Nghe cậu ta nói xong, Đới Húc và Phương Viên đều im lặng, Trương Đống rất nhanh liền phát hiện lời này có chỗ không đúng, dù sao hắn vừa mới thừa nhận mình thấy Vương Nghiên Nhã có quan hệ không rõ với người đàn ông khác, vì sợ làm người xấu nên mới gạt Loan Thượng Chí, bây giờ lại nói quan hệ giữa mình và Loan Thượng Chí tốt đến mức không đáng giấu giếm chuyện này.
Để nói sang chuyện khác, Trương Đống im lặng vài giây, chủ động mở lời: “À đúng rồi, có một việc không biết anh chị đã nghe nói chưa, trước đây Loan Thượng Chí từng bị một người bạn đại học khuyến khích cùng mở công ty, sau đó thất bại. Chuyện này anh chị biết không?”
Đới Húc và Phương Viên tỏ vẻ không biết, hơn nữa còn hi vọng Trương Đống có thể nói tỉ mỉ.
Nghe vậy, Trương Đống thở phào, thành công dời đề tài khiến tâm trạng hắn lập tức tốt hơn, vì thế hắn hắng giọng, bắt đầu nói sang chuyện khác: “Nhắc tới chuyện này, tôi cảm thấy thật buồn cười, cũng không biết khi ấy Loan Thượng Chí nghĩ gì, nếu ngay thời điểm đó cậu ấy nói với tôi, tôi sẽ mắng cho cậu ấy tỉnh ra, may mà ba mẹ cậu ấy lý trí, bằng không hiện tại cậu ấy khổ biết nhường nào. Chắc anh chị biết Loan Thượng Chí học ngành Hán ngữ đúng không? Học xong nghề đó, sau khi tốt nghiệp thường sẽ làm giáo viên hoặc là nhà báo. Điều kiện gia đình Loan Thượng Chí rất tốt, cho nên cậu ấy căn bản không cần lo lắng chuyện công ăn việc làm, không ngờ trước khi tốt nghiệp, cậu ấy bị bạn học khuyến khích mở công ty, vốn chẳng có vấn đề gì, mấu chốt là cái chuyên ngành Loan Thượng Chí học vốn không có kinh nghiệm trong phương diện này, đột nhiên có suy nghĩ đó vốn dĩ đã rất kỳ lạ, hơn nữa nực cười hơn là cái người bạn kia lại nói với Loan Thượng Chí tiền mở công ty do Loan Thượng Chí bỏ ra, còn hắn tự nhận có năng lực, cho nên có thể ra sức, như vậy chẳng khác nào hai người hợp tác mở công ty. Người nọ đã lên mọi kế hoạch, nói rằng ba mẹ Loan Thượng Chí tuy không ở thành phố A nhưng dù sao cũng mở công ty, nhất định quen biết nhiều trong thương trường, bọn họ có thể lợi dụng điều này làm ăn kiếm tiền.”
Đới Húc nghe tới đây, cũng bật cười, cho dù anh không phải thương nhân, cũng không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhưng chỉ nghe thôi cũng nhận ra người bạn này của Loan Thượng Chí đúng biết tính toán, tiền do Loan Thượng Chí bỏ ra, công việc cũng dựa vào ba mẹ Loan Thượng Chí, cái hắn gọi là hợp tác thật ra tương đương với không làm mà vẫn kiếm được tiền.
“Cách hợp tác như vậy Loan Thượng Chí cũng chấp nhận?” Phương Viên không tin.
Trương Đống thở dài: “Nếu không tôi đã không nói Loan Thượng Chí đơn thuần, việc như vậy người bình thường có thể đồng ý sao? Sau đó cậu ấy kể với ba mẹ mình, ba mẹ cậu ấy lăn lộn trong thương trường nhiều năm, vừa nghe liền biết có vấn đề, lập tức không đồng ý. Loan Thượng Chí muốn mở công ty, tiền cũng do gia đình bỏ ra, ba mẹ đồng ý, hơn nữa còn nói mở công ty thì tuyệt đối không được, nhưng họ đồng ý bỏ tiền cho Loan Thượng Chí ra nước ngoài học tiếp. Loan Thượng Chí cảm thấy như thế cũng không tệ, liền đồng ý, nói với người bạn của mình gia đình không cho mở công ty, người bạn kia không chiếm được lợi, chỉ trích cậu ấy một trận. Chuyện này vốn dĩ tôi không biết, là lần này cậu ấy về hẹn tôi ra ngoài nhậu, vô tình nhắc đến. Tôi hỏi cậu ấy khi đó nghĩ gì, có phải đầu óc có vấn đề không, cậu ấy bảo bản đầu không nghĩ gì, sau này nghĩ lại mới cảm thấy không đáng tin. Loan Thượng Chí còn kể vì chuyện đó, cậu ấy và người bạn kia cãi nhau, mãi đến sau này cậu ấy ra nước ngoài, hai người mới làm hòa. Trong bữa nhậu tôi chọc cậu ấy, nói cậu ấy cẩn thận một chút, đừng để sau mới vừa làm hòa lại, đối phương lại tìm tới muốn mở công ty. Loan Thượng Chí bảo không đâu, việc làm ăn của người ta bây giờ rất thuận lợi. A, nói vậy chắc anh chị cũng tin đầu óc Loan Thượng Chí đơn thuần rồi đúng không!”
Đới Húc dở khóc dở cười gật đầu: “Người bạn kia của Loan Thượng Chí tên gì vậy?”
“Chết, tôi quên mất, tên hình như có hai hay ba chữ gì ấy. Tôi và Loan Thượng Chí không phải bạn cùng đại học, cho nên bạn của cậu ấy tôi không biết, trước đây cậu ấy có kể với tôi, có điều tôi không quá để ý.”
“Lần này Loan Thượng Chí về nước gặp cậu, cậu biết cậu ta trở vè thăm Vương Nghiên Nhã đúng không? Cậu ta có nói với cậu giữa mình và Vương Nghiên Nhã có chuyện gì không?” Phương Viên hỏi.
“À, việc này thì tôi biết, có điều cậu ấy không chủ động nhắc tới Vương Nghiên Nhã, tôi cũng không hỏi, có điều tôi nhớ Loan Thượng Chí có nói với tôi, lần này về nước, cậu ấy thế mà gặp bạn của Vương Nghiên Nhã, là nữ, tên Cát Niệm Lôi.”
“Cát Niệm Lôi này có chỗ nào đặc biệt sao?” Phương Viên hỏi.
“Đặc biệt! Rất đặc biệt! Cát Niệm Lôi này là bạn đại học của Loan Thượng Chí, không biết thế nào, trời xui đất khiến lại quen Vương Nghiên Nhã, còn thành bạn thân. Cô gái đó tôi có gặp một lần, bề ngoài cũng bình thường, có điều tính cách rất kỳ lạ, hơn nữa hình như không thích Loan Thượng Chí lắm, lúc nào cũng châm ngòi quan hệ giữa Loan Thượng Chí và Vương Nghiên Nhã, thích lo chuyện bao đồng. Vương Nghiên Nhã đến với Loan Thượng Chí đúng là vì điều kiện nhà cậu ấy, nhưng Cát Niệm Lôi kia cho dù có nói toạc ra thì có ích lợi gì, trừ khi cô ta có cái miệng quạ đen, nói ba mẹ Loan Thượng Chí phá sản, vậy có lẽ Vương Nghiên Nhã sẽ tự mình rời đi, không cần ai châm ngòi.”