng hoặc muốn xem phim thì cứ việc lấy, không cần khách sáo. Đúng là dối trá.”
Dù Phương Viên cũng là nữ sinh, nhưng nhìn thái độ Cát Niệm Lôi kể chuyện, cô vẫn không khỏi cảm thán, thì ra một khi phụ nữ ghen ghét sẽ đáng sợ như vậy, rõ ràng là chuyện chẳng đáng gì, lại bị Cát Niệm Lôi nói thành “sự thật dối trá” như thế.
Đới Húc không nói gì, im lặng chờ Cát Niệm Lôi tiếp tục.
“Điều không thể ngờ nhất không chỉ nhiêu đó. Anh nói xem cô ta mua laptop mắc như vậy, không coi như bảo bối đã quá kỳ lạ, cả ngày cứ để trên bàn, ai muốn dùng thì dùng, việc này cũng thôi đi, mọi người lấy của cô ta dùng không sao, đến lượt tôi mượn thì xảy ra chuyện, mà đúng hôm đó cả ba người kia đều không ở trong phòng. Không ở trong phòng cũng thôi, khi ấy có một nữ sinh khác trong phòng tôi để quên di động trong ngăn tủ, chuông di động cực kỳ vang. Lúc đó tôi đang mượn dùng máy tính của Quý Hiểu Vũ, bị chuông điện thoại kia làm cho giật mình, lỡ tay làm đổ nước lên, laptop lập tức ập nguồn. Tôi nói nãy giờ chắc anh chị cũng hiểu đúng không? Anh chị có phải cũng thấy chuyện này căn bản là một âm mưu không?”
Cát Niệm Lôi đã nói như vậy, Đới Húc và Phương Viên không thể im lặng nghe nữa. Hai người nhìn nhau, đều bất lực lắc đầu. Đừng nói là âm mưu, nghe Cát Niệm Lôi kể, bọn họ đều không nghe ra Cát Niệm Lôi có chỗ nào bị oan.
Cát Niệm Lôi bất mãn: “Hai người thế mà là cảnh sát! Năng lực trinh thám sao lại kém như vậy! Tôi đã nói tới nước này, sao anh chị còn không hiểu hả? Anh chị nghĩ xem, một người không giống giàu có gì đột nhiên mua được cái laptop đắt tiền, đồ quý giá như vậy không nâng niu thì thôi, cố ý nói ai muốn dùng thì dùng, đó chẳng phải là nói cho tôi nghe, tung mồi cho tôi cắn câu sao! Hơn nữa làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, ngày thường mỗi khi rảnh rỗi mọi người đều ở trong phòng, cố tình hôm đó đều ra ngoài hết! Di động ngày thường luôn ở trên người ngày đó lại cố tình để quên! Hơn nữa ngay lúc tôi uống nước di động đổ chuông, nếu không phải bị chuông điện thoại kia làm cho giật mình, tôi đã không làm đổ nước lên laptop! Khi đó tôi còn đang nghĩ làm sao sửa laptop lại, cách còn chưa nghĩ ra, ba người họ đều trở về, sau đó Quý Hiểu Vũ ồn ào than vãn laptop bị hỏng, ôm laptop chạy đi. Tôi còn chưa kịp nhìn kỹ, đến khi cô ta trở về, trực tiếp nói linh kiện bên trong hỏng rồi, bảo tôi đền tiền. Đây không phải âm mưu thì là gì hả! Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy!”
“Ý của cô là hai người bạn cùng phòng kia và Quý Hiểu Vũ hợp mưu hại cô?” Phương Viên hỏi, “Giữa cô và Quý Hiểu Vũ có mâu thuẫn gì không? Còn nữa, hai người bạn cùng phòng kia, cô và họ cũng có mâu thuẫn sao? Nếu không cho dù Quý Hiểu Vũ muốn hại cô, tại sao hai người kia cũng hỗ trợ? Bọn họ ở bên ngoài làm sao biết khi đó tay cô đang cầm ly nước?”
Cát Niệm Lôi nghẹn họng, không đáp được, vì thế cô ta lảng tránh vấn đề ly nước, mất kiên nhẫn nói: “Làm sao tôi biết bọn họ sao lại nhắm vào tôi! Tôi ăn ngay ngồi thẳng, không có gì phải sợ! Quý Hiểu Vũ không hợp tính với tôi, tôi ghét cái vẻ hay diễn kịch của cô ta. Nhìn thì không giống con gái nhà có tiền, nếu ba mẹ thật sự cho cô ta tiền mua laptop đắt như vậy, cô ta sao lại không nâng niu hả? Đồ đắt như vậy còn tùy tiện ném để trên bàn, cho dù tôi không xui xẻo bị ăn vạ thì cũng bị người khác chạm vào mượn gió bẻ măng. Còn về hai còn lại sao, hừ, con người mà, ai cũng thực dụng, Quý Hiểu Vũ hào phóng hơn tôi, hay mời họ ăn kem uống trà sữa, ra ngoài dạo phố, bọn họ đương nhiên muốn lấy lòng Quý Hiểu Vũ.”
“Vậy Quý Hiểu Vũ có từng dùng tiền tài thu mua cô không?” Đới Húc hỏi.
“Anh cho rằng chưa từng à? Cô ta đương nhiên từng muốn thu mua tôi, mỗi lần mua đồ ăn khuya về, cô ta đều khéo tôi nhập bọn. Tôi không mắc mưu đâu, tôi ghét nhất là những người vì tiền tài, vì chút ngon ngọt mà từ bỏ mọi thứ, tôi sao có thể cho phép bản thân cũng sa đọa? Tôi đoán cô ta vì không thu mua tôi thành công, lại bị tôi nghi ngờ những món đồ đắt tiền kia, cho nên mới thẹn quá hóa giận tính kế tôi, biến tôi thành kẻ xấu, cô ta lập tức trở thành cô gái đáng thương, đúng là nham hiểm!”
“Ý cô là cô cảm thấy tiền bạc của cô ấy có được không chính đáng, cô ấy sợ cô phát hiện, nên mới báo thù cô?” Đới Húc hỏi. Chờ Cát Niệm Lôi gật đầu, anh lại nhắc tới chỗ nghi hoặc khác, “Nhưng theo chúng tôi tìm hiểu, gia đình nữ sinh có mâu thuẫn với cô thật sự rất giàu có.”
Cát Niệm Lôi sửng sốt, có vẻ cô ta không ngờ trước khi bọn họ tới đã tìm hiểu mọi thứ, có điều sau khi hoàn hồn, cô ta mở to hai mắt, hừ hừ, lẩm bẩm: “Giàu nhưng ác.”
“Cô rất ghét người giàu sao?” Phương Viên hỏi.
Cát Niệm Lôi không phủ nhận: “Gần như thế. Tôi ghét những người chỉ biết dựa vào gia đình của mình, bọn họ từ nhỏ đã cơm ngon rượu say, trưởng thành rồi còn đi tranh tài nguyên xã hội với chúng tôi. Bọn họ đều là đám người lòng tham không đáy, vừa dối trá vừa tham lam, tôi vì sao phải tôn trọng họ? Đầu thai vào nhà nào không phải do chúng tôi quyết định, bọn họ chẳng qua may mắn hơn, cho nên mới ngồi lên đầu lên cổ chúng tôi, khiến chúng tôi càng khổ mà thôi!”