Mặc dù bước chân của nàng ta nhỏ nhẹ, nhưng Ngân Linh đã sớm nghe thấy, nên không hề rời khỏi Chu Tử bên cạnh một bước.
Vương Tích Trân đứng trước mặt Chu Tử, khẽ vén áo thi lễ. Đứng lên, mắt lóe ánh sáng lạnh chậm rãi quét qua Chu Tử, nàng nhìn nữ tử càng ngày càng rực rỡ tươi tắn trước mắt, trong lòng không khỏi càng thêm khổ sở.
Cũng vào thời gian này năm ngoái, nàng ta nhìn thấy Chu Tử, chẳng qua khi đó nàng là tiểu thư của phủ Thừa Tướng, lúc đó Chu Tử chỉ là một nha hoàn thông phòng không đáng kể của Trinh ca ca. Lúc ấy nàng căn bản không thèm nhìn Chu Tử, chỉ nói một câu “Thưởng”, Chu Tử liền phải ngoan ngoãn nhận thưởng tạ ơn.
Một năm trôi qua, Chu Tử đã thành Quý thiếp của Nam An vương, người người tôn kính gọi một tiếng “Chu phu nhân”, mà mình lại trôi giạt chân trời ăn nhờ ở đậu, còn không thể không thi lễ với thiếp thất nho nhỏ này.
Cả triều Đại Kim này đều biết phe cánh của cha mình bị thái tử cùng nhị hoàng tử hợp sức bóp nát, chỉ có Nam An vương gia, tuổi còn trẻ lại cầm binh quyền trong tay, luôn giữ mình trong sạch, không tham dự tranh đấu trong triều, rất dễ kết thân, ngược lại có thể trở thành trợ lực lớn giúp phụ thân lấy lại quyền lực. Những tâm tình thiếu nữ trước kia mình dành cho Triệu Trinh cũng theo gió bay đi! (LPH: lầm to rồi, anh í là chủ mưu)
Nàng ta cắn răng, âm thầm hạ quyết tâm.
Lúc này Vương Tích Trân đứng rất gần Chu Tử, gương mặt như bừng sáng hơn sắc hoa mùa xuân, quả nhiên là một đại mỹ nhân khiến người khác phải nhọc lòng thương tiếc.
Ánh mắt nàng ta lộ ra chút hèn mọn, nhút nhát nhìn Chu Tử: “Chu phu nhân, việc đời bấp bênh, cả nhà Tích Trân bị lưu đày, Tích Trân chỉ là một thiếu nữ, trên đường đi khổ không thể tả, may mà vương gia coi trọng, nhớ tới tình cảm khi còn bé, kéo Tích Trân ra khỏi bể khổ, đưa Tích Trân đến Nhuận Dương, sắp xếp cho Tích Trân ở trong phủ của biểu tỷ, Tích Trân thật vô vàn cảm tạ Vương Gia. . . . . .”
Chu Tử nhìn nàng, trong lòng càng thêm buồn bực.
Vương Tích Trân này thật sự là quá mỹ miều, đẹp đến nỗi mặc dù Chu Tử biết nàng đến gần mình là không có ý tốt gì, nhưng vẫn ngượng ngùng không nói mấy lời khó nghe với nàng ta. Mình còn “vừa thấy đã thương”, càng không cần nói đến Triệu Trinh. Thật là buồn phiền muốn chết!
Vương Tích Trân nói nửa ngày, không thấy Chu Tử nói tiếp, lặng lẽ nhìn lại, chỉ thấy Chu Tử đang níu lấy một đóa Cúc tím mà giày xéo!
Ngân Linh lại không nhìn nổi khi Chu Tử hiện đang mang thai lại phải rối rắm như vậy, phương pháp nàng giải quyết vấn đề luôn đơn giản mà hữu hiệu.
Ngân Linh kéo ống tay áo lên, đi tới trước một bụi Dương Liễu, cau mày lớn tiếng nói: “Vị trí của bụi liễu này rất không thích hợp, làm chướng mắt phu nhân nhà chúng ta!”
Vừa nói nàng vừa khom lưng, hai tay ôm thân liễu xù xì, hơi dùng sức, nhổ cả rễ của bụi cây Dương Liễu lên.
Sau khi nhổ cây liễu lên, Ngân Linh kéo gốc cây Dương Liễu ném vào hồ sen bên cạnh, vỗ vỗ tay, không có ý tốt liếc qua Vương Tích Trân một cái, nói: “Ngân Linh là người thô lỗ, chỉ biết những mánh khóe đơn giản này!”
Nàng nhìn Chu Tử, cười nói: “Phu nhân, bây giờ chắc đã hết chướng mắt rồi chứ!”
Nhìn Ngân Linh và gốc cây Dương Liễu xui xẻo, Chu Tử dở khóc dở cười, nhưng vẫn thuận theo tình hình mà nói: “Ngân Linh, tài năng của ngươi sao lại có thể dùng cho loại công việc này !”
Vương Tích Trân nhìn ngây người, mãi cho đến trước khi cả nhà đi đày, nhiều năm qua nàng được nuông chiều trong khuê phòng, tiếp xúc toàn những người mặt mỉm cười mà ngấm ngầm kê chân – trạch đấu, có khi nào nhìn thấy uy hiếp trần trụi trắng trợn như vậy.
Sao trong phòng Trinh ca ca tuấn tú hơn người lạnh lùng như ngọc lại có nữ tử nông cạn như vậy! Sao nàng ta có thể xứng với Trinh ca ca! Bên cạnh Trinh ca ca nên là người thân thuộc xinh đẹp như hoa, mềm mại bền bỉ như dòng nước!
Nhưng cho dù nghĩ như vậy, Vương Tích Trân cũng không thể hiểu mà nhẹ nhàng lui về sau một bước, đối với những người thô lỗ như Chu Tử và Ngân Linh, nàng thật sự có loại cảm giác vô lực của tú tài gặp phải binh lính.
Ngân Linh nâng cánh tay Chu Tử, nói: “Phu nhân, vườn hoa bên kia hồ trồng rất nhiều Cúc trắng, chúng ta đi sang bên đó xem chút đi!”
Chu Tử đang muốn gật đầu đồng ý, chợt nơi xa truyền đến tiếng ồn ào, mờ mịt, nghe như là “Nam An vương gia đến, các vị nữ quyến tránh ra.”
Nàng vội ngẩng đầu nhìn lại.
Vương Tích Trân cũng ngây dại, vườn hoa phía sau Kim phủ đang tổ chức họp mặt nữ quyến, sao Trinh ca ca đang ở Vân Trạch xa xôi lại vội quay trở về, hơn nữa còn xông vào hậu viện?
Mang theo nghi vấn trong lòng, nàng ta nhìn về phía cửa vườn. Chỉ thấy cuối con đường nhỏ, Trinh ca ca một thân áo bào trắng khoác áo choàng đen mang theo mấy thân binh sải bước đi về phía bên này.
Trong lòng Vương Tích Trân run lên, nhịp đập của tim bắt đầu tăng nhanh.
Mặc dù hôm nay nàng đã không còn là tiểu thư của phủ Thừa Tướng, không còn vinh quang của ngày xưa, nhưng vì họa mà được phúc, hóa ra khoảng cách gia tộc vắt ngang giữa nàng và Trinh ca ca đã không còn, nàng chỉ mong có thể sống bên cạnh Trinh ca ca, cho dù chỉ là một tiểu thiếp cũng không sao —— nàng có tự tin Trinh ca ca nhất định sẽ cưng chìu duy nhất mình nàng, loại tiện tỳ như Chu Tử căn bản không đấu lại nàng!
Sau khi Triệu Trinh nhận được tin vui do Ngân Linh phái người đưa tới, cả đêm cưỡi ngựa chạy về. Mới vừa về đến vương phủ, hắn liền nghe nói Chu Tử đến phủ Kim tổng binh tham dự hội ngắm hoa Cúc, không khỏi giận dữ, ngay cả quần áo cũng không thay liền cưỡi ngựa tới Kim phủ, mặc kệ hậu hoa viên là nơi họp mặt nữ quyến, trực tiếp xông vào tìm Chu Tử.
Hắn đi rất nhanh tới trước mặt Chu Tử, gương mặt tuấn tú phủ một tầng nghiêm lạnh: “Có mang cũng không biết ngoan ngoãn tĩnh dưỡng trong phủ, nàng là đồ ngốc sao? Có đầu óc hay không. . . . . .”
Thấy hắn nghiêm nghị như vậy, ánh mắt Chu Tử trông mong liếc hắn một cái, lại cúi đầu, không dám nói lời nào.
Triệu Trinh ồn ào mắng mấy câu, thấy nàng ngoan ngoãn cúi đầu không nói, tức giận trong ngực cũng dần dần tiêu tán, tiến lên cầm lấy tay Chu Tử, vừa muốn an ủi mấy câu, lại phát hiện tay mập của Chu Tử lạnh như băng.
Hắn cau mày nhìn lướt qua Chu Tử, thấy nàng không mặc áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo mỏng đỏ tươi, quả thật có chút phong phanh, trong lòng lại có chút tức giận, đang muốn khiển trách nữa, lại thấy Chu Tử ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt to phủ ánh nước, đôi môi mím thật chặt, bộ dạng vô cùng uất ức.
Hắn thở dài trong lòng, đưa tay cởi áo choàng của mình xuống, khoác lên người Chu Tử, lại sợ quá dài vướng chân Chu Tử, liền rút dải lụa bên hông mình ra, choàng lấy cột ngang hông Chu Tử.
Triệu Trinh dắt tay Chu Tử đang muốn rời đi, chợt nghe bên cạnh truyền đến một giọng nói rụt rè “Trinh ca ca”, hắn lúc này mới chú ý tới Vương Tích Trân đứng ở bên cạnh.
“A, là Tích Trân sao!” Triệu Trinh vừa dắt Chu Tử, vừa nói, “Ngoan ngoãn ở tại Kim phủ, có gì cần cứ thông qua Kim tổng binh báo cho Bổn vương!”
Toàn bộ chú ý của Triệu Trinh đều ở trên người Chu Tử, vừa thuận miệng nói, vừa dắt Chu Tử đi về phía trước.
Bài nói chuyện thật dài mà Vương Tích Trân đã sớm chuẩn bị căn bản không còn dùng kịp, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn hắn dắt Chu Tử đi xa.