Triệu Trinh nhắm hai mắt nằm trên giường, chỉ cảm thấy mình lúc tỉnh lúc mơ, lúc say mê lúc sảng khoái, có lúc như trên đám mây vô cùng sung sướng, lúc thì gấp gáp khó nhịn muốn nhanh chóng phát tiết.
Trong mê loạn, hắn đẩy ngã Chu Tử, sau đó đè lên.
Trong nháy mắt sắp bắn ra, Triệu Trinh hoàn toàn tỉnh táo lại, dừng lại một chút, hắn cắn chặt răng rút vật đó từ trong cơ thể Chu Tử ra, bởi vi quá chặt chẽ, lúc rút ra vang lên một tiếng “Cạch”.
Triệu Trinh lật người đưa lưng về phía Chu Tử, kéo chăn đắp lên trên người.
Chu Tử lập tức từ cực hạn khoái cảm chưa từng có trực tiếp biến thành trống không khó chịu, thân thể ngứa ngáy mềm nhũn, nàng vén chăn lên chui vào, thân thể trần trụi từ phía sau dáng sát vào Triệu Trinh, hai quả đào lớn đầy đặn trước ngực chạm vào lưng Triệu Trinh, vừa cọ xát vừa rầm rì.
Triệu Trinh không thể kiềm chế được, lật người ôm nàng vào trong ngực, cúi xuống hôn môi nàng, thấp giọng giải thích: “Đại phu trong phủ chúng ta, chính là người bắt mạch cho nàng lúc sáng – Hứa Văn Cử, hắn nói với ta, sinh hoạt vợ chồng sau khi uống rượu, rất dễ sinh ra đứa trẻ ngu ngốc.”
Lúc này Triệu Trinh đã hoàn toàn tỉnh táo. Phía dưới của hắn bởi vì tuổi trẻ khỏe mạnh mà vẫn đứng thẳng, nhưng suy nghĩ của hắn đã rất rõ ràng: “Nếu thế tử của phủ Nam An vương là một đứa ngốc, vậy đệ đệ và muội muội sao có thể dựa vào hắn!”
Triệu Trinh nghĩ đến cảnh tượng đó thì trong lòng vô cùng sợ hãi. Trước đây hắn là loại hỗn thế ma vương không sợ trời không sợ đất, nhưng lúc Hứa Văn Cử nói chuyện phiếm tùy ý nói mấy câu lại làm hắn sợ.
Hắn cảm thấy cho dù ông trời sai lầm ban cho hắn và Chu Tử một đứa con không thông minh, điều này cũng không sao cả; nhưng đứa bé này tuyệt đối không phải là con trai trưởng của hắn. Con trai trưởng của hắn phải làm thế tử cùng hắn ra chiến trường, làm một vương tướng tương lai của Nam Cương, nếu như là một đứa ngốc thì phải làm sao.
Hắn ôm Chu Tử vào ngực, kiên nhẫn nói với nàng: “Thừa kế Vương vị mà ta phải vào sinh ra tử mới có được, con của hai ta phải được sinh thật cẩn thận!”
Chu Tử nghe được đã sớm ngây dại.
Giờ nàng mới hiểu được tại sao sau khi từ Nhuận Dương trở về mấy ngày Triệu Trinh mới làm một lần, lúc làm còn kiên trì chọn lựa tư thế truyền thống nam trên nữ dưới. Nên biết rằng, bình thường hắn thích phương thức từ sau lưng, có thể nắm trong tay hết thảy.
Thì ra là như vậy.
Chu Tử cười, nằm bên tai Triệu Trinh nhẹ nhàng nói mấy câu.
Đôi lông mày thanh tú của Triệu Trinh nhíu lại: “Nàng thật nguyện ý?”
Chu Tử khẽ hừ một tiếng.
Triệu Trinh mừng rỡ, đẩy ngã Chu Tử, đè lên.
Lần này Triệu Trinh liền lập tức mưa dồn gió dập.
Trong trận mưa dồn gió dập này, Chu Tử đung đưa, nghênh đón, rên rỉ, hưởng thụ.
Nàng vừa cảm nhận nơi đó của Triệu Trinh căng to run rẩy, lập tức đẩy hắn ra, bò dậy, nhanh chóng ngậm lấy.
Lúc mọi chuyện đã xong, Triệu Trinh nằm ở bên cạnh Chu Tử, chân tay duỗi ra tùy tiện đặt trên giường, vô cùng thỏa mãn nói với Chu Tử: “Lần tới uống rượu, ta cũng muốn như vậy nữa!”
Chu Tử không để ý đến hắn, co mình lại, chỉ chừa cho hắn cái lưng
Triệu Trinh thỏa mãn thật lâu, vươn cánh tay kéo Chu Tử giam trong khuỷu tay mình, kéo chăn đắp kín, lại tiện tay buông màn xuống.
Lúc này nến đỏ ngoài màn vẫn cháy mạnh, mùi hương hoan ái trong màn thơm ngát, sau một hồi hoan ái vô cùng kịch liệt, cảm giác say ban đầu đã sớm không còn, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, trong lòng Triệu Trinh ngứa ngáy muốn hỏi Chu Tử một câu.
Hỏi ra, lại sợ Chu Tử nghĩ mình không đứng đắn, không hỏi, lòng hiếu kỳ lại quá mạnh mẽ.
Cuối cùng, lúc Chu Tử mơ mơ màng màng sắp ngủ, lại bị tay Triệu Trinh sờ loạn mà tỉnh, nỉ non một tiếng: “Làm gì đấy?”
Đôi môi Triệu Trinh tiến sát bên tai nàng, thấp giọng hỏi: “Chu Tử, mùi vị vừa rồi là gì vậy? Mùi vị không giống lúc không uống rượu phải không?”
Chu Tử không nghĩ đến Triệu Trinh ở trên giường luôn luôn vùi đầu tận lực làm không nói thêm một lời, lại có thể cảm thấy hứng thú với vấn đề này, đầu óc vốn mông lung lập tức tỉnh táo, nàng suy nghĩ một chút mới nói: “Hôm nay hơi ngọt.”
Vấn đề của Triệu Trinh được giải đáp, thật thư thái, ôm Chu Tử không lộn xộn nữa.
Một lát sau, Chu Tử bị Triệu Trinh làm cho hoàn toàn tỉnh táo định nói với hắn mấy câu, quay đầu nhìn lại, Triệu Trinh đã nghiêng người ngủ thiếp đi, hơi thở đều đều, mặt mũi thả lỏng.
Bị Triệu Trinh ngọt ngào tiến vào mộng đẹp ôm thật chặt, Chu Tử đau buồn mất ngủ.
Mãi đến lúc trời tờ mờ sáng, Chu Tử mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Triệu Trinh dậy thật sớm. Trước khi đi, hắn gọi Chu Tử dậy, thao thao bất tuyệt dặn dò: “Ta phải đến đầm lầy Vân Trạch ở phía Đông Nam của Nhuận Dương, mười lăm tháng tám sinh nhật nàng sợ là không về kịp, ta sẽ lệnh cho các phu nhân của Nhuận Dương theo giúp nàng.”
Chu Tử nửa tỉnh nửa mê nghe hắn nói chuyện, nàng muốn nói mình không cần những phu nhân kia theo giúp, nhưng mí mắt nặng nề giống như dính lại với nhau, dường như lúc nào cũng có thể rơi vào giấc ngủ sâu, căn bản là không nói nên lời.
Triệu Trinh hôn môi nàng một cái, lúc này mới đứng dậy rời đi.
Chu Tử ngủ thẳng tới buổi trưa mới tỉnh lại.
Nàng cũng không vội vã rời giường mà nằm trên giường bình tĩnh suy nghĩ: Vương gia và mình, rốt cuộc ai bỉ ổi hơn đây? Là Vương gia vẫn luôn ra vẻ đạo mạo lạnh lùng bình tĩnh ở trên giường lại như rồng như hổ đấu đá lung tung, hay là ta luôn ỡm ờ muốn cự tuyệt lại nghênh đón Vương Gia cưỡng gian đi kèm với dụ dỗ đây?
Đây là một vấn đề đáng phải suy nghĩ nghiêm túc.
Tiếp đó, nàng lại bắt đầu suy nghĩ vấn đề con cháu mà Triệu Trinh nói lúc ở trên giường.
Suy tư một lúc, trong lòng nàng mơ hồ vui sướng. Nhưng vừa nghĩ lại: lời nói của nam nhân ở trên giường hơn nữa còn say rượu có thể là thật không đây?
Đây là một vấn đề cần suy nghĩ thận trọng.
Cùng lúc đó, Nam An vương Triệu Trinh ngồi trên lưng ngựa lao về hướng đầm lầy Vân Trạch hắt hơi vài lần, trên mặt vẫn bình tĩnh, trong lòng lại hớn hở: chẳng lẽ Chu Tử đã bắt đầu nhớ ta rồi?