Người đưa tin đứng đó, đầu xuyên qua trần nhà, nhưng vẫn có thể thấy hai ngọn lửa đen kịt trong hốc mắt.
Nó hơi cúi đầu, nhìn xuống Klein đang ngồi trên bồn cầu.
Klein ngước lên, sửng sốt mất hai giây, tâm trí ngập trong suy nghĩ khó mà thấu hiểu:
Mình có nên vội vàng che chắn thân dưới giống phụ nữ không, hay cứ thản nhiên thả rông ra, chẳng sợ gì hết…
Trước khi hắn kịp quyết định, người đưa tin đã thả phong thư xuống, tan rã thành một đống xương, biến mất vào sàn nhà.
Klein sững sờ mất một lúc mới phản ứng lại, bắt lấy thư hồi âm của thầy Azik.
Người đưa tin này càng ngày càng thiếu lịch sự! Không thấy mình đang đi vệ sinh à? Cũng không biết gõ cửa hay đút thư vào khe hở dưới đáy cửa gì hết! Klein vừa bực mình, vừa buồn cười, thầm mắng.
Cẩn thận nghĩ lại, hắn cảm thấy việc đút thư vào khe hở dưới đáy cửa khá khó khăn so với người đưa tin, Quái vật khổng lồ cao gần bốn mét kia phải nằm xuống thì mới với đến vị trí đó.
Chỉ nghĩ đến đấy thôi là thấy buồn cười rồi… Ừm, lần sau viết thư, mình sẽ thêm một đoạn nhờ thầy Azik dạy dỗ lại người đưa tin thật tốt, để nó biết lịch sự hơn… Klein mở tờ giấy ra, đọc thư hồi âm của Azik:
[…Căn cứ vào tri thức mà thầy đã nhớ lại, thầy có thể cung cấp cho em hai biện pháp. Biện pháp thứ nhất yêu cầu một số điều kiện tiên quyết nhất định. Nếu một vật phẩm độc nhất của em hoặc của ai đó nằm ở nơi “Hải Thần” đang ở, em có thể dễ dàng định vị được nhờ bói toán… Một điều kiện tiên quyết khác là em có thể tiến vào Linh giới được. Thầy có rất nhiều kỹ thuật ở phương diện này, ở đây thầy sẽ liệt kê ra ba loại thường dùng nhất…] [Biện pháp thứ hai là sử dụng nghi thức mật khế, cầu nguyện “Hồng Quang” Ayr Moria. Thần tượng trưng cho quyền lực và ý chí, có thể nắm giữ tri thức tương ứng về sinh vật và địa điểm trong Linh giới ở một trình độ nào đó…]Hóa ra “Hồng Quang” trong bảy tịnh quang gọi là Ayr Moria… Nguyên lý của nghi thức mật khế là điều chỉnh trạng thái của bản thân, thả lỏng thể xác cùng như tinh thần và để chính mình tương hợp với mục tiêu mà mình cầu nguyện từng chút một. Cuối cùng, một sự chồng lấp sẽ xuất hiện để giúp mình thu hoạch được tri thức tương ứng. Mà loại tương hợp và chồng lấp này là tương đối. Trong lúc mình thu hoạch được tri thức, đồng thời cũng sẽ mở bí mật của bản thân ra cho mục tiêu mà mình cầu nguyện… Mình không thể tin “Hồng Quang”… Mình có quá nhiều bí mật… Phản ứng đầu tiên của Klein chính là loại trừ biện pháp thứ hai.
Về phương án đầu, cũng thiếu hụt cơ hội thành công. Klein không có vật phẩm độc nhất đang nằm tại nơi ẩn náu của “Hải Thần” Kalvetua.
Trừ phi có thể dựa vào Quân Phản Kháng, gửi đồ gì cho Kalvetua, hoặc là tìm đến chủ nhân ban đầu của vật phẩm từng được tín đồ đem đi hiến tế cho “Hải Thần”, hơn nữa còn phải là độc nhất… Gửi đồ cho Kalvetua… Nghĩ đi nghĩ lại, Klein bỗng nảy ra một ý tưởng.
Hắn chuẩn bị tinh thần, suy đi xét lại mấy lần, cho rằng lần này có xác suất thành công nhất định.
Ngồi phòng vệ sinh xong, Klein rửa tay, đi bốn bước ngược chiều kim đồng hồ, tiến lên phía trên sương xám. Hắn tự mình thử bói toán, nhận được gợi ý có nguy hiểm nhất định, nhưng chỉ cần xử lý thỏa đáng thì sẽ chịu đựng được.
Làm xong hết thảy, hắn trở lại phòng khách, ngồi trên ghế bành.
Danitz lập tức đứng lên, gượng cười cất tiếng:
“Có chuyện gì à?”
“Ngươi có biết từ cầu nguyện đối ứng với “Hải Thần” không?”
Danitz duỗi tay ra, bỗng xuýt xoa:
“Cứt chó…” Gã khẽ mắng cánh tay bị đau, chuyển cười đáp, “Biết chứ. Tôi đã nhìn thấy Quân Phản Kháng cử hành nghi thức mấy lần rồi. Ây… Cụ thể là, ‘Bề tôi của biển rộng và Linh giới, thủ hộ giả của Quần đảo Rorsted, kẻ chi phối sinh vật dưới đáy biển, người khống chế sóng thần và gió bão, Kalvetua vĩ đại’. Phải rồi, hai lần có hiệu quả là do đọc bằng tiếng Tinh Linh.”
Bề tôi của biển rộng và Linh giới… Tư thái thấp thật đấy… Bản chất hoàn toàn khác so với tôn danh của mình… Cũng đúng, do mình mô phỏng bảy vị Chân Thần rồi biên soạn lại mà… Klein khẽ gật đầu, hỏi:
“Ngươi có biết kho hàng trống hoặc ngôi nhà bỏ hoang nào không?”
“Đương nhiên! Mỗi hải tặc vĩ đại đều biết một chút.” Danitz đáp lại không chút do dự.
Klein quay người đi, bước tới chỗ giá treo mũ áo:
“Đưa ta tới đó.”
Để làm gì cơ? Dù nghi hoặc, Danitz lại không có gan hỏi.
…
Khu bến tàu, trong một kho hàng bẩn thỉu tan hoang.
Thấy Gehrman Sparrow lấy ra ba ngọn nến và mấy cái chai kim loại, rốt cuộc Danitz cũng không thể kiềm nổi lòng hiếu kỳ nữa, mở miệng hỏi:
“Anh-Anh muốn làm gì vậy?”
Klein không quay đầu lại, cực kỳ bình tĩnh đáp:
“Hiến tế.”
“Hiến tế cho ai?” Danitz hứng thú truy vấn.
Bố trí tế đàn xong xuôi, Klein lấy ra một hộp thuốc lá sắt, đáp bằng giọng thản nhiên:
“Kalvetua.”
Biện pháp định vị mà hắn nghĩ ra chính là trực tiếp tặng đồ cho “Hải Thần” Kalvetua!
Chỉ cần Kalvetua nhận lấy, hắn sẽ có thể dùng các phương thức như bói toán để tìm ra nơi đối phương ẩn náu!
Còn về vấn đề Kalvetua có nhận hay không, đương nhiên hắn đã cân nhắc qua, tin rằng chuyện này tồn tại một khả năng nhất định. Vì Kalvetua đang trên bờ vực tử vong, trong trạng thái cực kỳ điên cuồng, không còn dư chút lý trí nào, sẽ hành động dựa trên bản năng, mà nó còn có khao khát mãnh liệt đối với mùi của sương xám.
Do đó, Klein chuẩn bị hiến tế một chiếc hộp thuốc lá sắt thường xuyên đặt trên sương xám, muốn thử xem Kalvetua có nhận lấy không. Nếu không, hắn cũng chẳng tổn thất gì, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Hiến tế cho “Hải Thần” Kalvetua? Trong nháy mắt, Danitz cảm thấy đầu óc mình đã thiếu mất phần nào, hoàn toàn không thể hiểu nổi ý tưởng của Gehrman Sparrow.
“Anh điên à? Sao nó có thể chấp nhận hiến tế của anh được? Mà có nhận thì cũng làm nên cơm cháo gì? Nó sắp chết rồi! Hơn nữa việc này còn nguy hiểm vãi chưởng ra!” Danitz thảng thốt.
Chợt, gã thầm bồi thêm trong lòng một câu:
Không, Gehrman Sparrow không điên, vì hắn đã luôn điên…
Klein liếc qua gã, đáp đơn giản:
“Ở phương diện này, ta là chuyên gia.”
Ở lĩnh vực nghi thức hiến tế, mình chính là cấp chuyên gia! Đối với chuyện này, Klein cũng chẳng khiêm tốn.