Chỉ là tự làm tự chịu thôi.
“Bách Lý Thanh!” Khi Bách Lý Hách Vân ngẩng đầu lên, trong mắt hắn đã tràn đầy sát ý, hắn nhẹ giọng nói từng chữ: “Trẫm, nhất định sẽ khiến ngươi hối hận.”
Bách Lý Thanh hơi nheo mắt, cười khinh miệt: “Bách Lý Hách Vân, ngươi có nhớ hai năm trước, bản tọa đã từng nói với ngươi những lời này không?”
Sắc mặt Bách Lý Hách Vân bất ngờ thay đổi, tất cả những người đã trải qua chuyện năm đó đều nhớ rõ người toàn thân tắm máu kia, đôi mắt tối tăm thiêu đốt ngọn lửa địa ngục, từng nói…
Bách Lý Hách Vân, bản tọa sẽ khiến ngươi hối hận về việc làm ngày hôm nay, khiến hoàng tộc Tây Địch của ngươi chảy cạn giọt máu cuối cùng, rửa sạch nỗi nhục của bản tọa ngày hôm nay!
Cửu Thiên Tuế chưa bao giờ thích uy hiếp người khác, hắn luôn dùng lời nói đi đôi với việc làm!
Ánh mắt Bách Lý Hách Vân lạnh đi, bỗng nhiên giơ tay lên ra dấu: “Giết chết bất luận tội!”
Đám lính vây quanh đại điện nháy mắt sôi trào, đồng thời ùa vào trong điện.
Mà cùng lúc đó, tia lạnh trong mắt Tây Lương Mạt lóe lên, lập tức cầm lấy chiếc còi trên cổ thổi một tiếng sắc nhọn.
Theo một bóng người mạnh mẽ mặc trang phục lính Tây Địch nhảy lên, một phần Phi Vũ quỷ vệ ẩn nấp trong đám binh lính cũng đồng loạt nhảy dựng lên, trong tay mỗi người cầm trường thương lợi kiếm, đồng thời vung ra một cái lưới màu bạc trên không trung, lưới bạc tỏa ra ánh sáng lóa mắt.
Lưới bạc sắc bén, phủ lên thân người lập tức cắt vào da thịt, khiến cho đám lính đương trường máu thịt mơ hồ, kêu thảm thiết không ngừng.
“Keng!” Người cầm đầu tay cầm trường thương, thân mặc giáp xanh, giả làm giáo úy lâm quân Tây Địch trẻ trung, không phải Tư Thừa Càn còn ai, hoặc nên nói không phải “Vô Minh” còn ai.
Phía sau hắn là trăm tên binh lính Phi Vũ quỷ vệ, đồng loạt giơ thương đao ngăn cản lối vào.
Vô Minh sắc mặt lạnh lùng nói: “Kẻ nào dám bước vào một bước, giết không tha!”
Sau đó, hắn xoay mặt về phía trong điện, đối diện với ánh mắt của Tây Lương Mạt, ánh mắt hắn hơi dao động rồi lại trở về bình thản, chỉ hơi mỉm cười: “Hạ khóa!”
“Ngươi đã là người xuất gia, vì sao…” Tây Lương Mạt ngẩn ra nhìn hắn, trong lòng khó tránh khỏi phức tạp, Vô Minh khoác lên mình bộ chiến giáp làm nàng nhớ tới Thái Tử nhiều năm trước – Tư Thừa Càn.
Nàng vốn tưởng rằng lần này hành động sẽ là Bạch Khởi dẫn binh tới trước, Vô Minh ở trên biển hỗ trợ, lúc đó thả khói tín hiệu cũng cho rằng là Bạch Khởi, lại không ngờ người tới sẽ là hắn.
Tuy rằng hiện giờ trong hoàng cung Tây Địch ẩn núp người một nhà bọn họ, nhưng so với quân đội của Bách Lý Hách Vân vẫn cực kỳ ít ỏi, bọn họ phải chống đỡ đến khi viện quân đến, hoặc trực tiếp bắt sống Bách Lý Hách Vân mới có thể an toàn thoát thân.
Mà lúc này, nguy hiểm nhất chính là những người ngăn cản phía trước và xông lên bắt sống Bách Lý Hách Vân, một trăm người đối đầu với công kích của một ngàn người, cửu tử nhất sinh.
Vô Minh lại nhìn về phía nàng lần nữa, thản nhiên nói: “Vô Minh thân ở phật gia, Tư Thừa Càn lại vẫn họ Tư, là hoàng tộc chịu ân của bá tánh Thiên Triều, chưa thể rũ hết vướng bận trần thế.”
“Hạ khóa đi!”
Sau đó, không đợi nàng phản ứng lại, hắn duỗi trường mâu trong tay đánh vào đại môn phía sau, cửa lớn chậm rãi khép lại.
Tây Lương Mạt ngẩn người, sau đó ánh mắt kiên nghị hơn, một lần nữa thổi còi trong tay, cùng với tiếng còi vang lên, trên bầu trời truyền đến những tiếng động ong ong.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám lính Tây Địch, một cái bóng màu đỏ thẫm lướt qua trên không trung, sải cánh thật dài, vô số chim chóc nhiều chủng loại che trời bay đến, hơn nữa giống như đã mất đi lý trí, hung hăng đâm về phía quân lính Tây Địch đông nghìn nghịt.
“A —–!”
“Đó là cái gì?”
“Đau quá!”
Đám lính Tây Địch rối loạn, Vô Minh liếc nhìn về phía Tây Lương Mạt, âm thầm cười: “Cảm ơn.”
Sau đó, trường thương trên tay hắn run lên, dẫn đầu giết vào trong đám người.
Còn nhóm sát thần Mị Bộ cũng nhảy lên ngay lập tức, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, đánh rơi tất cả thanh chống cửa sổ, tất cả cửa sổ bèn sập xuống, ngăn cản tên dài từ bên ngoài bắn vào trong điện, nhóm sát thần đồng thời tung ra lưới thiên tàm tơ vàng niêm phong kín tất cả cửa sổ, dung móc câu nối vào nhau gắn chặt vào trong vách tường.
Cũng đã ngăn Vô Minh và tất cả Phi Vũ quỷ vệ cùng tiếng chém giết ác đấu bên ngoài cửa điện.
Trong lòng Tây Lương Mạt thấy nhói đau, nhìn Vô Minh giơ tay chém xuống, một đao chém chết một tên lính Tây Địch có ý đồ xông vào trong điện, máu tươi vẩy ra nhuộm đỏ chiến giáp trên người hắn, và cả tăng bào bên dưới chiến giáp.
Đó là hình ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy ngoài điện trước khi cửa sổ đóng lại, chỉ là lúc đó nàng còn chưa biết, đó là lần cuối cùng nàng nhìn thấy… thân hình đứng thẳng của Vô Minh.
Cửa lớn đóng lại, nàng nhắm mắt xoay người.
Lúc này, Bách Lý Thanh cũng đã đứng lên, tất cả nhóm sát thần đều hơi khom người, cánh tay hơi rũ xuống, bày ra một loại tư thế kỳ dị nhưng lại ưu nhã.
Đó là tư thế công kích của nhóm sát thần Mị Bộ, tuy chỉ còn lại chưa đến bốn mươi người, nhưng hơi thở máu tanh hắc ám sau nhiều năm chém giết trên người làm cho bọn họ lúc này nhìn giống một con ma thú, có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào.
Ngoài cửa viện binh bị chặn, cửa sổ đóng chặt, trong điện bỗng nhiên trở thành một không gian bị phong kín, mà trong không gian này, ưu thế nghịch chuyển chỉ trong tức thì.
Cộng thêm con cháu Ma Cung, ưu thế rõ ràng đứng về phía Bách Lý Thanh.
Bách Lý Thanh nhìn Bách Lý Hách Vân, nguy hiểm nheo mắt lại: “Hôm nay chúng ta cùng nhau tính sổ đi, ngươi có thể chọn, hoặc ngươi buông tay chịu trói, hoặc bản tọa giết sạch đám ngu xuẩn bên cạnh ngươi rồi ngươi lại bó tay chịu trói, thế nào?”
Bách Lý Hách Vân liếc hắn, bỗng cười lạnh vài tiếng: “Cửu Thiên Tuế, ngươi quả là tự tin, không bằng chúng ta đánh cược một phen đi!”
Sau đó, Trường Niên lập tức vỗ lên ngọc tỷ đầu rồng trên bàn, vách tường phía sau bọn họ đột nhiên mở ra, mọi người mới phát hiện thì ra phía trong điện còn có nội điện!
Bách Lý Hách Vân lập tức điểm mũi chân phi thân vào nội điện, cùng ăn ý với hắn là nhóm người hầu vận đủ công lực đi theo, cửa lớn tức khắc đóng lại.
Nhưng vẫn có người không kịp tiến vào nháy mắt đã bị nhóm sát thần bên cạnh Bách Lý Thanh chém giết!
Máu đỏ bắn đầy cửa lớn, đồng thời cũng chặn lại tiếng kêu thảm thiết của người Tây Địch, trên cửa vang lên những tiếng “leng keng” khi vũ khí chạm vào vách cửa – đó là tiếng nhóm sát thần dung đao kiếm ám khí truy kích.
“Thuộc hạ thất trách!” Mị Nhất, cũng chính là Y Hộ Pháp lập tức quỳ một gối xuống, thỉnh tội với Bách Lý Thanh.
Tây Lương Mạt nói với Bách Lý Thanh: “Giờ không phải lúc tính toán chuyện ngươi thất trách, mở cửa ra trước, chúng ta cần bắt người ra trong thời gian ngắn nhất, ép Bách Lý Hách Vân hạ lệnh ngừng chiến!”
Bách Lý Thanh cũng hơi ngẩng đầu bảo Mị Nhất đứng lên, thản nhiên nói: “Phía hải tặc ba đảo đã chuẩn bị xong chưa?”
Mị Nhất ôm quyền nghiêm nghị nói: “Đêm qua đã xuất phát, Bạch tướng quân đã giao pháo thuyền Tây Dương mới nhất cho bọn chúng, người của chúng ta ẩn núp trong thủy sư Tây Địch cũng đã bắt đầu hành động, dựa theo tình hình hiện nay, hiện giờ bọn họ hẳn đã đột nhập vào nội hải!”
Bách Lý Thanh lại nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Phía biên cảnh Mị Lục hẳn đã tới rồi chứ.”
Tây Lương Mạt cũng gật đầu: “Tới rồi, Tĩnh Quốc Công và Tây Lương Tĩnh là chủ tướng, Vân Sinh giám quân, đêm qua đã vượt qua biên giới, hôm nay đại quân áp sát, khi khai chiến với biên quân Tây Địch, Phi Vũ quỷ vệ làm tiên phong, hiện nay hẳn đã phá vỡ biên quan xông vào trong!”
Bách Lý Thanh hơi nheo đôi mắt âm mị, nhìn về phía cửa lớn cười khẽ: “Vậy là đủ rồi, bản tọa sẽ nhìn xem Bách Lý Hách Vân có thể kiên trì tới khi nào.”
Tây Lương Mạt không khỏi nghi hoặc trong lòng, tuy hải quân Tây Địch đã bị đám hải tặc kiềm chế, lục quân cũng gặp phải áp lực từ đại quân của Tĩnh Quốc Công và Phi Vũ quỷ vệ, nhưng thế lực hai nước tương đương, bên ta nhất định sẽ tổn thất lớn, cho nên đường ra của bọn họ chỉ có bắt giữ Bách Lý Hách Vân, ép hắn tuyên bố ngừng chiến mới được, nhưng ý của A Cửu có vẻ không chỉ đơn giản như vậy.
Chẳng lẽ ngoại trừ thế lực của Ma Cung trên biển còn có kỳ binh trời giáng nào khác.
Nhưng lúc này Tây Lương Mạt không có thời gian để hỏi rõ ràng, dưới sự chỉ huy của Bách Lý Thanh, một cuộc huyết chiến quét sạch tàn dư thị vệ Tây Địch trong điện, đồng thời công phá nội điện Bách Lý Hách Vân đang ẩn thân đã bắt đầu.
Thị vệ Tây Địch ở ngoại điện vốn đã chết không ít, số còn lại hoàn toàn không đáng vào mắt nhóm sát thần, dưới ánh mắt hoảng sợ của thị vệ Tây Địch, nhóm sát thần giơ đao tới gần, một cuộc tàn sát nghiêng về một phía nhanh chóng bắt đầu.
— Ông đây là đường ranh giới tác giả chuẩn bị viết truyện mới, nhưng bạn Sâu không có làm —
Sáng sớm.
Biên cảnh Tây Địch, Thanh Vân quan.
Trong không khí tràn ngập mùi dầu hỏa đốt thi thể và mùi máu tanh, sau hai năm, máu lại lần nữa bao trùm lên mảnh đất vàng này, tất cả cỏ cây trong nháy mắt như bao trùm một màu đỏ tỏ rõ nơi này từng xảy ra huyết chiến.
Một tấc núi sông, một tấc máu.
Bất kể là phía tiến công hay phía thủ thành, đều bởi thắng lợi đầu tiên trong trận chiến tranh đoạt biên cảnh mà trả giá lớn.
Nhưng giờ phút này, quân phục hai màu xanh và đen của binh lính Thiên Triều trên đầu tường thể hiện người thắng cuối cùng là ai.
“Tốc độ lần này đã nhanh hơn những gì chúng ta tưởng tượng, nếu không có gì ngoài dự đoán, ra roi thúc ngựa, thì chạng vạng hôm nay chúng ta có thể ép thằng tới Đồng quan.” Giọng nói trầm thấp của Tĩnh Quốc Công vang lên trong đại sảnh thủ phủ.
Chu Vân Sinh hơi mỉm cười nhìn ông: “Đây đều nhờ Quốc Công gia và Thế Tử gia có tài lãnh binh, xuất trận phụ tử binh, quả nhiên không sai.”
Các tướng quân xung quanh cũng đồng thanh đồng ý, cười chúc mừng khen ngợi Tĩnh Quốc Công.
Tĩnh Quốc Công mỉm cười nhìn về phía Chu Vân Sinh: “Nào có, nếu không nhờ Chu đại nhân và nhóm Phi Vũ quỷ vệ xuất quỷ nhập thần, võ nghệ cao cường, lẻn vào từ phía sau lấy đầu thủ thành, lại giúp đỡ mở cửa thành, chỉ sợ chúng ta dù có đánh hạ được Thanh Vân quan cũng không thể nhanh như vậy.”
Chu Vân Sinh mỉm cười: “Đây dù sao vẫn là công lao của Quốc Công gia, bởi vì chiến thuật chém đầu này chính là do tiểu tiểu thư sáng chế, luyện thành.”
Tĩnh Quốc Công nghe đến tên Tây Lương Mạt hơi sửng sốt, sau đó trên mặt hiện lên một tia phức tạp, lại nói: “Tin chiến thắng đã đưa đi chưa?”
Chu Vân Sinh gật đầu: “Đã đưa đi, tin rằng theo tốc độ của phi ưng, tiểu tiểu thư rất nhanh sẽ nhận được.”
Tĩnh Quốc Công gật đầu, gương mặt kiên nghị hiện lên một tia trầm tư: “Việc hàng đầu của chúng ta chính là lập tức tiến đến thành tiếp theo, tạo áp lực cho Hoàng Đế Tây Địch.”
Chu Vân Sinh gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, hiện giờ người của Phi Vũ quỷ vễ đã thâm nhập vào Đồng quan, chúng ta chỉnh đốn lại, một canh giờ sau xuất phát đi!”
Chúng tướng lần lượt lĩnh mệnh từ chỗ Tĩnh Quốc Công rồi rời đi, Tĩnh Quốc Công bỗng nhíu mày nhìn về phía Ninh An bên cạnh: “Thế Tử gia đâu?”
Ninh An ngẩn ra, do dự nói: “Nửa đêm hôm qua, sau huyết chiến, cánh tay Thế Tử gia bị thương, sau khi phá thành bèn tìm một phủ đệ băng bó, đoán chừng đã mệt mỏi nên đang nghỉ ngơi.”
Tĩnh Quốc Công không vui: “Lúc này còn nghỉ cái gì, không mau gọi hắn tới!”
Ninh An lập tức vâng dạ.
Chu Vân Sinh ngồi một bên ánh mắt hơi chuyển, vị Thế Tử gia này gần đây hành tung có chút kỳ quái, tiểu tiểu thư còn đặc biệt dặn dò phải giám sát hắn, chẳng lẽ thật sự có chuyện gì?
Mà lúc này, thành Nam của Thanh Vân quan, trong chủ phòng của một phủ đệ thương nhân, đang vang lên tiếng thở dốc như dã thú của nam tử và tiếng ngâm khẽ mềm mại của nữ tử.
“A…”
“Ưm… Mạt Nhi… Mạt Nhi.”
Trên giường La Hán khắc hoa cỡ lớn, vọng ra tiếng nam tử trầm thấp ngâm khẽ và tiếng nữ tử nhẫn nại như tiếng khóc thút thít.
Trong không khí tràn đầy hơi thở hoa lệ, động tác của nam tử cũng không chỗ nào có thể gọi là nhẹ nhàng, cho đến khi mưa tạnh mây tan, hắn tiện tay cầm quần áo choàng lên người, hoàn toàn không để ý đến nữ tử chật vật nằm trên giường.
“Tây Lương Tĩnh, ngươi thật vô liêm sỉ, lại ở thời điểm thế này gọi tên nữ nhân khác.” Nữ tử chống đỡ thân mình mềm mại như sắp tan thành từng mảnh mà ngồi dậy, nàng cúi đầu nhìn vệt đỏ khắp người, ánh mắt phức tạp nhìn về phía nam tử oai hùng đã ăn mặc chỉnh tề.
Nàng không biết sao mình có thể chịu đựng hắn gọi tên nữ nhân mà nàng căm hận và ghen ghét nhất mỗi khi hoan ái với mình.
Mỗi khi hắn chạm vào nàng đều không chút tình cảm, dùng hết khả năng đùa bỡn chà đạp nàng, làm nàng không biết rốt cuộc hắn hận nữ mình hay nữ nhân kia.
Tây Lương Tĩnh xoay người lại, mặt không cảm xúc nắm cằm nàng, nhìn dung nhan diễm lệ của nàng: “Có thể vô liêm sỉ hơn ngươi được sao, không phải ngươi đốt châm tình hương sao, khi ở trong cung bản thế tử đã nói, ta nợ ngươi thì nhất định sẽ trả cho ngươi, ngươi muốn ta dẫn ngươi ra khỏi cung, nói ngươi không muốn ở lãnh cung sống những ngày sống không bằng chết, ta đồng ý với ngươi, ngươi lại muốn đốt châm tình hương, cởi hết quần áo dụ dỗ ta, cảm thấy như vậy mới bảo đảm, ta bèn thuận thế mà thỏa mãn yêu cầu của ngươi, ngươi còn muốn thế nào? Trinh Nguyên?”
Nàng cầu xin hắn, hắn mạo hiểm mang nàng ta ra ngoài, nhưng nàng còn đê tiện hơn trong tưởng tượng của hắn, nhưng hắn vẫn ở cùng nàng…
Trinh Nguyên Công Chúa nhìn nam tử đã cướp đi đêm đầu tiên của mình, đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, trong lòng giống như trào ra thứ gì đó, nàng thậm chí không biết trong lòng mình nên có cảm xúc gì với hắn, bọn họ dường như chưa từng hòa bình ở chung, cho dù sau khi nàng chạy ra khỏi cung, mỗi đêm bọn họ đều thân thể quấn quýt thân mật, nhưng chỉ cần xuống giường nhất định sẽ lại giương cung bạt kiếm.
Nàng cười lạnh: “Đúng vậy, ngươi nợ ta, ngươi không cam lòng đúng không, đáng tiếc ngươi vẫn nợ ta, giống như mặc kệ thế nào ngươi cũng không chiếm được ả, vĩnh viễn cũng không đụng được vào ả, cho dù ngươi ngày ngày hoan ái trên người nữ nhân khác, ảo tưởng người dưới thân là ả, cũng chỉ là ngươi đang nằm mơ mà thôi, hơn nữa giấc mơ này vô cùng ghê tởm, đường đường Tĩnh Quốc Công Thế Tử gia vô số nữ tử ái mộ lại muốn ngủ với muội muội ruột thịt của mình, hơn nữa muốn sắp phát điên rồi, hận không thể sử dụng tất cả các loại tư thế mà làm ả…”
“Câm miệng!” Tây Lương Tĩnh bóp chặt lấy miệng nàng ta, trong mắt hiện lên tia đỏ: “Tốt nhất ngươi đừng nói những gì khiến ta không vui, nếu không ta không cam đoan ngươi có thể an toàn trở về Tây Địch mà không phải trở thành thứ đồ chơi dưới háng binh lính Tây Địch, ngươi đừng quên, trên người của ngươi không có bất cứ vật chứng gì chứng minh ngươi là Công chúa Tây Địch.”
Trinh Nguyên bị hắn bóp đau, nói không ra lời, nhưng vẫn oán hận trừng mắt với hắn.
Mà lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa, có nam tử thấp giọng nói: “Thế Tử gia, Ninh An tiên sinh tới, chúng ta phải lập tức tới phủ thành chủ gặp Quốc Công gia, rất nhanh chúng ta sẽ xuất phát!”
“Đã biết!” Tây Lương Tĩnh lạnh lùng nói, sau đó nhìn nàng ta cảnh cáo: “Tốt nhất ngươi nên thành thật ở yên chỗ này!”
Sau đó, hắn xoay người rời đi không chút lưu luyến.
Trinh Nguyên nhìn bóng lưng hắn rời đi, đáy mắt hiện lên một tia buồn bã và u oán, nhưng gió lạnh thổi vào làm nàng nổi da gà, nàng bèn tỉnh táo lại, đôi mắt hiện lên tia lạnh, nàng chậm rãi cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.
Hiện tại Thanh Vân quan đã phá, rất nhanh sẽ phải đến Đồng quan.
Tĩnh Quốc Công không hổ là Tĩnh Quốc Công!
“Rốt cuộc ngươi đang tính toán gì?” Một giọng nói nam tử âm u vang lên từ chỗ tối, Trinh Nguyên khựng lại rồi kéo lấy quần áo bị Tây Lương Tĩnh xé rách khoác lên người mình, mặt không cảm xúc nói: “Không liên quan đến ngươi.”
Nam tử kia nở nụ cười trầm thấp: “Ha ha, đừng vô tình như vậy, hai chúng ta không phải đã nói sẽ kết bạn về nước sao, chỉ là ta nhìn bộ dạng ngươi không giống như đơn giản là tính toán về nước, bởi vì Trinh Nguyên Công Chúa mà ta biết không phải như vậy đâu.”
Trinh Nguyên mà hắn biết… Ha ha ha.
Trinh Nguyên lạnh lùng cười: “Phương Quan, ngươi quản bản thân cho tốt là được, ngươi cho rằng ngươi vẫn là Phương Quan chưởng quản tổ chức tình báo Tây Địch sao? Lễ vật mà Cửu Thiên Tuế cho ngươi không thể nói là không lớn, gân mạch đứt đoạn, tâm mạch hao tổn, ngươi đã không thể động võ nữa rồi, ngay cả đi đường cũng khó khăn. Ngươi vẫn nên quan tâm chính ngươi đi, ngươi có thể sống sót chẳng phải nhờ ta nể tình chúng ta đều là người Tây Địch, sai ngươi lén nhặt ngươi từ bãi tha ma về, nếu không ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ý đến ngươi?”
Sau đó Trinh Nguyên xoay người đến trước tủ quần áo, tiện tay lấy một bộ, cũng không kiêng dè thân mình tràn đấy dấu vết hoan ái, cứ thế thay vào.
Phương Quan lẳng lặng ngồi trên ghế dựa trong bóng tối, nhìn nàng thay quần áo trên người, hoài nghi trong mắt càng sâu, đây hẳn là quần áo thân binh của phủ Tĩnh Quốc Công, nàng thay bộ quần áo này rốt cuộc muốn làm gì.
Sau khi thay quần áo xong, Trinh Nguyên nhìn bản thân trong gương, nhẹ nhàng cười, duỗi tay vuốt ve mặt gương rồi cầm lấy một thanh trường cung ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, nàng bỗng dừng bước, nhìn về phía chân trời, màu lam nhạt trên không trung đã dần sáng lên.
Trinh Nguyên ngẩng đầu nhìn không trung, bỗng nhiên nói: “Ngươi xem, sắc trời hôm nay thật đẹp, ta nhớ lúc còn rất nhỏ, tia nắng ban mai ở bờ biển quê nhà cũng đẹp như vậy.”
Phương Quan hoài nghi nheo mắt lại: “Cái gì?”
Trinh Nguyên đưa lưng về phía hắn, nhẹ giọng nói: “Ta rất muốn nghe lại một chút âm thanh của biển.”
Phương Quan nhìn bóng lưng nàng rời đi, hơi nheo mắt lại, bỗng nhiên nói: “Người đâu.”
Một bóng xám lặng lẽ chạy ra, đứng trước mặt hắn.
“Mang ta đuổi theo Trinh Nguyên.”
…
Mặt trời mặt trăng mấy lần lên xuống.
Thời gian giống như trở nên cực kỳ gian nan, mỗi một khắc qua đi Tây Lương Mạt đều cảm thấy là một loại dày vò.
Ngoài điện không ngừng truyền đến tiếng kêu rên thảm thiết, đều làm cho nàng lo lắng.
Thậm chí nàng có phần không dám nghĩ đến tình hình ngoài điện, nàng không biết nhóm quỷ vệ của mình và cả… Vô Minh, hiện giờ rốt cuộc thế nào.
Chỉ mong Tiểu Bạch có thể giúp được nhiều!
Mà trong điện, tất cả thị vệ Tây Địch đã bị quét sạch, chỉ còn lại đệ tử Ma Cung và mười mấy sát thần Mị Bộ đang nghĩ biện pháp công phá cửa nội điện, cửa nội điện dùng gỗ nam tơ vàng ngàn năm tạo thành, lúc trước để đề phòng có người bức vua thoái vị, làm chỗ cho hoàng tộc né tránh.
Cho nên vô cùng khó mở ra.
Lúc này, một tiếng kêu thanh thúy vang lên, Tây Lương Mạt ngẩng đầu, một con diều hâu bay xuống qua lỗ hổng trên trần nhà, dừng trên cái giá cổ.
Ánh mắt Tây Lương Mạt sáng ngời, đó là ưng đưa tin của nàng, nàng lập tức đi qua lấy chiếc ống nhỏ trên chân diều hâu xuống, đổ tờ giấy ra.
Nhưng khi tờ giấy kia mở ra, đôi mắt nàng mở lớn, trong lòng thoáng lạnh.
Trên tờ giấy kia chỉ có một hàng chữ có phần hỗn loạn và vội vã, là bút tích của Chu Vân Sinh.
Tĩnh Quốc Công bị công chúa ám sát, trúng ba mũi tên mà chết, Thế Tử dẫn người đuổi theo Trinh Nguyên, Trinh Nguyên rơi xuống lầu, ta và các tướng lĩnh khác trước tiên dẫn binh hướng về Đồng quan.
Tĩnh Quốc Công… đã chết?
Nam nhân kia, nam nhân mà trước nay chưa từng làm phụ thân của mình… đã chết?
Nàng không biết trong lòng mình là cảm giác gì, mờ mịt, hay là hận?
Đó là một thời đại, rốt cuộc đã buông màn phủ kín.
Lặng lẽ, không một tiếng động, lại vô cùng thảm thiết…
Tây Lương Mạt nhắm mắt lại, duỗi tay vo chặt tờ giấy, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên toàn bộ. Nàng hung hăng từ kẽ răng phun ra bảy chữ: “Tây Lương Tĩnh, tên khốn nhà ngươi!”
Cuối cùng giờ phút này nàng đã biết tên khốn Tây Lương Tĩnh kia khác thường ở chỗ nào!
Bách Lý Thanh thấy toàn thân nàng hơi run rẩy, sắc mặt không tốt, bèn thuận tay ôm bả vai nàng, hơi nhướng mày: “Nha đầu, làm sao vậy?”
Tây Lương Mạt nhắm mắt, một lát sau mới bình tĩnh nói: “Tĩnh Quốc Công bị gian tế ám sát bỏ mình, đổi thành Vân Sinh lãnh binh.”
Bách Lý Thanh nghe vậy vẻ mặt không thay đổi quá lớn, chỉ lặng lặng đứng nhìn bản đồ trải trên mặt đất, vẻ mặt khó lường.
Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ hắn, trong lòng đột nhiên có chút yên ổn, lại không nhịn được hỏi: “Ngươi vừa nói Bách Lý Hách Vân không nhịn nổi bao lâu là có ý gì?’
Bách Lý Thanh giương mắt nhìn nàng một cái, hơi nhếch môi cười: “Bởi vì ta đã sớm sai người chặt đứt cung ứng Bạch Hương Phấn cho hoàng cung từ một tháng trước, hơn nữa đã mua chuộc ngự y. Cho nên hiện giờ Bạch Hương Phấn tồn trong cung đều là giả.”
Bạch Hương Phấn, từ này sao nghe quen tai vậy?
Tây Lương Mạt chớp mắt nghĩ tới, nàng mở to mắt nhìn về phía Bách Lý Thanh: “Ngươi… Ngươi hạ Bạch Hương Phấn cho Bách Lý Hách Vân?”
Thứ gọi là Bạch Hương Phấn chính là ma túy, dùng anh túc tinh luyện thành, năm đó Tiên đế Thiên Triều đã bị Bách Lý Thanh dụ dỗ dùng Bạch Hương Phấn kia mới hủy hoại thân thể và thần trí, Bách Lý Thanh lấy được quyền lực tối cao không thể không có công của Bạch Hương Phấn.
“Ừ.” Bách Lý Thanh dùng bảo vệ móng hoa mỹ chậm rãi vuốt tóc mai mình, thản nhiên nói: “Năm đó Bách Lý Hách Vân hạ cấm chế cho ta kỹ thuật không được chắc chắn lắm, hắn cũng không biết nhẫn Ma chủ đang ở chỗ ta, mà người có được nhẫn Ma chủ cho dù lúc trước nhất thời trúng cấm chế của Ma Cung thì cấm chế cũng sẽ chậm rãi phá giải. Nửa năm trước ta đã nhớ lại rồi, ta biết Bách Lý Hách Vân bị bệnh tật hành hạ bèn chế một ít Bạch Hương Phấn loại mạnh, qua một số phương pháp để Chương ma ma dâng cho hắn dùng, chờ đến khi hắn phát hiện đã nghiện thì không cai được nữa rồi, hơn nữa hắn cũng lười cai.”
Tây Lương Mạt ngẩn ngơ, quả thật, với bất cứ người nào bị bệnh bạch cầu giai đoạn cuối mà nói, giảm bớt đau đớn hữu dụng hơn bất cứ thuốc thang gì khác.
Tâm cơ của Bách Lý Thanh quả thật thâm sâu.
“Nói cách khác, cơn nghiện trên người Bách Lý Hách Vân rất nhanh sẽ phát tác à? Sau đó ép hắn đi ra đầu hàng?” Tây Lương Mạt nhẹ giọng nói.
Dáng vẻ cơn nghiện phát tác đáng sợ thế nào đương nhiên là nàng biết, mà người nghiện ma túy bất kể là người kiên cường thế nào, cuối cùng để sẽ trở thành kẻ nhu nhược trước ma túy.
Nhưng không biết vì cái gì, nàng cảm thấy Bách Lý Hách Vân chỉ sợ sẽ không dễ dàng khuất phục.
Bách Lý Thanh cười khẽ: “Đương nhiên, đây chỉ là một phần, bản tọa đương nhiên còn thứ khác cũng làm cho hắn hiểu rõ tình cảnh của mình.”
Sau đó, hắn vỗ tay, Tây Lương Mạt sửng sốt thấy mấy đệ tử Ma Cung bỗng không biết từ đâu khiêng ra vài bao tải, bao tải không ngừng vặn vẹo, rõ ràng bên trong có người.
Quả nhiên, đệ tử Ma Cung mở túi, mấy người lăn ra ngoài.
Tây Lương Mạt vừa nhìn đã giật mình.
Những người này rõ ràng là…
…
“A…!”
“Bệ hạ, bệ hạ, ngài thế nào, ngài nhịn một chút, nô tỳ đi tìm Bạch Hương Phấn.” Chương ma ma không màng đến băng gạc trên mặt, xoay mặt hung tợn trừng người hầu trong điện: “Vì sao những Bạch Hương Phấn này đều là giả, đi tìm, mau đi tìm Bạch Hương Phấn mới tới đây!”
Bách Lý Hách Vân nằm trên giường trong nội điện, mồ hôi lạnh không ngừng đổ toàn thân, tẩm ướt khăn trải giường dưới thân, gương mặt tuấn tú gần như vặn vẹo.
Xương cốt đau đớn và khát vọng trong máu không ngừng chồng lên nhau, từng chút một lăng trì thần trí và thân thể hắn.
Hắn nghĩ, có phải niết bàn cũng là cảm giác này, thân thể bị mài ra thành từng hạt bùn nhỏ?
Khoảng cách giữa những cơn đau, hắn chậm rãi chống mình dậy, nhìn về phía Chương ma ma đang chỉ huy người lục tìm khắp nơi, nhẹ giọng cười khổ: “Không cần tìm nữa, nếu hắn dám khôi phục thân phận của mình, dùng binh chiêu hiểm, chúng ta sẽ không tìm thấy thuốc đâu.”
Hắn hít sâu một hơi, nhìn về phía Trường Niên: “Lại đây, dùng đoạn mạch thủ điểm lên gân mạch trên người trẫm.”
Trường Niên giật mình: “Bệ hạ, kiềm chế gân mạch có thể ngừng đau đớn chốc lát nhưng không thể vượt qua nửa canh giờ, nếu không sẽ thành phế nhân!”
Bách Lý Hách Vân sắc mặt tái nhợt cười khẽ: “Hiện giờ trẫm có gì khác phế nhân sao.”
Trường Niên bất đắc dĩ, chủ tử đã quyết định, bọn họ trước giờ không khuyên được, hắn đành phải tiến lên run run nâng tay, hít sâu một hơi điểm một số huyệt đạo trên người Bách Lý Hách Vân.
Bách Lý Hách Vân chỉ cảm thấy ngực hơi bí bách, phun ra một ngụm máu tươi.
Mọi người hoảng hốt: “Bệ hạ!”
Bách Lý Hách Vân vịn tay Chương ma ma ngồi dậy, nhìn mọi người suy yếu nói: “Trẫm không sao.”
Nhưng ai cũng nhìn ra được hắn đang cố nhịn đau đớn.
Mà lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng hét của thiếu niên: “Không được, đám tặc tử các ngươi, buông bản Vương ra!”
Sắc mặt Bách Lý Hách Vân tái mét: “Tố Nhi!”
Hắn căm tức nhìn đám Trường Niên, toàn thân run rẩy: “Không phải Trẫm đã bao các ngươi đưa đám Tố Nhi ra khỏi cung sao? Vì sao hắn còn ở đây?”
Trường Niên cùng đám Trường Thiên đều tái mét mặt, hoang mang, bọn họ cũng không biết vì sao Bách Lý Tố Nhi đột nhiên xuất hiện ở đây.
Lúc này, tiếng tông cửa và tiếng cạy cửa đã dừng lại, giọng nói yêu dị và lạnh tanh của Bách Lý Thanh vang lên bên ngoài: “Bách Lý Hách Vân, ngươi còn nhớ không, bản tọa đã nói muốn hoàng tộc Tây Địch các ngươi chảy cạn giọt máu cuối cùng để rửa nỗi nhục của ta. Nay phần lớn người quan trọng của hoàng tộc Tây Địch các ngươi đều ở đây, không bằng để bọn chúng tận trung vì Hoàng Đế Tây Địch như ngươi đi.”
Theo giọng nói của Bách Lý Thanh vang lên, một tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên.
“A…!”
Sắc mặt mọi người trong điện hoàn toàn tái mét, ai cũng nghe ra đó là tiếng kêu của phụ thân Trân Châu, lão Vương gia.
“Phụ vương!” Âm thanh thê lương của Trân Châu hét lên.
Chỉ một khắc, lại cảm giác dài như cả năm.
Mọi người trong điện nhìn nhau, giọng Bách Lý Hách Vân vang lên sau mọi người: “Mở cửa ra đi.”
“Bệ hạ, không được đâu!” Trường Thiên cùng Trường Niên gần như đồng thanh hô lên: “Chỉ cần chờ tướng quân bên ngoài công phá ngoại điện, giết gian tặc Bách Lý Thanh kia thì chúng ta sẽ an toàn.”
Bách Lý Thanh nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt dựa vào cột giường, bỗng nhẹ giọng nói: “Vừa rồi khi lùi vào nội điện, đã nhận được chiến báo phải không, đọc đi.”
Trường Thiên sửng sốt, do dự một lát, vẫn nói: “Đê lớn Trấn Hải bị hải tăc ba đảo công phá, bọn chúng trang bị chiến thuyền Tây Dương và đạn pháo mới nhất, hiện đang giao phong với Trần Đại tướng quân dẫn thủy sư lãnh chiến, mà cuộc chiến ở biên cảnh Thiên Triều…”
Hắn dừng một chút, vẫn nói tiếp: “Nửa đêm qua Thanh Vân quan đã phá, quân coi thành một phần bị bắt giữ, một phần trốn ra được, thủ thành chết trận, nếu tính theo thời gian, lúc này cha con Tĩnh Quốc Công Thiên Triều hẳn đã dẫn người tới Đồng quan rồi.”
Bách Lý Hách Vân sắc mặt hơi tái, hơi thở cũng mỏng manh, hắn nhàn nhạt nói: “Ngươi cảm thấy Đồng quan có thể giữ được sao?”
Trường Thiên mặt mày cứng đờ, ngập ngừng nói: “Bệ hạ, chớ quên người Long gia đã chạy tới Đồng quan, bọn họ có Tĩnh Quốc Công, Long gia quân của chúng ta cũng thân kinh bách chiến.”
Bách Lý Hách Vân bỗng nhiên nhắm hai mắt, thấp giọng cười: “Ha ha… Long gia, đúng, đúng là một Long gia thật là tốt… Ha ha ha ha.”
Mọi người mang vẻ mặt khó hiểu, Bách Lý Hách Vân lại đột nhiên nói tiếp: “Nếu trẫm chết, các ngươi có bằng lòng đi cùng trẫm hay không?”
Trường Thiên cùng đám Trường Niên đều ngẩn ra, Chương ma ma không nhịn được rơi nước mắt: “Bệ hạ đừng nói ngốc vậy, đám tặc tử kia đứng vững được bao lâu.”
Bách Lý Hách Vân bỗng nhiên mở mắt nhìn về phía Chương ma ma, đôi môi tái nhợt chậm rãi cong lên một nụ cười.
…
Ngay khi cái đầu hoàng tộc Tây Địch thứ tư rơi xuống đất, người thứ năm đang quỳ gối trên mặt đất, Bách Lý Tố Nhi bị người đè xuống quỳ gối bên cạnh, mắt to đầy nước mắt oán hận trừng Tây Lương Mạt: “Tây Lương Mạt, ta không ngờ ngươi cũng là loại người đê tiện và tàn nhẫn như vậy, xuống tay với người không thể phản kháng!”
Hắn rất hối hận, rất hối hận vì sao không nghe lời hoàng huynh, còn lo lắng cho an nguy của nàng mà ở lại trong cung, hại hoàng huynh còn phải để ý đến an nguy của hắn.
Tây Lương Mạt nhìn về phía Bách Lý Tố Nhi, ánh mắt hơi đổi, nàng thản nhiên nói: “Trước nay ta vẫn là người đê tiện mà, ta vốn cũng không định tới đây trải qua kiếp nạn này, ngươi đừng quên vì sao ta lại đứng ở đây, xuống tay với người mà ngươi gọi là không thể phản kháng.”
Bách Lý Tố Nhi vốn trông cậy vào nàng có thể ngăn đao của Bách Lý Thanh, nhưng nhìn nàng mặt không biểu cảm đứng bên cạnh Bách Lý Thanh, nói ra những lời như vậy, trái tim hắn nguội lạnh, lại không cách nào phản bác lời nói của nàng.
Mà ngay khi Trân Châu bị sát thần ấn mạnh xuống trước đao, sợ đến mức không ngừng tuôn nước mắt, cửa nội điện chậm rãi mở ra.
Tây Lương Mạt hơi khựng lại nhìn lên trên.
Nội điện, Bách Lý Hách Vân lẳng lặng ngồi trên giường, đám người hầu Trường Thiên cùng Trường Niên thì cầm kiếm mặt không biểu cảm đứng hai bên hắn.
“Hoàng huynh!” Bách Lý Tố Nhi chống một đầu gối lên, mở to hai mắt đẫm lệ.
Tuy không biết vì sao sát thần hắc y đang giữ mình đột nhiên buông lỏng tay, nhưng hắn không dám đi lên, chỉ có thể nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, hoàng huynh, rất xin lỗi!”
Trên gương mặt tái nhợt của Bách Lý Hách Vân chỉ có biểu cảm thản nhiên, hắn nhìn về phía Bách Lý Tố Nhi, cười cười, đáy mắt hoàn toàn không có một tia trách cứ.
Bách Lý Thanh búng đầu ngón tay, lạnh nhạt nói: “Các ngươi huynh đệ hữu ái đã biểu diễn xong chưa?” Bọn họ có hứng thú diễn cũng phải nhìn có ai có hứng xem không.
Bách Lý Hách Vân nhìn hắn, ánh mắt hơi đổi, bỗng trầm giọng nói: “Trước khi trẫm đáp ứng điều kiện của các ngươi, trẫm yêu cầu ngươi đáp ứng trẫm một điều kiện trước.”
Đôi mắt âm mị của Bách Lý Thanh nhìn hắn, rồi bỗng cười khẽ: “Thế nào, Bách Lý Hách Vân ngươi cho rằng ngươi vẫn còn tư cách để bàn điều kiện với bản tọa à?”
Bách Lý Hách Vân không thèm để ý, chỉ thản nhiên nói tiếp: “Trẫm biết hoàng thúc ngươi căm hận hoàng tộc Tây Địch năm đó phụ ngươi và Hoàng Thái cô cô, nhưng những người khác dù sao cũng vô tội, trẫm có thể cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn, chỉ cần ngươi tha cho những người còn lại trong hoàng tộc, và tất cả những người bên cạnh trẫm.”
Bách Lý Thanh cười lạnh, ánh mắt âm u: “Bản tọa không có hứng thú với đám người bên cạnh ngươi.”
Thứ hắn cảm thấy hứng thú là máu tươi của hoàng tộc Tây Địch chứ không phải mạng của những tên hề nhảy nhót xung quanh.
Bách Lý Hách Vân cười nhạt: “Trương Niên, trẫm đã thua, các ngươi đi đi.”
Hắn không yêu cầu bất cứ ai tuẫn táng cùng mình, vì quyết sách sai lầm đối với nam nhân như yêu ma trước mặt mà hắn đã thua mất mạng của rất nhiều người.
Trường Thiên cùng Trường Niên bỗng quay mặt nhìn về phía Bách Lý Hách Vân, ánh mắt ngập nước, sau đó hơn mười người đồng thanh kiên định nói: “Chúng thần thề sống chết đi theo bệ hạ.”
Bọn họ đồng thời xuất kiếm, trực tiếp cắt về phía cổ mình, mười mấy dòng máu tươi bắn ra, đám người Trường Niên đồng loạt quỳ một gối xuống đất, đã không còn động tĩnh.
“Không!” Bách Lý Tố Nhi không nhịn được hét lên, nước mắt rơi như mưa.
Loại trường hợp tuẫn trung thảm thiết này, ngay cả đôi mắt âm mị của Bách Lý Thanh cũng ánh lên dị sắc.
Còn Tây Lương Mạt sau chốc lát cảm động, trong lòng cũng giật mình, sắc mặt hơi thay đổi nhìn về phía Bách Lý Hách Vân, hắn… là quyết tâm muốn chết chăng.
Sau một lúc sửng sốt, Bách Lý Hách Vân cúi đầu vẫy đi những giọt máu bắn trên mu bàn tay mình, trong mắt có chút đau xót, rồi dường như cảm nhận được ánh mắt của Tây Lương Mạt, hắn bỗng cười với nàng, hết sức dịu dàng.
“Cành mai Bắc Quốc, lại đây với trẫm.”
Tây Lương Mạt sửng sốt, chỉ cảm thấy trong đầu giống như có thứ gì đó hung hăng đụng phải, sau đó nàng có chút hoảng hốt, chỉ loáng thoáng nghe thấy có người nào đó hét lên, có người nào đó quát lạnh, có ai đó định giữ chặt mình, nàng thấy trường kiếm trong tay mình vung lên, có thứ gì đó nóng nóng vẩy lên mặt mình, rồi nàng đột nhiên cảm thấy toàn thân tỉnh táo lại.
Tất cả mơ hồ trước mắt thối lui. Tất cả tri giác trở về.
Nàng mở to mắt khó tin, bản thân không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh Bách Lý Hách Vân, dùng tư thế thân mật nửa quỳ trước mặt hắn, mà trường kiếm trên tay dính máu, lại quay đầu, nhìn cơ quan bên dưới cánh cửa nội điện đang khép lại, ngăn cách gương mặt diễm mỹ mà tối tăm của Bách Lý Thanh bên ngoài, trên bả vai rõ ràng là một vết thương do kiếm, đỏ tươi theo vai hắn chảy xuống, nhuộm đỏ…
Mặt nàng!
Nàng vậy mà lại làm hắn bị thương!
“Nha đầu!” Trước kia cửa điện đóng lại, tiếng nói sắc nhọn của Bách Lý Thanh làm lồng ngực Tây Lương Mạt nói đau, như bị lưỡi dao bén đâm vào.
Toàn thân nàng run lên, trường kiếm nhuốm máu tươi của Bách Lý Thanh rơi xuống đất, nàng lật tay trái, một thanh đao ngắn dưới tay áo lập tức đè lên cổ Bách Lý Hách Vân, nàng hung tợn nói: “Bách Lý Hách Vân, tên khốn nhà ngươi con mẹ nó động tay chân gì trên người ta!”
Quá mức tức giận, và cả máu của Bách Lý Thanh làm đao nhỏ trên nay nàng đè sâu lên cổ Bách Lý Hách Vân, gần như đâm thẳng vào yết hầu hắn, máu tươi chói mắt theo thân đao chảy xuống.
…
Ngoài cửa, Bách Lý Thanh hung hăng nện một đấm lên cửa gỗ nam tơ vàng dày nặng, máu trên tay văng khắp nơi.
Mị Tinh hoàn toàn biến sắc, sắc mặt tái nhợt: “Quận Chúa làm sao có thể, không, Quận Chúa còn ở bên trong!”
Bách Lý Thanh sắc mặt âm trầm, đẩy Mị Nhất đang định băng bó cho hắn ra, lạnh băng mà tối tăm nói: “Mạt Nhi sẽ không phản bội bản tọa, tên khốn kiếp kia động tay chân với nàng, lập tức mở cửa ra, không tiếc bất cứ giá nào!”
Bách Lý Hách Vân, hắn nên sớm một đao giết luôn!
…
Đối với thanh đao gần như cắm vào trên cổ mình, Bách Lý Hách Vân lại giống như không có cảm giác đau đớn, thản nhiên cười:” Chỉ là một cấm chế nho nhỏ mà thôi, còn nhớ mỗi ngày Trẫm đều uống rượu với ngươi không, khi trẫm gọi ngươi là cành mai Bắc Quốc, ngươi sẽ gạt hết tất cả để đến bên cạnh trẫm, loại bỏ hết tất cả trở ngại, đi tới bên cạnh trẫm.”
“Loại bỏ hết tất cả trở ngại? Thật ra ngươi muốn lợi dụng ta để giết A Cửu đúng không!” Tây Lương Mạt cười lạnh, hận ý trong mắt càng sâu, và cả sự sợ hãi sâu không thấy đáy, nàng không dám tưởng tượng nếu hắn thật sự chết… trong tay mình.
Nàng sẽ không bao giờ loại bỏ hết tất cả trở ngại để đi đến bên cạnh Bách Lý Hách Vân!
“Không phải ngươi muốn A Cửu thay ngươi nhận lấy thiên hạ Tây Địch này sao, đơn giản vì ngươi cảm thấy nếu không còn ngươi nữa, Bách Lý Tố Nhi hoàn toàn không đảm đương được gánh nặng của ngôi vị Hoàng Đế, còn có Long gia ở bên như hổ rình mồi, chi bằng chọn một người có năng lực và cùng huyết mạch đến thay ngươi hoàn thành đám mộng tưởng tề gia trị quốc bình thiên hạ đó. Nếu A Cửu không đồng ý, ngươi sẽ giết hắn, có phải không, đơn giản vì ngươi cảm thấy hắn sẽ là uy hiếp lớn nhất của Tây Địch!”
Tây Lương Mạt tức giận, lạnh lùng mà sắc bén nói: “Ngươi cho rằng bản thân mình khẳng khái, thật ra ngươi chỉ là tên khốn đê tiện tới cực điểm!”
Bởi vì quá tức giận, cuối cùng nàng không nhịn được nữa mà vươn tay ra, hung tợn cho hắn một bạt tai.
Lúc trước, rốt cuộc vì cái gì mà nàng lại thưởng thức hắn, cho rằng hắn là một quân tử lỗi lạc!
Lúc trước, nàng nên nghĩ mọi phương pháp giết hắn mới đúng!
Bách Lý Hách Vân bị Tây Lương Mạt tát lật mặt, trong cổ họng lập tức trào lên máu tươi, hắn gượng ép nuốt toàn bộ mùi tanh trong cổ họng xuống, cười khổ, nàng đúng là bạt tai hắn thành nghiện rồi.
Hắn chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía Tây Lương Mạt, nhắm mắt nói: “Ngươi nói đúng, trẫm là một nam nhân đê tiện, chỉ là trăm phương ngàn kế lâu như vậy mà vẫn thất bại, hoàng thúc vẫn không có bất kể tình cảm gì với Tây Địch, thậm chí còn càng căm ghét hoàng tộc, nhưng mà, trẫm cũng không hối hận đã làm như vậy, trẫm đã làm được một quân chủ có thể làm tất cả vì thiên hạ.”
“Ngươi…!” Tây Lương Mạt nhìn hắn, đáy mắt hiện lên tia sắc lạnh, đang định nói thì thì hắn bỗng nắm lấy tay nàng ngắt lời.
Trong mắt Tây Lương Mạt chỉ có chán ghét, đang muốn hất tay ra, nhưng lại bị hắn đặt lên một chiếc hộp dài tinh xảo trong ngực hắn.
Bách Lý Hách Vân nhìn nàng, nhẹ nhàng cười, ánh mắt xa xăm: “Cả đời này của ta, nếu có phụ ai, thì đó chính là ngươi, cái này cho ngươi, ta… có chút mệt mỏi, cho nên cái này phải làm phiền ngươi.”
Tây Lương Mạt sửng sốt nhìn cái hộp kia, trong lòng bỗng nhận ra, mở ra xem, bên trong rõ ràng là một quyển thánh chỉ vàng tươi.
Nàng lại ngẩng đầu: “Bách Lý Hách Vân!”
Nàng hơi mở to mắt, đoản đao để trên cổ hắn chậm rãi thu về.
Nam tử trước mặt, lẳng lặng như đã ngủ, trên gương mặt tuấn tú đầy an bình, khóe miệng hơi cong lên, giống như còn mang theo một chút ý cười, một chút ý cười rất nhẹ.
Giống như lúc, giữa đất trời phủ đầy tuyết, ngay lúc hắn về nước, quay đầu dùng nhành mai cài lên tóc mai nàng.
Gió thổi qua, bông tuyết bay loạn, cuối cùng không còn thấy nữa.
Không thấy yêu hận ly biệt,
Không thấy giận hờn si oán,
Không thấy biển máu chết chóc,
Không thấy nhân gian bạc đầu.
…
Có hơi gió biển lành lạnh thổi vào, thổi tan một chút mùi máu tanh nồng đậm trong phòng.
Tây Lương Mạt nhìn hắn, hồi lâu sau, nhắm lại đôi mắt hơi đỏ, nắm chặt hộp gấm trong tay.
Có một giọt nước mỏng manh rơi trên bộ trang phục đỏ thẫm của Bách Lý Hách Vân, tan thành hình một bông hoa mai.
Cùng lúc đó, một tiếng động thật lớn vang lên, mặt đất dường như cũng rung lên, mảnh gỗ vụn và bụi bay mù mịt, gió lạnh băng xộc vào cùng với một bóng người lạnh lẽo nháy mắt đã đứng phía sau nàng, giống bóng ma tối tăm dưới sóng biển, mạnh mẽ nhưng lạnh giá, kéo theo hơi thở của bóng tối, giống như có thể hoàn toàn cắn buốt lấy nàng.
“…”
Đầu ngón tay tái nhợt của hắn đặt lên vai nàng, vuốt ve gương mặt nàng, sau đó, chậm rãi nắm chặt.
Nàng nhắm mắt lại, cảm giác xương cốt của mình bị hắn bóp đau.
“Câm miệng, không được khóc, nước mắt của ngươi chỉ có thể là của vi sư.” Giọng nói của Bách Lý Thanh vừa lạnh vừa sắc, ngay khi nàng phản ứng lại đã bị hắn nâng mặt lên, đầu lưỡi trơn tuột hung hăng liếm quanh đôi mắt đang nhắm chặt của nàng.
Hơi thở và xúc cảm xâm lược mãnh liệt, thô bạo khiến lưng nàng run rẩy.
Sau đó, vòng eo bị hắn ôm chặt vào lòng, sức của hắn mạnh đến mức giống như muốn bóp nàng hòa vào trong máu thịt hắn.
Tây Lương Mạt thậm chí có thể cảm nhận được hắn run lên nhè nhẹ, đó là sợ hãi, giống như không lâu trước kia, khi nàng nhìn thấy chính mình đâm hắn bị thương, sợ sẽ đánh mất sự ấm áp và vòng tay duy nhất trên thế gian này, nỗi sợ khắc vào cốt nhục.
Tây Lương Mạt chậm rãi nhắm mắt lại, vươn tay chậm rãi đặt lên bàn tay đầy máu tươi của hắn, một dòng nước mắt lăn xuống.
“A Cửu, đau không?”
Hắn cười khẽ, tiếng cười quyến rũ, lành lạnh và mờ mịt, ngón tay dài nâng cằm nàng, đôi môi tinh xảo cắn mạnh lên đôi môi nở nang của nàng.
“Như thế, sẽ không đau.”
Phía bên ngoài, lửa cháy hừng hực dâng lên, mưa tên gào thét, tiếng kêu thê lương, mùi máu tươi nồng đậm, tiếng lưỡi mác cọ xát, chồng chéo nhau thành cảnh địa ngục thảm thiết.
Ngươi nhìn nhân gian này luyện ngục sông dài trải liên miên, ngươi nhìn lục đạo hồng liên ma tướng trong tay ta, ngươi nhìn xương trắng dưới chân ta nở hoa tươi, Phật đã không cho ta kiếp sau, cho nên kiếp này sinh tử vinh nhục của ngươi, lệ châu khóe cười của ngươi, toàn bộ thuộc về ta.
Quả là,
Cốt nhục huyết mạch của ta, chỉ để làm chiếc mỹ nhân phiến trong tay ngươi.