“Ngươi!” Tử Thanh trợn trừng với Ma Dịch: “Ngươi đây là ép buộc!”
Ma Dịch cười ha hả: “An gia tiểu tử, bản tướng còn có một biện pháp, chính là giờ ngươi chui qua háng bản tướng, lớn tiếng hô ba lần là ngươi dùng quỷ kế mới khiến cho Tam đệ ta thảm bại, không phải kẻ chính nhân quântử gì, như thế ta cũng sẽ triệt binh!”
Tử Thanh gắt gao siết chặt nắm đấm, bất luận cách nào cũng đều ủy khuất đến cùng cực!
Ma Dịch bình tĩnh nhìn Tử Thanh: “Ngươi không làm cũng được, như vậy ngàythiết kỵ của bản tướng công phá tòa thành này thì cũng đừng trách ta đồthành, phóng hỏa thiêu sạch thành Vân Châu này của ngươi!”
Nhã nhi, Hoắc cô nương, Tô cô nương, Nhược tiểu thư đều ở trong thành! Thân mình Tử Thanh run lên, ta không thể để cho bọn chúng phá thành, khôngthể!
“Lục công tử, không cần quỳ! Ta tình nguyện chiến tử Vân Châu cũng không nguyện để ngài chịu nỗi nhục như thế!”
“Lục công tử! Không thể!”
Tử Thanh hít sâu một hơi, bỗng nhiên giương mắt nhìn Ma Dịch: “Ta quỳ!”Hai đầu gối rơi xuống đất, thân mình lại vẫn thẳng tắp như trước: “Nhưvậy ngươi đã vừa lòng rồi chứ?”
Ma Dịch ha ha vỗ tay, xoay người đi: “Chúng tướng nghe lệnh, hạ trại tạichỗ! Nếu An lục tiểu tử này chống đỡ không được mà ngã xuống hoặc đứnglên thì liền toàn lực công phá Vân Châu! Gặp nam tử thì giết không tha!Gặp nữ tử thì mặc cho mọi người hưởng dụng!”
“Ngươi!” Tử Thanh trừng mắt với Ma Dịch: “Ngươi nói không giữ lời!”
Ma Dịch lắc đầu: “Ta nói ngươi quỳ ba ngày ta mới rút quân, nếu ngươi làmkhông được thì chính ngươi hủy Vân Châu, đừng trách bản tướng! Ha haha!”
“Lục công tử…” Trên đầu tường thành, vài tướng sĩ cuống quýt tìm dây thừngcùng rổ, muốn đưa xuống cho Tử Thanh đồ ăn cùng nước uống nhưng lại bịMa Dịch hạ lệnh dùng tên bắt đứt dây thừng.
Ma Dịch trở về xoay người lên ngựa: “A, ta quên không nói, ba ngày nàyngươi cũng không thể ăn cơm uống nước, nếu không thì cũng coi như ngươithua!”
“Khụ khụ.” Tử Thanh nhịn không được ho khan, căm hận trừng mắt nhìn Ma Dịch đắc ý thúc ngựa tiến vào giữa đại đội thiết kỵ.
“Lục công tử…” Tướng sĩ phía trên tường thành ai nấy đều rơi lệ: “Lục côngtử, là chúng ta vô dụng, một chút cũng đều không thể giúp công tử ngàichiếu cố!”
Tử Thanh cười chua xót, ngửa đầu nhìn tường thành mà hai mắt đẫm lệ: “Ainói các ngươi không thể giúp ta? Nếu thật sự có lòng thì mau chóng hồiphủ bảo vệ tốt mấy nữ tử kia. Nay ta đang ở ngoài thành, không có biệnpháp gì, nếu ngoài thành có mãnh thú, trong thành còn có ác lang tácloạn thì cho dù ta có thể quỳ hết ba ngày, trên dưới Vân Châu cũng sẽchỉ còn đường chết.”
Triều Cẩm, có thể xoay chuyển càn khôn hay không thì phải trông vào nàng rồi…
***
“Giá!” Một khắc cũng không thể ngừng lại, Triều Cẩm biết Vân Châu chống đỡthêm một khắc cũng đều gian nan, nàng chỉ có thể vẫn phóng về phíatrước, hy vọng hết thảy còn kịp!
Mặt trời lặn sau dãy núi phía Tây, xuyên qua phiến rừng hoang, rốt cục cũng nhìn thấy soáy kỳ của Ma Ô tung bay phía xa xa
“Ngươi tới là kẻ nào! Dám cả gan xông vào quân doanh!” Xa xa, cung tiễn thủ dĩ nhiên nhắm ngay vào Triều Cẩm.
“Thỉnh mau chóng thông báo cho Ma Ô tướng quân, Sử Triều Cẩm cầu kiến!” TriềuCẩm kịch liệt thở dốc, ghìm ngựa lại ngay trước cửa đại doanh, khoảnhkhắc nhảy xuống ngựa thiếu chút nữa liền té ngã trên mặt đất.
Ma Ô vẻ mặt đầy kinh ngạc chạy ra: “Nơi này của lão tử chẳng lẽ có thứ gìtốt, thế nhưng lại hấp dẫn đường đường Sử gia nữ Gia Cát đại giá quanglâm?”
Triều Cẩm nghiêng ngả lảo đảo tiến lên phía trước: “Ma tướng quân, thỉnh mau chóng phát binh, chi viện cho Vân Châu!”
Ma Ô sửng sốt, đột nhiên cười ha ha: “Thật sự là kỳ quái, Vân Châu cũngkhông phải thành trì của Đột Quyết, vì sao ta phải phái binh tương trợ?Huống hồ, chuyện mà ngay cả nữ Gia Cát ngươi cũng không giải quyết được, lão tử sao có khả năng giúp được đây?”
Làm như đã sớm dự đoán được Ma Ô sẽ lấy lí do này để thoái thác, Triều Cẩmlạnh lùng cười: “Tuy rằng Vân Châu không phải lãnh địa của tướng quân,nhưng nếu bị đội quân Đột Quyết chiếm đi thì chỉ sợ ngày khác khi tướngquân muốn thi triển đại kế hoạch sẽ ít đi mất một tòa thành trì.”
“Cái này…. Lời Triều Cẩm nói một câu đánh trúng ngay đáy lòng hắn, bỗngnhiên có chút do dự, Ma Ô lạnh lùng nói: “Tiểu nha đầu, hay là ngươi lại dùng cái quỷ kế gì, muốn dụ lão tử trúng kế?”
Triều Cẩm lắc đầu: “Triều Cẩm chỉ là một nữ tử yếu đuối, nay mạo hiểm mộtmình tiến vào quân doanh, có năng lực gây nên sóng gió gì đây?”
Ma Ô cao thấp liếc mắt đánh giá Triều Cẩm một cái: “Nhưng mà để lão tử đicứu Vân Châu thì thực không giống lão tử, lão tử nghĩ tới nghĩ lui, vẫnlà tính không ra!”
Triều Cẩm đột nhiên quỳ rạp xuống dưới chân Ma Ô: “Triều Cẩm tự biết ngày đómới tới Vân Châu đã khiến cho thanh danh của tướng quân tổn hại, nếutướng quân khẳng khái phát binh tương trợ thì Triều Cẩm nguyện ý sẽ vìtướng quân mà bày mưu tính kế, trọng chấn thanh danh!”
“Điều này thật sao?” Nhãn tình Ma Ô sáng lên.
Triều Cẩm gật đầu: “Tướng quân giải cứu Vân Châu, Phạm Dương An gia tất nhiên sẽ cảm động và ghi nhớ ân tình của tướng quân, ngày khác lúc chỉ điểmgiang sơn tất sẽ lo lắng giúp cho tướng quân nhiều thêm một phần, tínhđi tính lại thì với tướng quân mà nói thì chỉ có lời!” Triều Cẩm ngẩngđầu lên: “Huống chi, ngày đó ở trong thành Vân Châu, An lục công tử cũng không từng bạc đãi tướng quân một phần, không phải sao? Nhiều bằng hữusinh tử, thế nào thì cũng tốt hơn!”
Ma Ô bỗng nhiên vỗ tay: “Tiểu nha đầu, những lời này của ngươi, lão tửthích nghe!” Bỗng nhiên nhướng mày: “Chờ đã, án thực lực của Vân Châu,hiện tại lão tử phát binh, nói không chừng chờ lúc binh tiến tới VânChâu thì cũng là lúc Vân Châu sớm đã không còn, lão tử cũng là mộtchuyến tay không!”
“Sẽ không vô ích đâu!” Triều Cẩm chắc chắn gật đầu, Tử Thanh, ta tin tưởng chàng sẽ chống đỡ được! Nhất định sẽ!
“Nếu là vô ích thì lão tử cũng mệt!”
“Triều Cẩm cam đoạn với tướng quân, nếu tướng quân dẫn binh tới Vân Châu màkhông kịp, Triều Cẩm cũng sẽ vì tướng quân mà bày mưu tính kế, trọngchấn dương cao quân uy!”
“Được!” Ma Ô đột nhiên ngẩn ra: “Lão tử thực không biết nên mang bao nhiêu binh mã đi tương trợ, tiểu nha đầu, ngươi nói xem bao nhiêu?”
“Toàn quân!” Triều Cẩm nghiêm túc nhìn Ma Ô: “Tướng quân muốn giúp Vân Châu,vậy trên dưới toàn quân doanh này người nào cũng không thể thiếu!”
“Nha đầu, xuất động toàn doanh vạn ngươi của lão tử thì cũng không phải mộtcuộc chiến nhỏ a.” Ma Ô có chút đăm chiêu nhìn nàng: “Nếu sự thành, lãotử muốn ngươi nhập doanh làm quân sư của ta ba năm!”
Triều Cẩm cả kinh, hơi trầm ngâm, gật đầu: “Được, ta đây cũng muốn Ma tướngquân ngươi cam đoan trong ba năm này, Vân Châu có gặp nạn cũng đều phảixuất binh tương trợ!”
“Hừ hừ, nha đầu, ngươi thật ra đúng là kẻ khó chơi, bất quá lão tử đápứng!” Ma Ô xoay người vung đại thủ: “Truyền lệnh toàn quân, nhổ trại điVân Châu!”
Tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống đất, Triều Cẩm mệt mỏi cười, Tử Thanh, chàng được cứu rồi! Được cứu rồi!