“An…An Khánh Ân! Ngươi thật lớn mật!” Hằng vương kinh hãi nhìn mặt Tử Thanh,đôi mắt đỏ hồng khiến Hằng vương cảm thấy kẻ trước mặt hắn tựa hồ đã cóchút điên cuồng.
“Đều là ngươi bức ta!” Tử Thanh cắn răng: “Bắt đầu từ hôm nay, nếu ngươi còn dám bước vào phòng Nhã Hề cô nương một bước, ta tuyệt đối sẽ khiếnngươi hối hận!” Tử Thanh buông tay ra, tay phải vung lên: “Thỉnh điện hạ ra ngoài!”
“Ngươi nhớ kỹ cho tiểu vương!” Hung hăng trừng mắt với Tử Thanh, Hằng vươngnhịn xuống đầy bụng tức giận, buông chén thuốc, xông ra ngoài – lúc nàyđây ta muốn ngươi chết! Chết! Chết!
“Tử Thanh…” Đau lòng nhìn vẻ mặt Tử Thanh, Nhã Hề lắc đầu: “Ta…”
“Cái gì nàng cũng không cần nói.” Tử Thanh cười nhẹ, cũng không nhìn mặtnàng: “Cho dù nàng không thể tha thứ cho ta, một trận chiến này ta cũngsẽ tử chiến vì nàng.” Từng bước ra khỏi cửa liền va phải Lí Nhược đangvội vã trở về.
“Tử Thanh ca ca?”
“Nhược tiểu thư, thỉnh ngươi chiếu cố tốt cho nàng, nếu cửa bắc Vân Châu bịphá, nhất định phải mang nàng bình yên rời khỏi nơi này!”
“Tử…”
“Ta đi đây!” Tử Thanh lặng yên lau đi nước mắt bên khóe mi, cũng không quay đầu lại mà li khai.
Lí Nhược bối rối vào phòng, nhìn đôi mắt đẫm nước của Nhã Hề: “Nhã Hề tỷ tỷ, chẳng lẽ hai người lại cãi nhau?”
Nhã Hề lắc đầu, nước mắt chảy xuống: “Tử Thanh, nàng hiểu nhầm ta…Lúc nãy, nàng thật sự hiểu lầm ta…”
“Ta chỉ đi liếc một cái xem tẩu tẩu đã nấu cháo xong chưa, rốt cuộc thì nơi này đã xảy ra chuyện gì?”
“Là Hằng vương…Lúc ngươi đi rồi hắn liền tiến vào muốn mớm thuốc cho ta,nhưng mà…ta một ngụm cũng không uống!” Nhã Hề bưng mặt, bật khóc ngãxuống giường, nỗi bất an trong lòng dần lan rộng, Tử Thanh, giữa ta vànàng từ lúc nào vì cái gì lại xuất hiện một hố sâu lớn như vậy? Lớn đếnmức cả ta và nàng đều không thể vượt qua sao? Nghĩ đến câu nói cuối cùng của Tử Thanh kia, lòng Nhã Hề lại một trận sợ hãi đến tim đập vội, nàng không thể có việc gì…không thể có việc gì…
“Nhã Hề tỷ tỷ, ngươi đừng vội, giờ ta giúp ngươi đi tìm Tử Thanh ca ca về!”Lí Nhược xoay người chạy đi, lại bị Tô Tình đi ngang qua ngăn cản.
“Vừa rồi ta ở phía trước nghe thấy An công tử phân phó, Vân Châu gặp nguyhiểm, muốn chúng ta không được chạy loạn, trăm ngàn lần không thể tựtiện ra khỏi phủ.” Tô Tình lắc đầu: “Nhược tiểu thư, ngươi muốn đi đâu?”
“Ta muốn đuổi theo tìm Tử Thanh ca ca về, ta muốn để cho Nhã Hề tỷ tỷ giải thích đã.”
“Nhược tiểu thư, để sau đi, vẫn đừng nên khiến An công tử phân tâm nữa.” TôTình có chút đăm chiêu nhìn cửa phòng Nhã Hề: “Là nghiệt hay là duyên,chờ Vân Châu yên ổn xong sẽ có kết quả.”
“Aish…” Lí Nhược chỉ có thể bỏ cuộc.
Tử Thanh vội vã bước vào giáo trường, hỏi tình huống của các tướng sĩ bịtrúng độc, Đỗ y quan chỉ nhíu mày lắc đầu, loại độc này cho dù lập tứcđược giải thì người trúng độc cũng không thể lập tức ra chiến trường,toàn thân vẫn mệt mỏi ba ngày rồi mới khá lên được.
“Chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu chi binh có thể sử dụng?” Tử Thanh vội hỏi.
“Không đủ một ngàn.” Đỗ y quan nặng nề lắc đầu: “Công tử, lúc này Vân Châu sợ là lành ít dữ nhiều.”
Tử Thanh ưu tư nhìn nhìn các tướng sĩ trong giáo trường: “Vô luận thế nào, Đỗ y quan, trước cứ giải độc cho bọn họ, còn về việc kia, ta sẽ cùngvới Triều Cẩm suy nghĩ biện pháp.”
Nói xong Tử Thanh liền xoay người rời khỏi giáo trường, chạy về phía cửa bắc thành.
Đi lên thành lâu, Tử Thanh nhìn Triều Cẩm đang nhíu mày trầm tư: “Triều Cẩm.”
Triều Cẩm nhìn cờ xí của đại quân hung mãnh phía xa xa, trầm giọng nói: “Tử Thanh, là binh của Đột Quyết…”
“Ma Ô đến?” Tử Thanh cả kinh.
“Không phải, soái kì của chi quân đội Đôt Quyết này ta chưa bao giờ thấy qua,không phải quân của Ma Ô.” Triều Cẩm chỉ phía trước: “Tính đơn giản thìkỵ binh tiền quân của chúng không dưới ba ngàn, hậu quân cũng tuyệt đốingoài hai ngàn, huống chi tả hữu hai bên cánh quân còn có mấy trăm cungtiễn thủ — xem trận thế hành quân của bọn hắn, khí thế hung hăng, khôngchút loạn nào, nhất định là một chi quân tinh nhuệ!”
“Chúng ta có thể tử thủ cửa bắc, để cho dân chúng trong thành theo cửa nam rời đi không?”
“Không kịp…” Triều Cẩm lắc đầu: “Nếu đêm qua mà đi thì còn có thể lợi dụng địa thế núi rừng mà né tránh kỵ binh truy kích, nhưng mà…Lấy phòng thủ củaVân Châu ngày nay thì không có khả năng trụ được một khắc tấn công mạnhmẽ — ra khỏi thành cũng là chết!”
Tử Thanh gắt gao nắm chặt tay, hung hăng đấm lên hàng gạch trên thànhtường: “Chẳng lẽ ngay cả một tia sinh cơ cũng không có sao?”
“Có…” Triều Cẩm bỗng nhiên gật đầu, buồn bã cười, nhìn Tử Thanh thật sâu: “Lúc này, chỉ có một con đường…”
Tử Thanh nhìn vào mắt nàng, bỗng nhiên lắc đầu: “Không thể! Ngươi tất nhiên lại muốn làm việc ngốc nghếch gì đó!”
Triều Cẩm nhẹ nhàng cười: “Tử Thanh a, ngươi thật sự thông minh lên khôngít.” Nhìn quân mã Đột Quyết phía xa xa: “Nay có thể cứu chúng ta thì chỉ có Ma Ô, ta muốn ra khỏi thành đến chỗ quân doanh của hắn cách đây mộttrăm dặm để gặp hắn!”
“Không được, như vậy rất nguy hiểm! Huống hồ, cùng là người Đột Quyết, hắnkhông có khả năng đáp ứng ngươi đi xuất binh giải cứu!”
“Ta cá cược rất nhiều lần, nhiều lần đều thắng, lúc này, ta cũng sẽ không thua!”
“Ta đi cùng ngươi!”
“Không được! Ngươi phải ở lại Vân Châu, nghĩ biện pháp bám trụ khi bọn chúngcông thành, ta cần một ngày một đêm!” Triều Cẩm kiên quyết dứt lời, độtnhiên nhìn Tử Thanh thật sâu: “Nếu ngươi không kéo dài nổi qua một ngàymột đêm, vậy chúng ta đây cũng chỉ có thể tương kiến trên đường xuốngHoàng tuyền thôi.”
“Triều Cẩm!” Tử Thanh nhịn không được gắt gao ôm chặt lấy nàng, nếu như…Nếunhư nàng còn có thể bình yên trở về, ân tình ta nợ nàng, ta còn…
“Được chàng ôm, Triều Cẩm không còn gì hối tiếc.” Gượng cười, Triều Cẩm đẩyTử Thanh ra, chạy nhanh xuống dưới thành – phi thân lên ngựa, một contuấn mã từ cửa nam phóng vội đi, theo đường vòng chạy về hướng bắc.
“Toàn quân đề phòng!” Tử Thanh lớn tiếng hô lên trên đầu tường thành, cungtiễn thủ trên tường thành liền nhất nhất cài tên căng dây cung, một hồiđại chiến, hết sức căng thẳng.