Tiếp đó y kéo trường cung, chấm dầu hỏa lên mũi thiết tiễn, bắn về phía quân địch, dầu hỏa tốc độ cao xuyên qua không trung, mũi tên cháy phừng phừng, tựa như sao băng – đây là một tín hiệu.
Phụng Hàm công xắn tay áo: “Hồng đầu diên chuẩn bị!”
Trừ chỗ Lý Phong, mười mấy chiếc hồng đầu diên cuối cùng trong kinh thành nhẹ nhàng bay lên thành, như một nhóm vũ nữ vận cẩm tú hồng trang, gót sen khẽ dời lên núi đao biển lửa, chở tử lưu kim, đâm sầm vào ưng giáp Tây Dương đến chịu chết.
Hoàng thiên biến sắc.
Trường Canh trên tường thành đứng mũi chịu sào, một chút khinh giáp lâm thời mặc lên căn bản ngăn không được dòng khí nện xuống, chỉ cảm thấy bị đập mạnh vào ngực, trước mắt tối sầm, phun ra một búng máu, nhất thời mất đi tri giác.
Thiếu niên ban nãy truyền lệnh thay y kêu to một tiếng lao tới, muốn lấy thân bảo vệ.
Tường thành rốt cuộc hoàn toàn đổ sụp.
Trường Canh không biết mình ngất đi bao lâu, một lúc lâu mới từ từ khôi phục tri giác, phát hiện một chân mình bị kẹt giữa bánh răng đã hỏng, mà tiểu tướng sĩ vừa rồi bảo vệ y chỉ còn lại một đôi cánh tay, nhất tề đứt ở hai vai, không tìm thấy người, thành tấm áo choàng ngắn đầm đìa máu tươi trên người y.
Trường Canh cắn răng, cảm giác đau nhức khắp người còn có thể chịu được, bởi vì sự khó chịu còn thua xa khi Ô Nhĩ Cốt phát tác.
Trong tai chắc chảy máu rồi, âm thanh xa gần chẳng nghe rõ, rất hỗn loạn, cực mơ hồ.
Trường Canh nghĩ: “Lúc Tử Hi không uống thuốc, chung quanh với y mà nói chính là thế này ư… Cũng thanh tĩnh quá!”
Tường thành đã sập, thành phá rồi sao?
Lý Phong còn sống không?
Đúng, còn có Cố Quân…
Vừa nghĩ đến Cố Quân, Trường Canh liền không dám tiếp tục, sợ hai chữ kia rút hết tất cả dũng khí của mình. Y bèn cắt ngang mạch suy nghĩ, cuộn người lại, sờ soạng đến chỗ đường nối của cương giáp trên đùi, lần lượt mở hết tám khóa, lết mình ra ngoài.
Sau lưng còn một mũi thiết tiễn, mà trường cung thì vẫn chưa bị đè nát, y còn có thể giết một người nữa.
Chỉ cần y còn thở…
Trường Canh vừa rút chân ra, chưa kịp đứng dậy, thì một bóng đen đột nhiên lướt qua trước mặt.
Trường Canh tránh không kịp, vô thức ngửa đầu, rút thiết cung trong tay theo bản năng.
Một con chim gỗ be bé rơi xuống trước mặt y, bị thiết cung chém thành hai nửa ngay trên không, một cục giấy Hải Văn rơi khỏi bụng nó.
Trường Canh hoàn toàn ngây ra.
Sau đó, Nhạn Bắc vương mới bình tĩnh đến đáng sợ đột nhiên toàn thân run rẩy, tờ giấy Hải Văn nhẹ tênh kia nằm dưới đất, mà y giơ tay hai lần cũng không thể nhặt lên, tay run đến độ năm ngón cơ hồ khó mà khép lại, lúc này y mới phát hiện, cương giáp trên cánh tay tuột mất từ lâu, khớp hai ngón tay đã bị trật không nghe sai sử nữa.
Y mang máng nghe thấy có người hét “Viện quân tới rồi”, đây vốn nên là tin tức tốt mà mọi người chờ đợi đã lâu.
Song trong lòng Trường Canh chưa kịp sinh ra bao nhiêu vui mừng, sau khi chấn kinh ngược lại trỗi lên nỗi sợ hãi không cách nào tả được.
Bởi vì chỉ khi y dứt khoát chuẩn bị chịu chết, mới có thể tạm thời bỏ sang một bên cái sự thật là Cố Quân có thể hóa thân thành nước thép.
Hoàng Tuyền lộ tính toán sẵn đột nhiên có rắc rối chen ngang, muốn ngăn y ở bên này, làm Trường Canh nhất thời sững ra.
“Đại ca!” Y mơ hồ nghe thấy một tiếng kêu, ngay sau đó, một khinh kỵ lao tới, chính là Cát Thần lâu ngày không gặp, gió bụi mệt nhoài.
Cát Thần nhảy xuống ngựa, đỡ lấy Trường Canh đang thảm hại vô cùng, lộn xộn giải thích: “Đại ca, ta ta ta lúc nhận được thư của huynh, vừa vặn đang ở chỗ Thẩm tướng quân, nhưng khi ấy Nam Cương…”
Trường Canh nửa chữ cũng không nghe, điên khùng ngắt lời gã: “Tử Hi đâu?”
Y nói khá mơ hồ, Cát Thần nhất thời không nghe rõ: “Cái gì?”
Trường Canh hất mạnh tay gã ra, giãy giụa đứng dậy, bất chấp tất cả mà đi tới hướng ngoài thành, lưng y không biết bị cái gì gây thương tích, máu nhỏ thành tảng xuôi theo y phục, mà bản thân lại hoàn toàn không hay.
Cát Thần: “Đại, đại ca? Điện hạ!”
Trường Canh mắt điếc tai ngơ. Cát Thần nhìn thấy một mũi tên lạc phóng tới Trường Canh, mà y cũng không biết né, hồn phi phách tán lao tới kéo y ra, chẳng qua chỉ hai bước, mắt Trường Canh đỏ như có thể nhỏ máu vậy.
Cát Thần rùng mình, nghĩ: “Hỏng rồi, không phải Hầu gia đã xảy ra chuyện chứ?”
Cát Thần từ nhỏ đã không thiếu quyết đoán, quả quyết dùng tay thay đao, chém nghiêng lên cổ Trường Canh làm y ngất đi.
Hôm ấy, hoàng thành ngày trước sóng yên biển lặng đã trải qua một trận chiến đẫm máu nhất xưa nay, thiên tử lấy thân làm cờ, tướng quân chết trong chiến hỏa, mọi người đều đến nông nỗi bát gạo thổi nốt, rốt cuộc vào lúc tường thành sập, chờ được viện quân.
Nhánh viện quân này kinh lịch và thành phần đều phức tạp đến mức một lời khó nói hết, thống lĩnh là Đề đốc Tây Nam Thẩm Dịch, Chung lão tướng quân ẩn lui nhiều năm ra mặt áp trận thay y, trong đây còn lẫn cả một tốp thủy quân Giang Nam – đó là tàn binh Diêu Trấn tập hợp lại sau khi Đông Hải binh bại.
Quân Tây Dương thấy đại thế đã mất, buộc phải rút quân.
Gần bốn phần mệnh quan triều đình vùi thân dưới tường thành đổ, hồng đầu diên của Lý Phong hoàn toàn mất khống chế, mà Thẩm Dịch lại không có ưng trong tay, đành phải vã mồ hôi dùng bạch hồng bắn dây lên lan can, điều động mấy chục trọng giáp, hì hục đến nửa đêm, mới kéo được Hoàng thượng Long An trên không trung xuống.
Bắc đại doanh kể cả Thống soái, cơ hồ mất toàn bộ trong trận này.
Cố Quân bị người ta đào từ dưới một chiến xa Tây Dương lên, gãy vài cái xương sườn, mới đầu cơ hồ không ai dám động vào y, vì hễ chạm vào là rỉ máu.
Cuối cùng Chung lão tướng quân tự mình đến nhìn qua, ném lại một câu “Y không dễ chết đâu, chết thì ta đền”, bấy giờ mới phái mấy quân y, cố định y trên cáng gỗ khiêng đi.
Cả hoàng cung vét ra mấy củ sâm ngàn năm, đoạn đoạn tục tục mà giữ mạng y lại ba ngày, mấy lần suýt nữa thì đi, rốt cuộc chờ được Trần Khinh Nhứ từ quan ngoại vượt muôn sông nghìn núi chạy về.
Nàng chạy chết mấy con ngựa, đến kinh không ngủ không nghỉ một đêm, sau cùng cướp được An Định hầu về từ chỗ Diêm vương.
Cố Quân lần đầu tỉnh lại là một buổi hoàng hôn, mí mắt chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được chút ít ánh sáng len qua cửa sổ, song còn chưa có sức mở mắt, đau nhức đã kéo tới.
Không chết, nhưng Cố Quân không hề lấy làm may mắn, trước tiên âm thầm kinh hãi – kinh thành thất thủ rồi ư? Hiện giờ là ở nơi nào?
Trong cơn mơ màng y giãy mạnh một cái, bị người ta nắm tay.
Người nọ kề tai y, tựa hồ biết y đang lo lắng điều gì, nói: “Viện quân đến rồi, không sao… Kinh thành không sao.”
Mùi an thần tán quen thuộc bao vây y, ý thức của Cố Quân chỉ chống đỡ giây lát, lại lần nữa hôn mê đi.
Mê man như vậy vài ngày, Cố Quân mới chính thức tỉnh lại, dược hiệu đã hết từ lâu, y lại là một kẻ mù nghe không thấy nhìn không rõ.
Cố Quân trầy trật chớp mắt một cái, nhìn thấy bên giường có một bóng người lờ mờ, nhờ ngửi để nhận ra đó là Trường Canh.
Trong đầu y om sòm hết lên, một đống vấn đề không phân trước sau ùa vào: Bắc đại doanh còn lại bao nhiêu người? Viện quân từ đâu tới? Đội ngũ của ai? Quân Tây Dương rút lui tới nơi đâu? Hoàng thượng thế nào rồi?
Trường Canh cẩn thận chấm một chút nước đút cho y, Cố Quân giơ tay sờ soạng theo bản năng, không biết đụng phải vết thương nào, cả người đau suýt ngất đi.
“Được rồi được rồi,” Trường Canh ghé vào tai y nói, “Thẩm tướng quân đã trở lại, còn có sư phụ tọa trấn, người bớt nhọc lòng, nghỉ ngơi đi.”
Cố Quân: “…”
Y hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại, cảm giác ngũ tạng lục phủ đều đau nhức.
An Định hầu trước kia khi không chỉ thích cùng Thẩm Dịch nhìn thân thương phận, nhắc tới Cố gia ba đời đều không có mệnh trường thọ, luôn cảm thấy mình “đa sầu đa bệnh” đến “hồng nhan bạc mệnh”, nào ngờ cái mạng chó này chẳng những không bạc, còn dai như gián, mãi vẫn chưa chết.
Cố Quân há miệng, muốn gọi một tiếng “Trường Canh”, không ngờ sau khi trọng thương mê man mấy ngày, giờ không phát ra nổi âm thanh gì.
Bỗng nhiên, mặt bị chạm khẽ, Cố Quân cảm thấy một bàn tay nâng cằm y lên, ngón tay hơi chai nhẹ nhàng đảo qua bờ môi y, lưu luyến ám muội khó nói thành lời.
Trường Canh ngồi trên mép giường, nếu lúc này Cố Quân có thể thấy rõ, sẽ phát hiện Trường Canh kỳ thực chỉ khoác qua loa nửa bộ quần áo, tóc xõa tung, vai cổ tay thậm chí trên đầu cắm chi chít châm, thành một con nhím nho nhã. Y ngồi cứng đờ như khúc gỗ, nghiêng đầu cũng rất khó khăn, tất cả biểu cảm hỉ nộ ai lạc trên mặt đều bị châm phong lại, khóc không nổi cười không ra, đành phải duy trì trạng thái mặt không biểu cảm, làm một người gỗ cỡ lớn tuấn tú.
Dù vậy, trong mắt y vẫn còn vệt đỏ.
Mấy ngày qua, Ô Nhĩ Cốt trên người Trường Canh vài lần phát tác, Trần Khinh Nhứ đành phải thi châm miễn cưỡng phong độc tố, biến y thành con bù nhìn.
Bù nhìn thì thào với âm lượng mà kẻ dở điếc không nghe thấy: “Thêm một lần nữa chắc ta điên mất thôi, Tử Hi à.”
Cố Quân: “…”
Tuy y không nghe thấy Trường Canh nói gì, nhưng xúc cảm trên môi lại nhắc nhở y việc trên tường thành, nhất thời Cố Quân quả thực chỉ muốn rên lên – ai có thể nghĩ đến y còn phải sống sót đối mặt với việc này!
Vậy là, cứ thế, Cố đại soái từ cổ trở xuống cứng đờ thành một cây gậy hình người đỉnh thiên lập địa.
—“Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm” nằm trong bài Thục tướng của Đỗ Phủ, nói về Gia Cát Lượng sáu lần xuất sơn phạt Ngụy, mãi đến chết vẫn không thể chiến thắng.