Đới Húc và Phương Viên đưa ba mẹ Loan Thượng Chí qua chỗ pháp y, lấy mẫu DNA.
Lấy mẫu xong, ba của Loan Thượng Chí định lái xe về, lại bị Đới Húc ngăn cản. Đới Húc đoán bọn họ cả đêm chắc chắn không ngủ, vừa rồi lại mới chịu đả kích, nếu bây giờ để họ lái xe về, rất dễ gặp ra tai nạn, vì thế anh khuyên ba của Loan Thượng Chí tìm một khách sạn ở thành phố A nghỉ lại, chờ tinh thần ổn rồi hãy trở về, hoặc là tạm thời để xe ở đây, ngồi tàu hoặc xe khách về nhà, như thế sẽ an toàn hơn.
Do dự một lát, ba của Loan Thượng Chí quyết định ở lại thành phố A nghỉ ngơi, thuận tiện chờ tin tức.
Đới Húc và Phương Viên đưa họ tới một khách sạn, giúp họ sắp xếp phòng ở. Cả quá trình, mẹ của Loan Thượng Chí không nói gì, thoạt nhìn như già đi mười mấy tuổi, hai mắt trống rỗng. Biết con trai mình gặp nạn là một chuyện, nhưng tính chất hung tàn của vụ án lại là chuyện khác, có lẽ hiện tại đôi vợ chồng này còn chưa hoàn toàn suy sụp đều là dựa vào hi vọng sớm ngày phá án, để con trai mình ở dưới suối vàng có thể nhắm mắt.
Sắp xếp cho họ xong, khoảng một tiếng sau, ba của Loan Thượng Chí gọi điện tới.
“Khi nãy cậu hỏi chúng tôi có biết con trai tôi có bạn bè nào ở thành phố A hay không, lúc đó đầu óc tôi hơi rối nên nói không biết, bây giờ về tới khách sạn, hai người chúng tôi cẩn thận suy nghĩ, nhớ tới một người. Con trai tôi có một người bạn chơi cùng từ nhỏ đến lớn, quan hệ vẫn luôn khá tốt. Đứa bé kia tôi nhớ hình như học đại học ở thành phố A, sau khi tốt nghiệp vẫn ở lại đây làm việc. Tôi không biết hai đứa nó gần đây có liên lạc với nhau không, nhưng trước khi con trai tôi ra nước ngoài, nó có đi tiễn Thượng Chí, còn nói với chúng tôi rằng sau này Thượng Chí không ở nhà, nếu gia đình gặp chuyện gì cần hỗ trợ thì cứ gọi cho nó. Chỗ tôi có di động của đứa bé kia, anh chị có muốn gọi hỏi thử không?”
“Vậy được, ông đọc cho tôi số di động đi.” Đới Húc đương nhiên sẽ không từ chối kiến nghị như vậy. Vương Nghiên Nhã có nói trước khi đi Loan Thượng Chí có đi gặp bạn bè, việc này rốt cuộc là thật hay giả, nếu có thể dò hỏi một chút, nói không chừng có thể chứng minh.
Theo thông tin ba của Loan Thượng Chí cung cấp, người bạn này tên Trương Đống, giống với Loan Thượng Chí, đại học tới thành phố A, sau đó phát triển sự nghiệp ở đây, hiện đang làm trong một doanh nghiệp khá lớn.
Đới Húc gọi theo số điện thoại, bên kia qua một lát mới có người bắt máy, giọng có vẻ còn mơ mơ màng màng. Đới Húc xác nhận thân phận của đối phương trước, sau khi biết người này chính là Trương Đống, anh mới giới thiệu bản thân và mục đích của mình, hỏi cậu ta có tiện gặp mặt không. Trương Đống vừa nghe nói Loan Thượng Chí đã xảy ra chuyện, hoảng sợ, nhưng vì Đới Húc nói số điện thoại là do ba mẹ Loan Thượng Chí cung cấp, Trương Đống cũng không tỏ vẻ hoài nghi, lập tức đồng ý. Cậu ta đang được nghỉ phép, cho nên giờ này vẫn còn ngủ, nếu cảnh sát tiện qua, cậu ta có thể cung cấp địa chỉ nhà, nếu không, đợi cậu ta chuẩn bị một chút liền qua Cục Công An tìm họ ngay. Đới Húc suy xét một chút, sau khi hỏi địa chỉ nhà Trương Đống, cho rằng khoảng cách không xa, bọn họ bây giờ xuất phát, bảo Trương Đống ở nhà chờ, hiệu suất có lẽ nhanh hơn chờ Trương Đống “chuẩn bị” rồi tới tìm họ. Trương Đống nhận lời, cúp máy.
Nửa tiếng sau, Đới Húc và Phương Viên gặp được Trương Đống ở nhà cậu ta.
Trương Đống cao to, cách nói chuyện cũng rất cũng rất thoải mái, có thể nhìn ra tình cảm giữa cậu ta và Loan Thượng Chí quả thật rất tốt, cậu ta lo lắng hỏi thăm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đới Húc nói sơ về tình hình, Trương Đống trầm mặc một lát, lấy ra điếu thuốc, vừa bật lửa, liền ngại ngùng hỏi Đới Húc và Phương Viên: “Anh chị chắc không ngại tôi hút thuốc chứ?”
“Không sao, chúng tôi nghe nói quan hệ giữa cậu và Loan Thượng Chí rất tốt, cho nên nghe chuyện như vậy cậu chắc hẳn cũng chịu đả kích, chúng tôi hiểu được.” Phương Viên nói, thuận tiện dẫn dắt Trương Đống.
“Đúng vậy, từ nhỏ chúng tôi đã rất thân, không có gì giấu nhau cả.” Trương Đống phun ra khói, thở dài, “Tôi hoàn toàn không ngờ ngươi tốt như cậu ấy lại gặp chuyện như vậy, nếu không phải anh chị từ chỗ ba mẹ cậu ấy biết được số điện thoại của tôi, tôi chắc chắn sẽ nghĩ anh chị cố ý dọa tôi sợ! Có gì tôi có thể giúp được không, anh chị cứ việc nói, tôi chắc chắn sẽ làm hết sức.”
“Khoảng thời gian Loan Thượng Chí về nước, hai người có gặp nhau không?” Đới Húc vào thẳng chủ đề.
“Có.” Trương Đống gật đầu thừa nhận, “Khi ấy cậu ấy bảo tôi đừng nói với ba mẹ cậu ấy, cậu ấy về nước để ở bên Vương Nghiên Nhã trong ngày sinh nhật, thuận tiện tụ tập với tôi. Tôi cũng biết ba mẹ cậu ấy không thích Vương Nghiên Nhã, à đúng rồi, anh chị có biết Vương Nghiên Nhã là ai không?”
Đới Húc và Phương Viên gật đầu.
“Cho nên tôi không dám kiếm thêm chuyện cho Loan Thượng Chí, hoàn toàn không để lộ với ba mẹ cậu ấy, sớm biết hậu quả sẽ là thế này, lúc ấy tôi thà làm phản đồ còn hơn! Ít nhất bây giờ Loan Thượng Chí còn sống!”
“Cậu cảm thấy tình cảm giữa Vương Nghiên Nhã và Loan Thượng Chí thế nào? Quan hệ giữa họ tốt đẹp chứ?” Phương Viên hỏi.
“Chắp vá thôi.” Trương Đống cười châm chọc, “Loan Thượng Chí đối với Vương Nghiên Nhã thì không thể chê được, còn Vương Nghiên Nhã đối với Loan Thượng Chí… Nói không chừng chỉ vì tiền của cậu ấy thôi.”
“Ý cậu là Loan Thượng Chí và Vương Nghiên Nhã ở bên nhau chỉ là Loan Thượng Chí một bên tình nguyện?” Đới Húc hỏi.
Trương Đống lắc đầu: “Không hẳn, không phải Vương Nghiên Nhã không thích Loan Thượng Chí, tôi chỉ cảm thấy cô gái kia quá thực dụng, ai thích cô ta thì cô ta sẽ ở bên người đó. Trước đây Loan Thượng Chí còn ở trong nước, cô ta và cậu ấy rất tốt, khi đó tôi không có cái nhìn xấu gì về cô ta cả, nhưng sau này Loan Thượng Chí ra nước ngoài, có một lần tôi nhìn thấy cô ta đi cùng một người quen rất có tiền của tôi, thoạt nhìn rất thân thiết. Sau đó tôi tìm cơ hội lòng vòng hỏi thăm, phát hiện quan hệ giữa Vương Nghiên Nhã và hắn đang ở giai đoạn chỉ cần xác nhận quan hệ, tôi còn tưởng Vương Nghiên Nhã và Loan Thượng Chí đã chia tay, nhưng sự thật thì không phải.