Bách Lý Thương Minh nhìn Bách Lý Hách Vân, qua loa chắp tay một cái coi như hành lễ, mặt vô cảm nói: “Bệ hạ, lửa trong lòng vi thần e rằng không phải một bát canh ướp lạnh có thể dập được.”
Bách Lý Hách Vân ngồi trên hoàng tọa, nhìn về phía Bách Lý Thương Minh, cười như có như không: “Vậy sao, vậy thì trẫm lại muốn nghe xem lửa giận của tiểu hoàng thúc từ đâu ra.”
Bách Lý Thương Minh buông lỏng tay, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Bệ hạ, người thông minh không nói vòng vo, vi thần dẫn theo một người trẻ tuổi đến đây, nghỉ trong hành cung vi thần thường nghỉ tạm, sáng sớm hôm nay phủ đệ có quân tình khẩn cấp cho nên không thể không xuất cung một chuyến, thế nhưng khi vi thần trở về lại nghe nói hắn bị người có bệ hạ dẫn đi, đó là khách quý của vi thần, mong bệ hạ có thể trả hắn về!”
Bách Lý Hách Vân nhìn về phía hắn, ánh mắt mỉm cười: “À, thế nhưng trẫm nghe nói vị mà tiểu hoàng thúc mời tới là một mưu sĩ, muốn dẫn tới gặp trẫm.”
Bách Lý Thương Minh nhìn về phía hắn giống như có chút do dự, sau đó cắn răng nói: “Người kia tài sơ học thiển, vi thần cảm thấy không đủ để phục vụ bệ hạ.”
Bách Lý Hách Vân nhìn về phía Bách Lý Thương Minh, sắc mặt hắn cứng nhắc nhưng vẫn thấy được sự nôn nóng và không chịu nhượng bộ trong lòng, hắn cười nhạt: “Tiểu hoàng thúc, vì sao không nói thật với trẫm, người kia thật sự là mưu sĩ ngươi dẫn đến cho trẫm sao?”
Bách Lý Thương Minh do dự chốc lát, sắc mặt hơi quái dị, cuối cùng lại như thầm quyết định cái gì, nhìn về phía Bách Lý Hách Vân trầm giọng nói: “Bệ hạ, vi thần có chút nghi vấn muốn xin bệ hạ giải đáp.”
Trường Nhật cùng Trường Niên liếc nhìn nhau, đều thấy trong mắt lo lắng và sát khí.
Ngược lại Bách Lý Hách Vân như không có bất cứ nghi hoặc gì, thản nhiên nói: “Tiểu hoang thúc có bất cứ nghi vấn gì, nếu trẫm có thể giúp đỡ sẽ chắc chắn giải đáp cho ngài.”
Ánh mắt sắc bén và âm trầm của Bách Lý Thương Minh nhìn Bách Lý Hách Vân, im lặng chốc lát rồi bỗng nhiên nói: “Có người nói với vi thần, vi thần vốn không phải Hải Minh Vương gì, thậm chí không phải người Tây Địch, mà là người Thiên Triều, thậm chí từng làm quan ở Thiên Triều, không biết bệ hạ thấy thế nào?”
Bách Lý Hách Vân chỉ khẽ lắc đầu, giống như có chút hoang đường mà nói: “Tiểu hoàng thúc, ngươi đang vì một câu chuyện mà phủ định chính ngươi hay phủ định toàn bộ Tây Địch đây?”
Ánh mắt Bách Lý Thương Minh sắc bén nhìn Bách Lý Hách Vân: “Vi thần chỉ không muốn trong lòng có chút lo lắng không cần thiết, trở ngại vi thần trên chiến trường, phân tâm dù sao cũng không phải chuyện tốt, vì vậy chuyện này nghe có vẻ vừa hoang đường vừa buồn cười, thế nhưng có lẽ do người kia quá biết cách nói dối hoặc do câu chuyện quá trọn vẹn, vì thế vi thần vô cùng hiếu kỳ muốn nghe nàng kể tiếp câu chuyện này.”
Hắn dừng một chút, nhìn chằm chằm Bách Lý Hách Vân nói: “Lời nói dối luôn có chỗ sơ hở, không phải sao? Vì vậy vi thần rất muốn nhìn xem lời nói dối trăm nghìn chỗ hở này tan biến.”
Bách Lý Hách Vân hơi nhăm mày: “Vì vậy ngươi muốn đòi lại người trẻ tuổi kia sao? Đừng quên, đây là Tây Địch, ngoại trừ trẫm chỉ e không ai có thể bảo vệ nàng, nhất là sau khi nàng nói ra lời nói dối hoang đường nực cười này.”
Sắc mặt Bách Lý Thương Minh lập tức tái mét, giống như lúc này hắn mới nhớ tới đây là ở trên đất liền mà không phải trên biển của hắn, vì vậy, đối với hắn mà nói đang là rồng mắc cạn!
Bách Lý Hách Vân nhìn ra biểu cảm của hắn, sau đó nhàn nhạt nói: “Tiểu hoàng thúc, trẫm đối với ngươi thế nào ngươi rõ ràng nhất, từ nhỏ đến lớn chúng ta tuy danh là chú cháu nhưng còn hơn cả huynh đệ, trẫm vô cùng muốn biết có phải có kẻ đang gây xích mich giữa chúng ta hay không.”
Hắn dừng một chút, ho nhẹ vài tiếng, hơi hạ tầm mắt, lông vi rất dài hạ xuống một vệt bóng khó lường trên mặt hắn: “Tiểu hoàng thúc, ngươi hẳn là hiểu rõ tính cách của trẫm.”
Bách Lý Thương Minh giống như đang suy tư, do dự, một lúc sau mới cắn răng nói: “Được, vi thần chờ tin tức của bệ hạ, trước đó, vi thần sẽ không trở về Hải Long thủy sư.”
Nói xong câu nói gần như lời uy hiếp này, hắn xoay người sải bước rời đi.
Trường Niên đứng bên cửa sổ nhìn bóng lưng Bách Lý Thương Minh rời khỏi bạch tháp rồi mới đi tới bên cạnh Bách Lý Hách Vân, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Bệ hạ, chỉ sợ hiện nay sẽ không giấu giếm được nữa, ngài nên sớm có tính toán.”
Đáy mắt Trường Nhật hiện lên một tia tàn nhẫn: “Ngài xem, có cần chúng ta trước tiên đem Hải Minh Vương… Nếu thật sự để hắn nhớ lại cái gì chỉ sợ sẽ bất lợi với Tây Địch chúng ta.”
Bách Lý Hách Vân hơi nheo mắt, cầm cái chén nói: “Ừm, theo tình hình hiện nay, Bách Lý Thương Minh ở lại đất liền không trở về Hải Long thủy sư ngược lại có lợi với chúng ta, rồng vào biển mới là rồng, tình hình hiện nay có vẻ như Tây Lương Mạt còn chưa nói tất cả mọi chuyện cho Bách Lý Thương Minh.”
Tây Lương Mạt là người thông minh, nàng tuyệt đối hiểu có một số việc không phải cứ nói thẳng là được.
“Hiện nay đối với Bách Lý Thương Minh mà nói, nàng mới là người lạ lòng dạ khó lường, Bách Lý Thương Minh không thể tin tưởng nàng nhanh như vậy, vì thế chúng ta còn đủ thời gian.” Bách Lý Hách Vân hạ tầm mắt, lạnh nhạt nói.
“Ngài tính thế nào?” Trường Niên thật ra luôn không hiểu vì sao năm đó Bách Lý Hách Vân phải tốn nhiều công sức như vậy để giữ Bách Lý Thương Minh lại, cho dù Bách Lý Thương Minh quả thật đã làm cho Tây Địch không ít chuyện, nhưng bảo hổ lột da thật sự quá mức nguy hiểm, không ai biết lúc nào Bách Lý Thương Minh sẽ đột nhiên nhớ ra cái gì.
Thủ đoạn đáng sợ của nam nhân kia hắn đã từng được chứng kiến.
Bách Lý Hách Vân trầm ngâm một lát rồi cười khẽ: “Tây Lương Mạt tới càng tốt, hiện nay trong Thiên Triều nhất định không còn ai, nàng lại ở trong tay chúng ta, cho dù Bách Lý Thương Minh có nhớ ra cái gì thì thế nào?”
Trường Nhạt không giải thích được: “Nhưng dù vậy, lẽ nào bệ hạ định khiến Bách Lý Thương Minh đã nhớ ra làm việc cho Tây Địch chúng ta sao, hắn sao có thể nghe chúng ta điều khiển?”
Để lại Bách Lý Thương Minh đã khôi phục ký ức chỉ sợ ngược lại sẽ mang đến nguy hiểm cho Tây Địch.
Bách Lý Hách Vân hơi nhếch khóe môi, hạ tầm mắt khiến người ta không nhìn rõ hắn đang nghĩ gì.
Mà lúc này, gió lạnh bỗng thổi qua, ánh nến lắc lư, một bóng đen không lớn bỗng nhiên giống như thấm ra từ trong tường, chậm rãi biến thành lớn hơn.
Hình ảnh quỷ dị này không khiến Bách Lý Hách Vân giật mình, hắn khoát tay áo với Trường Nhật và Trường Niên.
Sau đó Trường Nhật và Trường Niên lập tức gật đầu lui ra.
Bóng đen kia chậm rãi biến thành lớn cho tới khi có thể nhét vừa một bóng người thân hình thấp bé rồi dừng lại, sau đó bóng đen đi xuống từ trên tường.
Một bóng đen cao tầm một người đứng trước mặt Bách Lý Hách Vân, giọng nói già nua khàn khàn quái dị vang lên: “Thế nào, nha đầu kia đến? Ngươi định làm thế nào bây giờ?”
Bách Lý Hách Vân ngồi trên ghế, cười khẽ một tiếng, lấy ra một bình rượu cùng chén rượu: “Sư tôn có ý kiến gì hay không?”
Bóng đen kia di chuyển đến trước mặt hắn, cũng ngồi xuống, vươn tay cầm một chén rượu lên: “Tiểu tử luôn nhiều mưu ma chước quỷ như ngươi sao còn phải hỏi sư tôn.”
…
Mà trong một khắc Bách Lý Thương Minh bước ra khỏi bạch tháp, gương mặt bình thường trầm ổn không có bất cứ khác thường kia lộ ra một nụ cười gần như yêu dị.
Nụ cười kia tương phản với dung mạo và khí thế của hắn, nhìn có vẻ quái dị tới cực điểm.
Hắn xoay người trở về tiểu điện lúc trước Tây Lương Mạt nghỉ tạm, giống như hoàn toàn chưa từng lo lắng vì Tây Lương Mạt rời đi.
Cho đến khi trăng lên giữa trời, bóng đêm mờ mịt.
Nhóm thủ vệ trước tiểu điện bỗng nghe tiếng cửa cọt kẹt mở ra.
Bách Lý Thương Minh tay cầm bát nến, lẳng lặng xoay người ra cửa.
“Vương gia.” Ngoài cửa không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đám thị vệ, thấy Bách Lý Thương Minh đi ra bèn đồng loạt chắp tay, nhưng ánh mắt lại cảnh giác nhìn Bách Lý Thương Minh chằm chằm.
Nói là thị vệ chi bằng nói là giám sát.
Một thị vệ tiến lên, cung kính nói: “Vương gia, đêm đã khuya, chi bằng ngài trở về nghỉ ngơi sớm đi?”
“Bản vương ra ngoài ngắm trăng.” Bách Lý Thương Minh lạnh nhạt gật đầu, sau đó đặt bát nến lên lan can hành lang, ngồi trên hành lang lẳng lặng nhìn bầu trời.
Động tác của hắn khiến một đám thị vệ thấy kỳ quái, đồng loạt ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay trời đen thui, không thấy trăng đâu cả.
Bọn họ nhìn lẫn nhau sau đó cảnh giác nhìn Bách Lý Thương Minh chằm chằm, chỉ thấy hắn không có hành động gi khác thường mới chậm rãi thả lỏng thần kinh, nhưng không ai chú ý bát nến Bách Lý Thương Minh đặt kế bên đang lặng lẽ biến sắc, thành một màu xanh lục kỳ lạ, ngọn lửa ma trơi quỷ mị kia lóe lên trên giá cắm nến hoa sen, chiếu sáng hành lang bằng một màu xanh lục âm trầm. Mọi người càng ngày càng thả lỏng, không biết có phải do đêm khuya yên tĩnh hay không mà ánh mắt thị về dần trở nên mê man, thân mình lại vẫn đứng thẳng tắp.
Trong bóng tối giống như có thứ gì đó lặng lẽ không tiếng động tiến đến, chỉ là mấy cái bóng mơ hồ lóe lên không rõ, khiến người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị, lạnh cả sống lưng.
Thì ra đó không phải khói đen, mà là những cao thủ với khinh công thân pháp đứng đầu.
“Gia.”
Bách Lý Thương Minh khẽ “Ừ” một tiếng, chỉ một tiếng kia mà khiến người ta cảm thấy như nháy mắt thay đổi thành người khác, màu môi như có cảm giác mềm mại và đỏ tươi kỳ dị, kèm theo hơi thở ma mị khó hiểu, hoàn toàn khác với vẻ chính phái lạnh nhạt trước kia, nhưng cũng dị thường phù hợp.
“Thế nào?” Hắn chậm rãi vươn tay lay động tràng hạt trên cổ tay mình.
“Tất cả đều tiến hành thuận lợi, đối phương không phát hiện.” Người dẫn đầu kính cẩn nói.
Bách Lý Thương Minh nhếch khóe môi mỏng: “Ừ, tốt lắm, chúng ta còn lại bao nhiêu người?”
Người dẫn đầu kính cẩn nói: “Nửa năm trước cẩn tuân mệnh lệnh của Đốc Công, âm thầm tra hỏi, hiện nay đã tìm về ba mươi bảy người, vẫn còn năm người chưa tìm thấy.”
“Ba mươi bảy người… Ừm, hơi ít, nhưng trên thuyền chúng ta còn có ít trợ lực mới, cộng lại cũng tạm đủ rồi.” Hắn vươn ngón phất qua ánh nến quỷ mị, ngọn lửa kỳ quái kia quấn lên đầu ngón tay hắn.
Hắn vừa thưởng thức ngọn lửa này vừa châm rãi nói: “Sự tình có thay đổi, hẳn là Y hộ pháp đã thông báo cho các ngươi, kế hoạch của chúng ta toàn bộ thực hiện sớm hơn dự định.”
“Vâng, Đốc Công!” Nhóm hắc y nhân đồng loạt hành lễ, sau đó thân hình khẽ động, lại lặng lẽ tan đi như một làn khói đen.
Bách Lý Thương Minh quay đầu nhìn về phía một tấm kính trang trí khảm trên cây cột đỏ, hắn vươn hai ngón tay lên sờ, đầu ngón tay liền xuất hiện một vệt máu, hắn ưu nhã giơ đầu ngón tay dính máu lên nhẹ nhàng tô lên môi mình, ngọn lửa yêu dị lấp lánh kia kéo bóng hắn thành một vệt đen thật dài, biến mất trong bóng đêm, quỷ quyệt một cách khó hiểu.
Hắn nhìn mình trong kính, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét không thể chịu đựng: “Hừ, xấu chết được.”
Rồi hắn vươn tay ra búng ngọn lửa trở về giá nến, ngọn lửa màu xanh lục yêu dị dần trở về hình dáng bình thường, màu cũng nhạt dần thành màu vàng.
Cho đến khi nghe cửa vang lên cọt kẹt, tất cả đám thủ vệ đang mơ màng đứng giống như lập tức khôi phục bình thường, bọn họ không hiểu nhìn nhau, một người dẫn đầu thậm chí còn lặng lẽ ghé sát vào cửa, nhìn thấy Bách Lý Thương Minh đã trở lại phòng, cảm thấy nhức đầu trở lại vị trí đứng của mình.
Dưới ánh nến lập lòe, cung thành huy hoàng, biển rộng vắng vẻ, trong cung mỗi người một nỗi tâm tư, không ai yên giấc.
…
Sáng sớm, Bách Lý Hách Vân vừa thứ dậy, đang được Trường Niên hầu hạ, bỗng nghe ngoài cửa vang lên tiếng xôn xao náo động.
Sau đó, hắn nghe thấy tiếng thiếu niên gắt gỏng chửi bậy và tiếng nữ tử dịu dàng trấn an.
Hắn nhìn mình trong gương, thở dài một tiếng, đặt bát thuốc xuống đứng lên, nói với Chương cô cô đang hầu hạ mình chải đầu: “Đi nghênh đón Thái Hậu nương nương và Thập Bát hoàng tử vào.”
Chương cô cô cầm lược bạch ngọc thoáng dừng, trên mặt hiện lên vẻ tức giận và bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn cung kính gật đầu.
Minh Hiếu Thái Hậu vừa bước vào đã nhăn mày, nhìn Bách Lý Hách Vân đang uống thuốc nói: “Hoàng nhi, không phải ai gia đã nói rồi sao, mùi thuốc quá nồng sẽ khiến các đại thần cảm thấy khác thường, nếu có người vì vậy mà nảy sinh ý đồ thì sao!”
Bách Lý Hách Vân cười cười: “Mẫu hậu yên tâm, hoàng nhi đã sai các cô cô mang hoa nhài tươi vào, làm tan đi vị thuốc.”
Hoa nhài trồng nhiều ở phía Nam, là loại hương liệu phổ thông nhất ở phía Nam, đóa hoa trắng nõn lại mỹ lệ.
Thường ngày Minh Hiếu Thái Hậu cũng không xa xỉ, rất thích dùng dầu hoa nhài bôi tóc, có điều lúc này không hiểu sao nghe thấy hai chữ hoa nhài sắc mặt bèn không được tốt, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi, nàng ung dung ngồi xuống, nhìn về phía Bách Lý Hách Vân: “Đổi loại khác, bách hợp hồ vĩ đi, hoa nhài này quá tầm thường đê tiện, sao xứng được hoàng gia sử dụng.”
Thế nhưng Bách Lý Tố Nhi ở bên sắc mặt lại không tốt, bỗng cười lạnh nói: “Vậy mà ta lại rất thích hoa nhài đấy, chỉ sợ có người ngửi thấy mùi hoa nhài nên chột dạ thôi.” (hoa nhài tiếng hán là mạt lỵ, đồng âm với tên của Tây Lương Mạt)
Mọi người lập tức không dám thở mạnh.
Trong cung này chỉ có một hỗn thế ma vương dám nói như vậy, Thái Hậu cố tình lại nuông chiều ma vương kia đến vô pháp vô thiên.
Sắc mặt Minh Hiếu Thái Hậu không được tốt lắm, sau đó lại cười vừa bất đắc dĩ vừa chiều chuộng: “Tố Nhi, trước mặt Hoàng Đế ca ca của con đừng có nói bậy, lát nữa con đi chơi trước, mẫu hậu có chuyện quan trọng cần thương lượng với hoàng huynh của con.”
Minh Hiếu Thái Hậu với vẻ mặt ôn hòa như vậy lại khiến chúng cung nhân hơi cúi đầu rụt cổ, không dám tùy tiện lộn xộn.
Đơn giản vì Thái Hậu nương nương này chỉ cần bị cậu con trai nhỏ ngang bướng của mình chọc giận nhất định sẽ dùng bọn họ để trút giận, nhẹ thì đứt tay đứt chân, nặng thì bị ném cho cá ăn.
Bách Lý Tố Nhi lập tức trợn trắng mắt, cười lạnh: “Thật không, ngươi thương lượng với hoàng huynh cái gì, không phải là thương lượng muốn lấy mạng Mạt Nhi thôi sao, ta nói cho ngươi biết, ngươi nằm mơ, nàng mà chết ta lập tức nhảy xuống từ tẩm cung của hoàng huynh!”
Hắn không thể bảo vệ được Liên Nhi, lần này, hắn tuyệt đối sẽ không để bà ta tổn thương người mình quan tâm nữa, cho dù người kia là kẻ địch của hắn.
Vẻ mặt chán ghét và chống đối không chút nể tình của Bách Lý Tố Nhi khiến Minh Hiếu Thái Hậu vốn nuông chiều hắn cũng không nhịn được phải thay đổi sắc mặt, giọng sắc nhọn nói: “Tố Nhi, con nhất định phải chống đối mẫu hậu sao, đường đường là hoàng tử, còn ra thể thống gì.”
Bách Lý Tố Nhi cười lạnh một tiếng, ngạo mạn ngẩng đầu: “Ta chính là như thế, nói chung hôm nay ta đã nói trước với ngươi rồi đấy!”
Gương mặt dịu dàng mỹ lệ của Minh Hiếu Thái Hậu càng ngày càng lạnh, không khí cũng dần như ngưng đọng lại, gió biển lạnh lẽo thổi qua càng khiến người trong cung này muốn rùng mình.
Bách Lý Hách Vân nhìn đôi mẹ con này giằng co không ai nhường ai, hắn mới thản nhiên đưa chén thuốc đã uống hết cho ngươi bên cạnh, sau đó chậm rãi mở miệng trấn an: “Tố Nhi, không được vô lễ với mẫu hậu như vậy, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi, mẫu hậu và Hoàng Đế ca ca có chuyện trao đổi, lát nữa lại đón ngươi xuống đây.”
Bách Lý Tố Nhi há miệng muốn phản bác lại cái gì, nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Bách Lý Hách Vân, trong lòng bỗng rùng mình một cái không dám nói thêm gì nữa, hắn cắn môi nhìn chằm chằm Bách Lý Hách Vân một lúc, rồi xoay người đi nhanh ra bên ngoài.
Hắn nghĩ, rốt cuộc hắn vẫn sợ người ca ca này của mình.
…
Nhìn Bách Lý Tố Nhi rời đi, Minh Hiếu Thái Hậu có chút bất đắc dĩ chống trán: “Đứa bé này thật sự được ai gia nuông chiều đến mức ngày càng vô pháp vô thiên.”
Bách Lý Hách Vân nhìn về phía Minh Hiếu Thái Hậu, nhàn nhạt nói: “Tố Nhi vẫn là một đứa trẻ.”
Minh Hiếu lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng: “Nếu sau này Tố Nhi chỉ được bằng ba phần của ngươi là đã khiến ai gia bớt lo, đã thấy đủ rồi. Dù sao mẹ con chúng ta trải qua bao nhiêu gian nan mới đi đến ngày hôm nay, đạt được tất cả những điều này, không thể phá hỏng trên tay hắn. Ngươi phải giúp đỡ dạy dỗ hắn một chút, dù sao hắn là đệ đệ duy nhất của ngươi, sau này mẫu hậu phải trông cậy vào hắn.”
Bách Lý Hách Vân nhìn về phía Minh Hiếu Thái Hậu, bỗng nhiên nói: “Mẫu hậu cảm thấy nhi thần không chống được bao lâu nữa phải không?”
Minh Hiếu nhìn về phía Bách Lý Hách Vân, đáy mắt hiện lên một tia xấu hổ, sau đó lại nhẹ giọng nói: “Vân Nhi, mẫu hậu hy vọng vĩnh viễn không cần đau đầu vì chuyện của Tố Nhi, hy vọng hắn vĩnh viễn có một ca ca như ngươi chống đỡ cho hắn một mảnh trời, mỗi ngày mẫu hậu đều cầu khẩn Hải Thần, rồi lại không thể không ép Tố Nhi trưởng thành, ngươi có biết đây là nỗi dằn vặt lớn nhất của một người mẹ không?”
Lời nói dịu dàng thắm thiết như vây, mang theo vô tận đau thương và ưu tư của một người mẹ khiến người ta nghe mà rung động.
Bách Lý Hách Vân tự nhiên cũng không ngoại lệ, ánh mắt hắn hiện lên một tia mềm mại.
Mà Minh Hiếu Thái Hậu cũng chính xác bắt được một tia mềm mại dưới đáy mắt con trai lớn nhất của mình, sau đó bất đắc dĩ nói: “Chỉ là bọn trẻ đã lớn cả rồi, các ngươi đều có chủ ý riêng của mình, chủ ý nào cũng lớn cả, lại không biết mẫu thân làm gì cũng chỉ vì tốt cho các ngươi, nếu ngươi có thể sớm hạ chiếu thư truyền ngôi có lẽ có thể khiến đứa bé Tố Nhi kia cảm thấy gấp gáp hơn.”
Chương cô cô ở bên nghe vậy sắc mặt có chút thay đổi, bà không nhịn được ngẩng đầu nhìn Bách Lý Hách Vân, cái gọi là chiếu thư truyền ngôi chính là … di thư.
Minh Hiếu Thái Hậu không chỉ một lần yêu cầu bệ hạ viết di chiếu này, truyền ngôi cho Thập Bát hoàng tử.
Bà luôn cảm thấy nghe loại chuyện này thôi đã đau lòng thay bệ hạ, Thái Hậu nương nương cũng quá… nóng vội rồi.
Trên gương mặt Bách Lý Hách Vân lại không chút bất ngờ, giống như hắn đã quen với cách Minh Hiếu Thái Hậu luôn mềm mại để đạt được mục đích, hắn chỉ cười nhạt: “Chờ nhi thần suy nghĩ thêm đã, chuyện này không phải việc nhỏ, cần sắp xếp rất nhiều việc.”
Minh Hiếu Thái Hậu cũng không nóng nảy, thứ bà ta có nhiều nhất là kiên trì, sau đó cũng dịu dàng cười cười: “Mẫu thân biết xưa nay ngươi là người ổn thỏa nhất, vì vậy chuyện này mẫu thân cũng chỉ nhắc ngươi vậy thôi, ngược lại có một việc khác ngươi cần nắm chặt thời gian xử lý.”
Bách Lý Hách Vân nhìn về phía Minh Hiếu Thái Hậu: “Chuyện gì vậy mẫu hậu?”
Vẻ mặt dịu dàng của Minh Hiếu Thái Hậu bỗng chốc lướt qua một tia lạnh giá độc địa: “Người trong Hải Thanh Cung phải chết, lập tức mang đầu hắn tới đây.”
Bách Lý Hách Vân chưa từng thấy mẫu thân mình biểu hiện sát ý kịch liệt như vậy, bà luôn giấu tính tình như rắn độc của mình dưới khuôn mặt dịu dàng thắm thiết, bình tĩnh, ung dung, kiên trì, không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Thế nhưng lần này sát ý mạnh mẽ rò ràng như vậy khiến Bách Lý Hách Vân cũng phải thấy kinh ngạc.
“Mẫu hậu?” Hắn hơi nhăn mày, đang định nói gì đã bị Minh Hiếu Thái Hậu ngắt lời.
“Vân Nhi, ngươi cảm thấy mẫu hậu già rồi phải không, vì vậy không biết nữ nhân kia thật sự là ai?’ Minh Hiếu Thái Hậu bỗng nói.
Sắc mặt Bách Lý Hách Vân hơi ngừng, nhìn về phía Minh Hiếu Thái Hậu, chỉ thấy trên mặt Minh Hiếu Thái Hậu càng ôn hòa, thế nhưng loại ôn hòa này đi cùng ánh mắt lạnh giá của bà ta nhìn càng thêm đáng sợ dị thường: “Người kia là nữ tử, tên Tây Lương Mạt, là Thiên Tuế Vương Phi Thiên Triều, cũng là Phi Vũ Đốc Vệ, tay cầm quyền thế lớn nhất Thiên Triều, là người bên gối của Cửu Thiên Tuế Bách Lý Thanh, cũng là nữ tử quý tộc đầu tiên gả cho hoạn quan.”
Đáy mắt Bách Lý Hách Vân có rung động, lại không nói gì thêm.
Minh Hiếu Thái Hậu thì cầm lấy một chén trà uống một ngụm, chậm rãi nói: “Hơn nữa, mẫu hậu còn biết khi ngươi ở Thiên Triều từng lui tới với nàng, vô cùng để ý nàng, nếu không phải vì nàng là một nữ tử có lẽ nàng còn có cơ hội sống sót, thế nhưng hiện tại, mẫu hậu mệnh lệnh ngươi lập tức chặt đầu nàng ta xuống.”
Bách Lý Hách Vân nhướng mày: “Là Trường Ninh nói cho mẫu hậu?”
Minh Hiếu Thái Hậu lạnh lùng nói: “Ngươi không cần quan tâm ai nói cho ta biết, yêu nữ kia không thể sống, chỉ bằng bối cảnh và thủ đoạn của ả, cùng khả năng mê hoặc cả ngươi lẫn Tố Hi, nếu để ả sống lâu thêm một ngày chỉ sợ giang sơn Tây Địch, vạn lý hải vương Tây Địch sẽ bị người ta chắp tay dâng tặng.”
Bách Lý Hách Vân im lặng một hồi, nhàn nhạt nói: “Mẫu hậu, nhi thần có dự định của nhi thần, nàng còn có tác dụng.”
Minh Hiếu Thái Hậu cười lạnh một tiếng: “Mẫu hậu không muốn biết người cần ả làm gì, thế nhưng giá trị lớn nhất của nữ nhân này là lập tức chết ở đây mới có thể đoạn tuyệt niệm tưởng của ngươi, niệm tưởng của đệ đệ ngươi, và niệm tưởng của giang sơn nghìn đời đã mất của các ngươi!”
Bách Lý Hách Vân hơi nhăn mày: “Mẫu hậu…”
Minh Hiếu Thái Hậu bỗng đứng lên, xoay người sang chỗ khác nói: “Điều mẫu hậu muốn nói đã nói xong, chính ngươi tự suy ngĩ đi, tuy ngươi đã sớm tự mình chấp chính thế nhưng binh tràng trước triều mới là thiên hạ của nam nhân, hậu cung này là thiên hạ của nữ nhân, ngươi có thể che chở ả được nhất thời, ngươi có thể che chở ả cả đời sao.”
Đây đã là uy hiếp không chút nào che giấu.
Sắc mặt Bách Lý Hách Vân cũng hơi trầm xuống, dù sao hắn cũng đứng đầu một nước, lại là một quân vương võ dũng, cho dù là chính mẫu hậu mình nói vậy, dối với một người là hoàng đế vẫn là một loại mạo phạm.
Minh Hiếu Thái Hậu giống như cũng biết trong lòng Bách Lý Hách Vân không vui, lúc này bỗng quay sang nhìn thật sâu vào Bách Lý Hách Vân nói: “Vân Nhi, mẫu hậu chỉ hy vọng bảo vệ các ngươi và giang sơn thiên hạ Tây Địch này thật tốt mà thôi. Cả đời này mẫu hậu đã đi rất gian nan, khó khăn lắm mới khiến mẹ con chúng ta có tương lai thế này, mẫu hậu không hy vọng có sai lầm gì xuất hiện, vì vậy ngươi nên sớm xử lý nàng ta đi, mẫu hậu không muốn nàng ta chết quá khó nhìn, dù sao… mẫu hậu hiểu tâm tư con trai mình.”
Bách Lý Hách Vân nhìn bóng lưng Minh Hiếu Thái Hậu đi xa, đáy mắt hiện lên một tia sáng lạnh âm u, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Đúng vậy, mẫu hậu, sao có thể không hiểu tâm tư con trai mình?
Chương cô cô ở bên nhìn Minh Hiếu Thái Hậu đi rồi mới không nhịn được mở lời: “Bệ hạ… Ngài… Thái Hậu nương nương…”
Bách Lý Hách Vân bỗng giơ tay lên, ngăn cản điều Chương cô cô muốn nói, giọng nói có chút khàn khàn: “Cô cô, đừng nói nữa, ta biết ngươi muốn nói gì, làm con không thể trách cứ cha mẹ.”
Cho dù, mẫu thân hắn làm tất cả mọi thứ trước giờ không phải vì hắn.
Thế nhưng bà vẫn là mẫu thân của hắn, là mẫu thân duy nhất của hắn, giống như…
“Ca ca!”
Giọng nói vô cùng lo lắng của Bách Lý Tố Nhi vang lên bên cạnh Bách Lý Hách Vân.
Bách Lý Hách Vân ngẩng đầu nhìn lại, thiếu niên xinh đẹp mà bốc đồng kia xông vào, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn: “Ca ca, huynh không thể nghe mẫu hậu, huynh phải cứu Mạt Nhi, huynh nhất định phải cứu nàng, nàng không thể chết!”
Bách Lý Hách Bân nhìn thiếu niên trước mặt mình gào thét, trong mắt thậm chí đầy nước mắt, hắn bỗng cảm thấy có chút mệt mỏi rã rời.
“Vì sao?”
Bách Lý Hách Vân bỗng đặt câu hỏi khiến Bách Lý Tố Nhi đang tức giận bỗng ngây cả người, có chút mờ mịt nhìn Bách Lý Hách Vân: “Vì sao cái gì?”
“Vì sao ta phải cứu nàng?”
Bách Lý Tố Nhi nhìn về phía Bách Lý Hách Vân một cách không dám tin: “Ca ca, huynh… Ta tưởng huynh rõ ràng…”
“Trẫm rõ ràng cái gì?” Bách Lý Hách Vân bỗng đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tâm tư của trẫm thần tử các ngươi có thể tùy ý phỏng đoán sao, trước mặt trẫm hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì, Bách Lý Tố Nhi, đừng quên tuy ngươi là đệ đệ của trẫm nhưng cũng là thần tử!”
Bách Lý Tố Nhi khiếp sợ nhìn nam nhân trước mặt, tuy Bách Lý Hách Vân là một đế vương uy nghiêm thế nhưng đối với người thân bên cạnh, nhất là hắn, vẫn tương đối nuông chiều, đây là lần đầu tiên lạnh lùng chất vấn hắn như vậy.
Trong mắt Bách Lý Tố Nhi càng thêm nhiều nước mắt uất ức, hắn lại sống chết cắn môi ép mình đừng rơi lệ, sau đó hung hăng trừng Bách Lý Hách Vân, điên cuồng hét lên: “Ta nghĩ ngươi sẽ khác, thì ra ngươi và mẫu thân cũng như nhau, đều là kẻ không có trái tim, trong đầu chỉ có quyền thế, quyền thế, quyền thế! Ta hận các ngươi! Nếu nàng chết ta cũng không sống nữa!”
Sau đó, hắn xoay người phóng như bay ra ngoài cửa, chạy thẳng ra khỏi tháp.
Chương cô cô nhìn bóng lưng Bách Lý Tố Nhi rời đi, không nhịn được mà xoay người nhìn về phía Bách Lý Hách Vân vẫn đang ngồi trên hoàng tọa, chỉ thấy hắn đang mệt mỏi nhắm mắt, lạnh nhạt nói: “Mặc hắn đi, nếu muốn chết thì để hắn chết đi. Nếu như mọi chuyện trên thế gian này chỉ cần dựa vào đòi sống đòi chết mà thuận lợi suôn sẻ thì trẫm cũng tình nguyện chết đi sống lại vài lần.”
Chương cô cô hạ tầm mắt, trong lòng thở dài một hơi thật sâu.
Oan nghiệt.
Gia đình này không phải gia đình bình thường, mà là hoàng gia.
…
Minh Hiếu Thái Hậu ra khỏi tòa Bạch Tháp, quay đầu nhìn tòa tháp đề phòng nghiêm mật kia, sự ôn hòa trong đáy mắt tan đi, chỉ còn sắc bén lạnh lẽo: “Gọi Trác Ngọc tới đây.”
Ma ma hầu hạ bên cạnh bà ta có chút do dự: “Thái Hậu nương nương, Trác Ngọc là…”
Minh Hiếu Thái Hậu lạnh lùng nói: “Đương nhiên ta biết nàng ta là quân cờ đắc lực nhất chúng ta cắm bên cạnh bệ hạ, không đến mức bất đắc dĩ sẽ không động vào, nhưng hôm nay chính là lúc cần đến nàng ta, khi đó bảo vệ nàng ta là để nuôi quân nghìn ngày, dùng trong nhất thời.”
Ma ma kia không rõ vì sao sự cố chấp của Minh Hiếu Thái Hậu, hoặc nên nói chấp niệm của Minh Hiếu Thái Hậu đối với nữ tử kia lại khắc sâu đến vậy.
Nếu như để chính Minh Hiếu Thái Hậu giải thích thì bà ta cũng giải thích không nổi, chỉ có thể nói đó là một loại dự cảm và trực giác quái dị rằng sự tồn tại của cô gái kia sẽ hủy diệt tất cả những gì bà ta có.
Mà loại trực giác này là thứ đã giúp bà ta vượt qua vô số nguy cơ trong nửa cuộc đời, trước giờ chưa từng sai.
Vì vậy Minh Hiếu Thái Hậu cố chấp kiên trì với suy nghĩ của mình.
Hơn nữa sự phản kháng của Bách Lý Hách Vân và Bách Lý Tố Nhi khiến bà ta vô cùng tức giận, bà ta sao có thể chấp nhận con trai mình nghỗ nghịch mình vì một nữ tử khác!
Điều này làm cho Minh Hiếu Thái Hậu vô cùng, vô cùng… tức giận!
Mà cũng tức giận như vậy, tiếng hét tức tối của Thập Bát hoàng tử truyền đi rất xa, ít nhất trong Hải Thanh Cung cách Bạch Tháp không gần cũng nghe thấy rồi.
Tây Lương Mạt không cần tốn quá nhiều công sức đã sai Mị Tinh dò la được một câu chuyện đơn giản, mà câu chuyện này thật sự cũng rất đơn giản – Thập Bát hoàng tử, Thái Hậu nương nương và Hoàng Đế bệ hạ cãi nhau!
Vị Thập Bát hoàng tử này ngang ngược quen, cãi nhau gì đó chẳng phải lần đầu tiên, vì vậy trong cung Tây Địch cũng chẳng phải bí mật gì.
Thế nhưng khi nghe được tin tức này khóe môi Tây Lương Mạt lại nhếch lên một nụ cười mỉa mai: “A, bắt đầu rồi sao.”
Mị Tinh không hiểu nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Vì sao ngài phải tiết lộ thân phận của mình cho Minh Hiếu Thái Hậu, như vậy quá nguy hiểm.”
Tây Lương Mạt cười nhạt: “Nguy hiểm? Chính vì muốn nguy hiểm mà.”
Sau đó nàng không nói gì nữa, chỉ nói: “Đi gọi Mị Lục tới đây, hắn ẩn núp lâu như vậy cũng nên làm việc rồi.”
“Vâng.” Mị Tinh nhẹ giọng nói, sau đó đi tới cửa sổ Hải Thanh Cung, nhìn xung quanh không có ai bèn lấy ra một cái chai nho nhỏ trong tay áo đổ ra ngoài.
Bên trong rơi ra hai con rắn nhỏ màu xám không hề bắt mắt, thoáng chốc đã biến mất trong bụi hoa um tùm bên cửa sổ.
Rắn liên lạc mà Mị bộ thuần dưỡng trời sinh vô cùng thông minh, trước nay không có vật sống nào có thẻ so sánh, hơn nữa còn có kỳ độc, bình thường không có thiên địch.
Mị Tinh nhìn quanh một chút, không phát hiện gì dị thường bèn đóng cửa sổ lại.
Hai con rắn nhỏ chui qua bụi hoa, theo mùi vị quen thuộc mà chỉ loài rắn mới ngửi được để bò ra ngoài.
Có điều bọn chúng chưa bò bao lâu bỗng nhiên dừng thân thể nho nhỏ lại, một con trong đó cảnh giác ngẩng đầu, phun ra cái lưỡi đỏ tươi, một con khác thì nhanh chóng co lại, thân thể căng cứng giống như chuẩn bị phóng ra ngoài bất cứ lúc nào.
Một luồng gió ập đến, một con rắn liên lạc bỗng tàn bạo táp về phía đó, lại như bị thứ gì cố định tại chỗ, mềm nhũn treo ngay trước mặt, một con khác thấy tình hình không ổn đang muốn lùi lại, bỗng nhiên bị chụp một cái túi màu đen, không còn tiếng động nữa.
“Bắt được chưa?” Giọng nữ tử nhẹ nhàng hơi lạnh vang lên.
“Thưa Trác Ngọc đại nhân, đã bắt được.” Hai nam tử cung kính nói, tiện thể lau mồ hôi trên trán, loại rắn này độc không gì sánh bằng, nếu không cẩn thận bị cắn thì ngay cả giải dược cũng không kịp dùng.
Không biết đám hoạn quan Thiên Triều làm sao nuôi được những thứ độc vật này.
Một nữ tử mặc bộ nữ quan chấp bút nhất phẩm đoan trang tao nhã lẳng lặng nhìn thoáng qua cái túi, sau đó gật đầu, lại nhìn về phía Hải Thanh Cung, nhàn nhạt nói: “Được rồi, tiếp tục giám sát, nếu rắn này đã xuất hiện có lẽ họ cũng không còn cách truyền tin nào tốt hơn, đừng để họ gây ra chuyện gì.”
Hai gã nam tử gật đầu, giao túi cho thị nữ phía sau nữ quan rồi biến mất trong rừng cây.
Nữ quan Trác Ngọc xoay người dẫn bọn họ về phía Bạch Tháp.
Dọc đường luôn có cung nhân hành lễ với vị hàn lâm đệ nhất nữ quan này, nàng chỉ lạnh nhạt gật đầu rồi đi thẳng vào Bạch Tháp.
Trường Niên nhìn nàng mỉm cười nói: “Bệ hạ chờ ngươi đã lâu.”
Trác Ngọc gật đầu, theo Trường Niên vào trong tháp, sau khi tham kiến Bách Lý Hách Vân bèn sai thị nữ giao thứ đã bắt được cho hắn.
Bách Lý Hách Vân cúi đầu nhìn thứ bên trong, rồi mỉm cười nhìn Trác Ngọc, than khẽ: “Trác Ngọc, quả nhiên vẫn là ngươi khiến ta yên tâm nhất, trong khoảng thời gian này tâm tư của trẫm bèn giao phó cho ngươi, tuy không muốn thừa nhận nhưng hậu cung quả thật là thiên hạ của nữ nhân, thân là đế vương lại không biết làm thế nào.”
Mẫu thân hắn ở trong hậu cung này nhiều năm, hắn phải thửa nhận, đúng như mẫu thân hắn nói, hậu cung này bà ấy quản lý nhiều năm, là thiên hạ của bà.
Hắn khó lòng phòng bị.
Mà đối phó với nữ tử, chỉ có thể giao cho nữ tử.
Hậu cung của hắn không có Hoàng Hậu, thậm chí một tần phi hợp cách để đấu với mẫu thân cũng không có, chỉ có vị nữ quan Trác Ngọc này, tuy thân là con cháu của phạm quan nhưng thông minh ổn định, khiến hắn nhớ tới nữ tướng Thượng Quan bên cạnh vị nữ đế Võ Hoàng năm nào.
Mà nàng thật sự cũng không phụ sự kỳ vọng, từ một cung nữ phẩm cấp thấp kém trở thành nữ quan nhất phẩm, thậm chí bên ngoài còn có danh xưng nữ hàn lâm, chỉ trong ba bốn năm ngắn ngủi.
“Bệ hạ, ngài đã quên, thần là do Thái Hậu nương nương một tay đề bạt, nào dám chịu trọng trách này.” Trác Ngọc lẳng lặng thi lễ.
Trường Niên hơi nhăn mày: “Trác Ngọc đại nhân, tuy ngài luôn tự giữ mình, thế nhưng khi đó nếu không phải bệ hạ chưa từng ngăn trở sự đề bạt đặc biệt của ngươi, còn cho người tới Hàn Lâm Viện nhậm chức nữ quan chức sử đầu tiên, Thái Hậu nương nương dù có cất nhắc ngươi thế nào ngươi cũng chỉ là Thượng Cung trong cung mà thôi.”
Bách Lý Hách Vân thấy Trác Ngọc im lặng, ánh mắt hơi thay đổi, hắn cười cười nói: “Trác Ngọc, trẫm cũng không muốn ép ngươi, có điều với sự thông minh của ngươi nên biết làm thế nào mới là tốt nhất.’
Trác Ngọc im lặng một lúc lâu, Bách Lý Hách Vân cũng rất kiên nhẫn, cho đến khi nàng bỗng lên tiếng: “Không phải Trường Ninh đại nhân nói cho Thái Hậu nương nương thân phận thật của vị ở trong Hải Thanh Cung, cũng không phải Thái Hậu nương nương điều tra ra, mà vị trong Hải Thanh Cung tự mình tiết lộ tin tức này cho Thái Hậu nương nương.”
Lời này vừa nói ra, Trường Niên trợn trừng mắt không dám tin: “Cái gì? Sao có thể? Nàng ta điên rồi sao, hay là muốn chết?”
Trên gương mặt đoan chính thanh nhã của Trác Ngọc hiện lên vẻ thản nhiên: “Trác Ngọc nghĩ, nàng ta không điên.”
Còn Bách Lý Hách Vân đã kịp phản ứng lại, hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Không sai, nàng ta không điên, nàng chỉ thực hiện lời nàng nói, khẩn cấp thực hiện.”
Trường Niên khó hiểu nhìn Bách Lý Hách Vân: “Bệ hạ, yêu nữ kia… Tây Lương Mạt kia đã nói cái gì?”
Bách Lý Hách Vân không trả lời, mà Trường Nhật thì âm trầm nói ra một câu: “… Nếu không, ta sẽ dùng toàn bộ sức lực khiến ngài mất đi rất nhiều thứ.”
Trường Niên nghe vậy liền chấn động, nhớ lại hôm qua nàng nhìn bọn họ chậm rãi nói những lời đó.
Còn Trác Ngọc thì chầm chậm nói: “Đây là một nữ tử cực kỳ thông minh, nàng chắc chắn bệ hạ sẽ không giết nàng, cũng không thể giết nàng, ít nhất vào lúc này phải bảo vệ nàng, mà Thái Hậu nương nương sau khi biết thân phận thật của nàng sẽ liều lĩnh muốn lấy mạng nàng, như vậy bệ hạ cùng Thái Hậu nương nương, thậm chí cả Thập Bát hoàng tử sẽ có hiềm khích, vi thần nghĩ mục đích của nàng ngày hôm nay đã đạt được.”
Trường Niên và Trường Nhật nghe vậy trong lòng không rét mà run, nữ tử này mới chỉ đến đây hai ngày, hời hợt vài câu đã khiến mâu thuẫn giữa bệ hạ và Thái Hậu trở nên gay gắt, thật sự là…
Bách Lý Hách Vân vuốt nhẹ khóe môi, nhìn cành mai vàng chạm ngọc tinh xảo đang đu đưa theo gió bên cửa sổ: “Trẫm vốn biết nàng thông minh độc ác, chỉ không ngờ nàng ngày càng lợi hại.”
“Bệ hạ…” Trác Ngọc cung kính nhìn về phía Bách Lý Hách Vân: “Vi thần chỉ có thể cố gắng bảo toàn tính mạng nàng ta trong vài ngày, những chuyện khác không thể bảo đảm với bệ hạ, Trác Ngọc chỉ là nữ quan, mà Thái Hậu nương nương mới là mẫu nghi thiên hạ, mong bệ hạ nhanh chóng tìm cách.”
Bách Lý Hách Vân gật đầu: “Trẫm hiểu.”
Có Trác Ngọc ở đây, ít nhất nhiều ngày tới hắn không cần lo lắng cho an nguy của Tây Lương Mạt, tuy rằng…
Đáy mắt hắn hiện lên ý cười bất đắc dĩ, tuy rằng, nàng ước gì hắn chết không có chỗ chôn.
Sau đó, Trác Ngọc cung kính lui xuống.
Trác Ngọc rời khỏi Bạch Tháp, xoay người nhìn về phía tòa Bạch Tháp kia, đáy mắt lưu chuyển tỏa ra một tia sáng kỳ lạ, sau đó khôi phục vẻ đoan chính thường ngày, dẫn thị nữ của mình đi thẳng về phía Hải Thanh Cung.
Người của Hải Thanh Cung thấy lệnh bài của Trác Ngọc lập tức mở một cánh cửa để nàng dẫn người bước qua cửa điện đề phòng nghiêm mật.
Đi tới nơi Tây Lương Mạt nghỉ tạm, Trác Ngọc sai người đi gõ cửa, Mị Tinh mở cửa nhìn ra, cảnh giác hoài nghi nhìn nữ tử đoan chính trước mặt.
“Ngươi là ai?”
Trác Ngọc cười nhã nhặn: “Tây Địch Hàn Lâm Viện thủ tịch nữ quan, Trác Ngọc đến đây bái kiến Đại công tử.”
Mị Tinh cau mày định đóng cửa lại đã bị Trác Ngọc vươn tay ngăn cản, Trác Ngọc thản nhiên nói: “Vị cô nương này, chủ tử nhà ngươi còn chưa ngăn cản ta, ngươi cần gì không hỏi ý của nàng.”
Mị Tinh đang định nói gì: “Ngươi…”
Giọng nói lười biếng của Tây Lương Mạt vang lên phía sau nàng ta: “Mị Tinh, để Trác Ngọc đại nhân vào đi, hàn lâm chi hoa, thư quyển chi hương, Tây Địch Hàn Lâm Viện thủ tịch nữ quan vang danh tới chơi, sao có thể từ chối ngoài cửa.”
Mị Tinh giờ mới không nói gì nữa, cảnh giác nhìn chằm chằm Trác Ngọc, Trác Ngọc lại làm như hoàn toàn không cảm nhận được sát khí âm trầm trên người Mị Tinh, phất tay áo bảo người hầu của mình chờ ngoài cửa, bước thẳng vào trong phòng.
Tây Lương Mạt vừa mới ngủ trưa dậy, tóc đen chưa buộc, nhìn về phía nữ quan đang chầm chậm tiến vào, lười biếng nói: “Trác Ngọc đại nhân, tại hạ thất lễ.”
Trác Ngọc ung dung ngồi xuống, mỉm cười: “Đại công tử không cần đa lễ, Trác Ngọc tới bái kiến, đương nhiên theo chủ nhà.”
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, ánh mắt hiện lên vẻ hồ nghi, sau đó hơi nheo mắt cười cười nhìn về phía Trác Ngọc: “À, thật không, vậy tại hạ vô cùng hiếu kỳ, Trác Ngọc đại nhân đại diện cho ai, Hoàng Đế bệ hạ hay Thái Hậu nương nương?”
Trong tay nàng cũng có chút tư liệu về vị nữ quan truyền kỳ này, tuy không nhiều lắm nhưng nhìn tốc độ lên chức kỳ lạ cũng đủ chứng minh thủ đoạn của nàng ta.
Trác Ngọc nhìn Tây Lương Mạt hồi lâu trong đôi mắt như có thứ gì đang âm thầm cuộn trào, sau đó, nàng bỗng vươn tay lấy chiếc ấm thủy tinh, lại lấy một chiếc chén thủy tinh, lắc lư ấm thủy tinh ba vòng, nhẹ nhàng rót ba phần nước vào chiếc chén thủy tinh, rồi lại lay động nước trà bên trong, cuối cùng mới rót đầy chén trà, đưa cho Tây Lương Mạt: “Trác Ngọc không đại diện bất cứ ai, Trác Ngọc chỉ đại diện chính mình, hoặc nên nói là đại diện cho Đại công tử.”
Bắt đầu từ khi nàng ta đảo ấm trà, đáy mắt Tây Lương Mạt đã không ngừng có ánh sáng chớp nhoáng lên, cho đến khi Trác Ngọc bưng cái chén lên.
Tây Lương Mạt lại không nhận, nàng chỉ không dám tin nhìn về phía Trác Ngọc…
“Choang!” Chiếc chén thủy tinh thứ hai lần nữa vỡ thành vô số vụn nhỏ trên mặt đất, như những giọt nước mắt trong suốt.
Hồi lâu sau, giọng nữ tử trầm thấp nghèn nghẹn vang lên: “Là ngươi…”
— Ông đây là đường ranh giới đường ranh giới —
Là sự gặp mặt không ngờ tới.
Là sự gặp lại chưa từng đoán trước được.
Giữa biển người mờ mịt, giữa trời đất xa lạ, mà gặp lại.
Tây Lương Mạt buông tầm mắt khẽ thở dài, đầu ngón tay lẳng lặng vuốt ve chiếc khuyên tai tinh xảo mà Bách Lý Thanh thích nhất.
Nhưng cũng coi như duyên phận, nàng ở tha hương dị quốc, trong ổ địch lại gặp người không thể quên mất, là hắn, cũng là nàng.
Nàng cười khẽ, đây gọi là tạo hóa trêu ngươi hay hợp với ý trời đây?
“Đại công tử, ngài còn muốn chờ nữa sao, sắc trời đã muộn rồi.” Mị Tinh có chút lo lắng cảnh giác nhìn ra xung quanh, tuy Trác Ngọc nói bọn họ rời khỏi Hải Thanh Cung vào lúc này không có vấn đề gì.
Mà võ nghệ của Tây Lương Mạt và nàng đối phó cao thủ bình thường thật sự không có vấn đề gì, thế nhưng trong hoàng cung Tây Địch cao thủ nhiều như mây, nàng vẫn lo lắng cho sự an nguy của Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt ngồi dưới một tàng cây, cắn một nhánh cỏ tiện thể đeo chiếc khuyên tai kia lên tai, vừa nhìn chằm chằm hồ nước màu ngọc bích trong ngự hoa viên vừa cười khẽ: “Trác Ngọc làm việc thì cứ yên tâm đi, nếu nàng không chắc chắn thì sao dám hứa hẹn như thế.”
Trác Ngọc, hoặc nên gọi là Bạch Ngọc, đã hoàn toàn trưởng thành vượt qua tưởng tượng của nàng, nàng ta đã sớm không còn là thiếu nữ dịu dàng cẩn thận thường đi theo phía sau nàng, không biết Mị Lục nhìn thấy bộ mặt “hoàn toàn thay đổi” của Bạch Ngọc thì có nhận ra đó là nữ tử mà hắn tâm tâm niệm niệm nhiều năm hay không.
Mị Tinh có chút nghi hoặc, thấp giọng nói: “Vì sao Bạch Ngọc phải dùng thuật dịch dung, hơn nữa còn là loại Di Cốt Thuật thay đổi hình dạng gương mặt, thuật này không thể thay đổi về như cũ được.”
Thuật dịch dung của Mị bộ quả là rất cao siêu, hơn nữa bản thân Quận chúa là cao thủ dịch dung, Bạch Ngọc học được thành thạo nhất, nàng hoàn toàn có thể khiến cho không kẻ nào phát hiện ra, nhưng lại áp dụng phương thức đau đớn nhất để thay đổi gương mặt mình… Điều này thật sự khiến Mị Tinh không thể lý giải.
Tây Lương Mạt dừng một chút, khẽ thở dài: “Có lẽ nàng muốn thay da đổi thịt, thay đổi hình dạng.”
Năm đó Bạch Ngọc gặp chuyện kia… mới khiến nàng tàn nhẫn với chính bản thân mình đến vậy, có thể đứng vững trong hoàng cung Tây Địch, từng bước đạt tới vị trí ngày hôm nay, yên ổn đứng giữa Bách Lý Hách Vân và Minh Hiếu Thái Hậu, không có thủ đoạn độc ác là không thể làm được, Trác Ngọc hôm nay, không còn là Bạch Ngọc năm đó nữa.
Mối hận của nàng với Bách Lý Liên Nhi, nỗi đau vì không cách nào đối mặt với Mị Lục, có lẽ đã hoàn toàn đẩy tới trên người vương tộc Tây Địch.
…
Mị Tinh im lặng, có một số việc nàng không thể lý giải thế nhưng lại biết, Bạch Ngọc trở thành Trác Ngọc, nhất định là một chuyện vô cùng thống khổ.
Trong lúc hai người im lặng, một bóng đen bỗng bay về phía mặt nước, sau đó chạm vào nước rồi chậm rãi chìm xuống, ánh mắt Tây Lương Mạt hơi sáng lên, đột nhiên nhảy bật lên, dùng hết sức lực toàn thân đánh về phía bóng đen.
Bóng đen cảm giác có người đột kích, không chút nghĩ ngợi phất tay quạt mạnh về phía trên đầu Tây Lương Mạt.
Cương khí âm trầm lạnh lẽo đánh thẳng về phía đỉnh đầu Tây Lương Mạt, Tây Lương Mạt lách tránh kịp thời, sau đó một lần nữa rút đao trong tay áo ra đâm về phía người kia.
Bóng đen nhoáng lên, giận dữ cười hai tiếng quái dị, vươn tay ngón tay khô nắm lấy tay áo và đao của Tây Lương Mạt, một bàn tay khác lần nữa đè về phía đỉnh đầu Tây Lương Mạt.
Bóng đen kia võ nghệ rõ ràng cao hơn Tây Lương Mạt rất nhiều, có thể lấy mạng Tây Lương Mạt bất cứ lúc nào.
Tây Lương Mạt bỗng ngẩng đầu lên, ánh trăng chiếu vào mặt nàng, khiến bóng đen kia nhìn rõ ràng.
Sau đó, bóng đen phát ra một tiếng “Ơ” kỳ quái, lập tức làm một động tác khiến người ta không thể tưởng tượng nỏi, xoay người – trốn.
Tây Lương Mạt giật mình, tia sáng lạnh trong mắt lóe lên, liều lĩnh nhào tới ôm chặt lấy bóng đen kia.
Bóng đen kia đương nhiên không đề phòng, cúi đầu hét một tiếng rồi mang theo quả cân Tây Lương Mạt, rơi tùm vào trong nước, không còn tung tích.
Mị Tinh giật mình, cũng liều lĩnh nhảy vào trong nước.
Tiếp theo lại “rào” một tiếng, mặt nước bắn lên bọt nước rồi khôi phục yên tĩnh.
Động tĩnh như vậy thần kỳ là không kinh động bất cứ kẻ nào.
Hoặc nên nói, không ai bị dẫn tới.
“Các ngươi xuống dưới đi.” Bên ngoài ngự hoa viên, Hàn Lâm Viện thủ tịch nữ quan Trác Ngọc cùng nhóm thị nữ lẳng lặng ngồi, nàng liếc nhìn đám thị vệ đến tuần tra.
Đám thị vệ cung kính gật đầu, thối lui.
Trác Ngọc ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa mỉm cười.
Bóng đêm, quả nhiên thật tốt.
…
“Phì, phì, phì, mặn chết lão nhân rồi!” Trong một căn phòng không lớn những coi như tinh xảo, một ông lão ngồi xổm trên ghế dùng sức nhè nước trong miệng ra khăn tay.
Trong hồ nước ngự hoa viên Tây Địch nuôi cá biển, cho nên nước rất mặn, lão vốn muốn theo một cửa ngầm rời đi, không ngờ bị người ta túm xuống nước.
Còn là người mà lão sợ gặp mặt nhất, đúng là rất xui xẻo mà!
Tây Lương Mạt cũng ướt đẫm, Mị Tinh ở bên giúp nàng lau tóc, Tây Lương Mạt mặt không biểu cảm nhìn ông lão ngồi xổm trên ghế: “Lão tổ, đã lâu không gặp, thân thể xương cốt lão nhân ngài vẫn còn tốt quá nhỉ.”
Thì ra ông lão kia không phải ai xa lạ, chính là người biến mất theo Bách Lý Thanh, hai năm chưa từng xuất hiện trên giang hồ, cung chủ ma cung tại hải ngoại mà người người sợ hãi – Thiên Ma lão tổ.
Tuy hiện tại dường như lão tương đối sợ nữ tử trước mặt.
Thiên Ma lão tổ cười gượng: “Đúng vậy, nha đầu, thân thể xương cốt ngươi cũng không tệ, ta thì già xương rồi.”
Tây Lương Mạt nhìn lão, tiếp tục không cảm xúc nói: “Lão tổ, ngài còn nhớ hai năm trước ngài hứa với ta cái gì không?”
Thiên Ma lão tổ cảm thấy mình sắp không ngồi xổm nổi nữa, lão rất muốn chạy trốn, thế nhưng cửa đã bị tiểu nha đầu kia kè kè canh gác.
Tây Lương Mạt mỉm cười: “Ngài nói ngài sẽ mang Bách Lý Thanh an toàn trở về cho ta, thế nhưng ta phát hiện hắn biến mất, ngài không cảm thấy nên giải thích gì với ta sao? Vì sao Thiên Tuế gia xinh đẹp của ta lại biến thành Hải Minh Vương Tây Địch xấu xí? Vì sao ngài lại xuất hiện tại vương cung Tây Địch, còn thân thiết gặp gỡ với Hoàng Đế Tây Địch Bách Lý Hách Vân? Ta rất tò mò, vô cùng tò mò!”
Thiên Ma lão tổ co rúm lại, lão cảm thấy nha đầu này càng nói biểu cảm càng dữ tợn, giống như sắp ăn thịt lão đến nơi.
“Ta… Ta…” Thiên Ma lão tổ không giỏi nói sạo, thân phận của lão không cần nói sạo với bất cứ kẻ nào, cho nên hiện tại trong đầu không biết phải nói gì để trấn an tiểu nha đầu nhìn có vẻ như bất cứ lúc nào sẽ nhảy lên cắn miếng thịt già như lão một ngụm.
Cuối cùng, lão cắn răng, lí nhí nói: “Lão nhân… Lão nhân… Kiếp này thật ra có hai đệ tử chân truyền, một là tôn tử Thanh Nhi bất hiếu khi sư diệt tổ kia, còn một là tiểu đệ tử tương đối ngoan… Hắn tên là… Hắn tên là…”
Tây Lương Mạt cảm thấy mình sắp dùng hết sự kiên nhẫn, không nhịn được nói: “Tên là gì?”
Thiên Ma lão tổ cố lấy dũng khí, nhỏ giọng nói: “Hắn tên là Bách Lý Hách Vân!”
Tây Lương Mạt khựng lại, sau đó nheo mắt nhìn về phía Thiên Ma lão tổ, nhìn một lúc lâu, nhìn đến mức Thiên Ma lão tổ toàn thân sợ hãi nàng mới dịu dàng cười khẽ: “Cho nên, lão tổ, ngài đang nói với ta, ngài vì tiểu đệ tử “ngoan” của ngài nên mới bán đại tôn tử của ngài, có phải không?”