… Nhã tiên sinh chắc hẳn phải hắt xì hai cái liền.
Đàm Hồng Phi khiêm tốn cân nhắc một hồi, cảm thấy hết sức có lý, vì thế lại hỏi: “Đại soái, vậy làm sao ngài biết ban đêm họ sẽ đến đây?”
Cố Quân: “Nhạn Bắc vương nhà ngươi tính, tính sai thì phạt lương bổng của y, dù sao thì tiền mừng tuổi của y đã bằng nửa năm bổng lộc của ta rồi.”
Trường Canh đang ngồi bên kia sửa tay cầm bằng da của thiết cung, đánh nhau cả đêm, chỗ đó đã bị tróc một chút, không biết y kiếm đâu ra tiểu đao, giũa với mảnh da nhỏ, mười ngón linh hoạt vô cùng, làm người ta hoa cả mắt; chợt bị điểm danh, Trường Canh đầu cũng không ngẩng lên cười nói với Đàm Hồng Phi: “Dù sao thì từ trong ra ngoài đều nằm trên sổ sách của hầu phủ.”
Đàm Hồng Phi là người cẩu thả, “đồng bào với ta đều là thủ túc”, sau khi sóng vai đánh một trận sớm coi Nhạn Bắc vương như người một nhà, cũng chẳng để ý mẹ y là ai. Nghe thế, lập tức không thèm lựa lời trêu ghẹo: “Vương gia và Đại soái tuy hai mà một, nếu là một vị công chúa thì tốt rồi, trong Huyền Thiết doanh ta không chừng có thể thêm một lều công chúa như năm đó.”
Cố Quân: “…”
Y không nhịn được liếm liếm hàm răng ngứa lên.
Trường Canh khựng tay lại, theo lời Đàm thống lĩnh nói: “Tiếc là không có hoa dung nguyệt mạo, Đại soái được ném trái cây đầy xe không thèm đâu.” (Phan An xưa ngồi xe đi trên đường, ngay cả bà cụ cũng mê, dùng trái cây ném đầy cả xe)
Đàm Hồng Phi vô tâm vô phế nói: “Ơ không đúng, Hoàng thượng bình thường gọi Đại soái của chúng ta là ‘hoàng thúc’, kém bối phận rồi!”
Cố Quân: “… Cút đi!”
Đàm thống lĩnh chỉ đùa giỡn cùng Nhạn Bắc vương có ý đồ khác nhìn nhau cười to.
Ban đêm, không xa vẳng đến tiếng đỗ quyên kêu, đây là tín hiệu quân địch đã vào rọ, Đàm Hồng Phi vừa đứng lên liền bị Cố Quân ấn xuống.
“Chờ chút nữa.” Cố Quân thấp giọng nói, “Chờ tới canh tư.”
Mắt y trong đêm tối sáng đến đáng sợ, hệt như một đôi thần binh gặp huyết khai nhận.
Đàm Hồng Phi không nhịn được liếm đôi môi khô khốc: “Vương gia tính toán thế nào, thật là…”
Cố Quân vừa định nói “Lão sư của y là Chung lão tướng quân”, Trường Canh không biết tới gần từ khi nào bỗng nhiên ở sau lưng tiếp lời: “Từ sáng đến tối tính toán tỉ mỉ mà luyện ra.”
Đàm Hồng Phi: “Gì cơ?”
Trường Canh nhìn Cố Quân một cái: “Muốn dành dụm hồi môn đặng còn gả cho Đại tướng quân.”
Cố Quân: “Hai ngươi có thôi đi không?”
Tên ngốc Đàm Hồng Phi kia cười “hề hề”. Cố Quân quả thực rất bất lực với thứ chó chết chuyên môn phụ trách “nói chuyện không nên nói” và “dốc hết sức chèn thêm một cục gạch trong lòng chủ soái” – không biết bắt đầu từ khi nào, tiểu tử Trường Canh ở trước mặt y ngày càng không thèm cố kỵ, lúc ấy ở biệt viện ôn tuyền Cố Quân khuyên “bớt vác gánh nặng”, người ta vậy mà nghe theo, quả nhiên liền “trang bị gọn nhẹ ra trận”.
Trường Canh biết rõ đạo tiến thoái, trêu Cố Quân xong, lập tức bổ sung: “Nghĩa phụ, con đùa thôi, người đừng giận.”
Đàm Hồng Phi: “Đại soái của chúng ta không có ưa cáu kỉnh đâu, ngần ấy năm qua, Lão Đàm ta chỉ từng thấy y phát tác đúng một lần ở trong cung…”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Đàm Hồng Phi cũng kịp nhận ra là mình đã nói sai, ngượng ngùng câm miệng.
Vẻ mặt Cố Quân lập tức nhạt đi.
Đàm Hồng Phi không nhịn nổi, lát sau vẫn không kìm được nói: “Đại soái, việc đó…”
Cố Quân ngắt lời hắn: “Bảo huyền ưng chuẩn bị đi!”
Đàm Hồng Phi cắn chặt răng, rốt cuộc không thể nề hà, thở dài.
Trường Canh vỗ vai hắn: “Ta đi đây.”
Đêm dần khuya, ánh trăng yếu ớt, sao Mai mới mọc, chính là thời điểm tranh tối tranh sáng.
Nhã tiên sinh ban ngày hành quân kinh hồn táng đảm, năm lần bảy lượt lo lọt vào phục kích của Cố Quân, vừa kinh vừa nộ, đêm cắm trại cũng không dám thả lỏng, chỉ sợ Cố Quân hù suốt dọc đường đột nhiên thật một lần, cả đêm không dám yên tâm chợp mắt.
Thấy đêm dài sắp qua mà bốn bề vẫn không có động tĩnh, Nhã tiên sinh lúc này mới thật sự không gắng gượng nổi, ngủ gật chốc lát.
Nào ngờ hắn vừa sắp ngủ say, bên ngoài uỳnh một tiếng như nổ doanh trại, Nhã tiên sinh vã hết mồ hôi lạnh, bật dậy lao ra, cả bầu trời đêm bị đốt rực lên.
“Đại nhân tránh ra!”
Một đám tên mang theo ánh lửa từ không trung rơi xuống, Nhã tiên sinh bị một vệ binh đẩy mạnh ra, gió đêm tỏa hơi nóng hầm hập như nướng thịt, sau đó tiếng hò hét vang lên, hai đội huyền kỵ như thể gió xoáy cuốn tới.
“Trọng giáp đứng vững!” Nhã tiên sinh quát, “Đừng hoảng, người Trung Nguyên không có bao nhiêu binh…
Hắn còn chưa nói xong, phía sau đã truyền đến một tiếng nổ lớn, một loạt chiến xa xuất quỷ nhập thần bất ngờ lao ra, nhất thời cát bay đá chạy, hỗn loạn vô cùng.
Nhã tiên sinh là một hảo thủ gây ly gián, liên hoành hợp tung, giỏi âm mưu quỷ kế, song không phải là chỉ huy đắc lực, hắn quá quen suy sâu tính kỹ, một khi kẻ địch vượt ngoài dự tính, hắn sẽ rất dễ phản ứng không kịp thời, mất khống chế với quân đội thuộc hạ.
Đột nhiên, cảm giác ớn lạnh khó tả trườn lên sống lưng, Nhã tiên sinh cảm thấy mình như con ếch bị sát ý của rắn khóa chặt, hắn kinh sợ quay đầu lại, chỉ thấy một mũi tên sắt như lưu tinh truy nguyệt lướt qua bầu trời đêm, bay thẳng tới mặt hắn.
Nhã tiên sinh không kịp tránh né, trong lúc chỉ mành treo chuông, một trọng giáp binh Tây Dương thủ hạ gầm lên một tiếng che trước mặt hắn, tên sắt vậy mà xuyên qua tấm thép dày của trọng giáp, từ sau lưng binh giáp lộ ra mũi nhọn hiểm ác.
Nhã tiên sinh kinh hồn chưa thôi nhìn theo hướng thế tới, thấy một người trẻ tuổi tay cầm trường cung đứng trên lưng huyền ưng.
Trên mũi y đeo một cái kính nhắm của thiên lý nhãn, từ trên cao nhìn… không, liếc hắn một cái, ánh mắt phảng phất mang độc.
Thân binh của Nhã tiên sinh lập tức nhắm trường pháo vào huyền ưng trên không, thanh niên kia dường như thoáng nở nụ cười, dùng biểu cảm chẳng hề hấn gì khi “bia ngắm này không khéo không bắn trúng” mà lắc đầu, tiếp theo thong dong nhảy từ không trung thấp tầm năm sáu trượng xuống, cùng huyền ưng tách ra một trên một dưới, vừa vặn né được một phát pháo nồng nặc khói thuốc súng.
Cố Quân phóng ngựa lên đón Trường Canh nhảy từ trên lưng ưng xuống, cát phong nhận trong tay dưới sự thúc giục của hơi nước hóa thành một lốc xoáy không nhìn thấy mũi đao, vó ngựa tung cao, cát phong nhận quét ngang một vòng, “Vù” một tiếng không dứt bên tai, không biết là huyết châu của ai bắn lên nốt ruồi chu sa ở khóe mắt y, chân thúc bụng ngựa, chiến mã chớp mắt đã nhảy khỏi vòng chiến-
Cố Quân phát mạnh người Trường Canh một cái: “Khốn nạn, chán sống hả?”
Trường Canh vốn định trực tiếp nhảy xuống, lúc sắp hạ đất dùng tấm nẹp của khinh cừu trên chân tăng tốc chĩa xuống đất để giảm lực, không liệu được lại bị Cố Quân chen ngang, nhất thời sững sờ nhìn mặt Cố Quân gần trong gang tấc, ngực chấn động mạnh, suýt nữa ngồi không vững, đành phải túm lãnh thiết giáp trụ trên cổ tay Cố Quân.
Ánh mắt y tích tắc mất đi sự bình tĩnh ngoài mặt, hừng hực như thực thể, Cố Quân tức giận nói: “Nhìn cái gì?”
Trường Canh miễn cưỡng định thần lại, thu ánh mắt như ngọn lửa về dưới mí mắt, ho một tiếng nói: “… Nên tung lưới rồi.”
Cố Quân kéo y tới trước ngực, quay ngựa huýt dài một tiếng, tất cả khinh kỵ lập tức tụ lại, xông tới trận địa địch như cuốn chiếu. Quân Tây Dương bị huyền ưng trên trời nã đạn tơi bời một trận đến lúc này mới đuôi to khó vẫy mà bắt đầu chỉnh đội, Nhã tiên sinh giận dữ quát lên: “Trọng giáp mở đường, xé ra một lỗ hổng ở phía sau!”
Lỗ hổng phía sau không cần xé, chiến tuyến chiến xa Bắc đại doanh cố ý để hết sức bạc nhược, vừa tiếp xúc liền lui ngay như không địch lại, cho đám quân Tây Dương rút lui.
Cố Quân dùng tay ra hiệu cho Đàm Hồng Phi cách đó không xa, Huyền Thiết khinh kỵ lặng lẽ rút đi, như một đám dã lang không chú trọng, cắp đuôi chạy mất, thấy tốt liền nhận luôn.
Bằng không chờ đại quân Tây Dương áp được trận kịp phản ứng lại, chút ít khinh kỵ của họ chắc cũng chỉ làm thức ăn cho người ta – đương nhiên, chờ phản ứng được thì gió xoáy đã thổi qua, biến mất trong bóng đêm mờ mịt, không tìm thấy nữa.
Ngày mười lăm tháng Tư năm Long An thứ bảy, Huyền Thiết doanh nửa đêm tập kích quân Tây Dương ở phía Tây thành Đông An.
Mười bảy tháng Tư, quân Tây Dương đi trước bị Huyền Thiết doanh dắt mũi chạy hai ngày, không chịu nổi quấy nhiễu phải thỉnh cầu tăng viện từ hậu viện trên biển, án binh bất động.
Hai mươi ba tháng Tư, tăng viện của quân Tây Dương đến, Huyền Thiết khinh kỵ bị ép phải lui thủ, quân Tây Dương thừa thắng truy kích, đuổi đến Vũ Thanh, bị Cố Quân dẫn vào bẫy đụng chạm lưới cấm không, ưng giáp Tây Dương tổn thất hơn một nửa, không thể không lui thủ lần nữa.
Hai mươi sáu tháng Tư, thương thế hơi khởi sắc, Giáo hoàng tức khắc thân chinh.
Hai mươi chín tháng Tư, Vũ Thanh thất thủ.
Mùng ba tháng Năm, phủ Đại Hưng bị trọng pháo của quân Tây Dương bắn phá.
Mấy vạn đại quân Tây Dương từng bước áp sát, Cố Quân dẫn một số khinh kỵ và ưng giáp Bắc đại doanh đọ sức gần một tháng, rốt cuộc khó lòng tiếp tục.
Mùng bảy, Cố Quân lui thủ kinh sư, cửu môn đóng chặt, mà viện quân vẫn chưa tới.
Đến đây, ân oán tình thù lui hết ra sau tường thành, kinh thành Đại Lương trong lúc cây xanh rợp bóng đã vào hạ, trên du hồ nhân tạo lại không còn thuyền hoa sênh ca, người Tây Dương rốt cuộc phái sứ giả ra vẻ đạo mạo tới.