Ông ta cười, bổ sung thêm:
“Căn cứ vào định nghĩa của mấy kẻ ngoại lai các cậu, chúng không phải vật phẩm thần kỳ, nhưng vẫn có một chút sức mạnh siêu nhiên, chỉ là sẽ từ từ, ừm, cũng không lâu lắm, yếu bớt, rồi biến mất.”
“Nhiệm vụ gì?” Klein bình tĩnh hỏi, chẳng thèm che giấu sự thật rằng Danitz chỉ là một tên đi theo để giúp việc.
Kalat mò tay vào tấm thảm lông đặt trên đầu gối, lấy ra một xấp giấy trắng:
“Tìm ra tung tích của mấy người này.
Nếu có thể trực tiếp tóm được, các cậu sẽ nhận được nhiều hơn nữa.”
Ông ta giơ tay lên, bắt đầu trưng bày những bức chân dung sống động như thật, trong đó bao gồm một quý cô có đôi mắt màu xanh tro mặc sơ mi nam.
Leticia Dolera… Chỉ với một cái liếc, Klein đã nhận ngay ra người mà Quân Phản Kháng muốn tìm là ai.
Đó là nữ nhà khảo cổ học kiêm nhà thám hiểm hắn mới gặp tối qua và ngồi cùng tàu chở khách sáng nay. Cô ta được nghi là thành viên của Hội Khổ Tu Moses hoặc Yếu Tố Bình Minh.
Danitz nhìn kỹ hai giây, lờ mờ cảm thấy quen mắt.
Đột nhiên, gã nhớ ra mình đã gặp cô ta ở đâu.
Gehrman Sparrow kế bên đã cho gã thấy trong chính giấc mơ của gã!
Chiều nay hắn mới hỏi thuyền trưởng về việc này xong, ngay buổi tối đã gặp sự kiện liên quan rồi… Năng lực thu thập tình báo này có phải quá khủng rồi không? Danitz nhịn loại kích động muốn nhìn vào nhà thám hiểm đứng cạnh mình xuống, sợ rằng đám người Kalat và Edmonton sẽ phát hiện ra điều gì khác thường.
Gã vẫn rất có kinh nghiệm ở mặt này.
Quân Phản Kháng tín ngưỡng “Hải Thần” đang tìm kiếm Leticia… Tín ngưỡng “Hải Thần” trải rộng khắp Quần đảo Rorsted, bao gồm cả Đảo Symeem… Đêm qua có một con rắn… Hình tượng của “Hải Thần” là một con rắn biển khổng lồ… Klein chồng lấp hai chuyện vào nhau, nhanh chóng nảy ra phán đoán sơ bộ:
Đám người khảo cổ học Leticia đã lấy đi một vật phẩm quan trọng liên quan tới “Hải Thần” từ ngôi thần miếu bị bỏ hoang trong khu rừng nguyên sinh trên Đảo Symeem, Vì vậy, nó dẫn đến cuộc thăm dò đêm qua và cuộc tìm kiếm của Quân Phản Kháng!
Klein suy tư, đáp qua loa:
“Tôi sẽ lưu ý.”
Mình sẽ không tùy tiện dính vào loại chuyện liên quan đến Tà Linh kiểu này đâu. Đương nhiên, nếu cần thiết, mình sẽ đi tố cáo cho chính phủ… Hắn thầm bổ sung thêm hai câu trong lòng.
Kalat gật đầu:
“Các cậu nhìn trước xem có muốn cái gì không.”
Klein bước qua, đang định vừa lựa chọn vừa hỏi thăm, chợt cảm ứng thấy thứ gì đó, vô thức nhìn về phía đống vật phẩm bên rìa phải.
Đó là một thanh đoản kiếm làm từ mảnh xương dài nhỏ, hơi dài hơn bàn tay, toàn thân phủ màu trắng ngà, có vài sọc vằn vện sâu màu đỏ sậm.
Nó có thể kích hoạt linh cảm của mình… Klein thò tay ra định cầm đoản kiếm xương bén nhọn đặt ngay trước mặt, chuẩn bị kiểm tra một chút.
Khoảnh khắc ngón tay hắn chạm vào đoản kiếm bằng xương kia, một tiếng thét tuyệt vọng và đau đớn bất ngờ réo lên trong tâm trí hắn. Mùi máu đậm đặc thoáng lướt qua chóp mũi, còn trước mắt dường như hiện lên vô số bóng dáng dư ảo vặn vẹo và thối rữa bị bọc trong chất nhầy.
Trán Klein co rút như bị kim châm, hắn vô thức thu ngón tay lại.
Hơi tà dị rồi… Không phải vật phẩm đơn giản… Từng trải nghiệm vô vàn chuyện còn dữ dội hơn trước đây, vẻ mặt Klein chỉ khẽ thay đổi chút xíu.
Hắn cưỡng lại ý muốn mở linh thị ra, sợ sẽ nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Nhận thấy thế, Kalat trao đổi với Edmonton, cười nói:
“Đoản kiếm xương này có thể hút khô máu kẻ địch, cũng không tệ lắm, cậu muốn nó à?”
Chủ động thế nhỉ… Klein hơi cau mày nhưng rồi thả lỏng ngay, trầm giọng xuống:
“Không, ở đây chẳng có thứ gì tôi muốn hết.”
Nếu Kalat không hỏi, hắn đã định mua đoản kiếm xương đó về và đem nó lên sương xám để nghiên cứu. Song, hành động đối phương chủ động chào hàng khiến hắn hơi cảnh giác nên lý trí từ bỏ kế hoạch ban đầu.
Kalat đan hai tay vào nhau:
“Nó không đắt lắm đâu.
Hay cậu muốn xem mấy thứ khác?”
“Không cần.” Đồng tử Klein đột nhiên co vào, hắn trực tiếp quay người đi thẳng ra cửa.
Danitz chần chừ một chút rồi nhanh chóng theo sát.
Edmonton với cánh tay xăm hình rắn biển lẳng lặng đứng nhìn trông như thể sẽ đưa tay ra ngăn cản bất cứ lúc nào, nhưng cuối cùng vẫn không làm gì.
Hai người kia chính là những nhà thám hiểm mạnh mẽ có thể giết chết ‘Sắt Thép’ Mavity và ‘Bụi Gai Máu’ Hendry!
Ra khỏi phòng, Klein vẫn đi thẳng xuống tầng dưới mà không nói một lời. Danitz nhanh chân đuổi theo, vô thức kinh hãi.
Gã biết phân biệt tình hình, không hỏi gì, chỉ chăm chăm đi theo.
Cả hai nhanh chóng quay lại quảng trường, đám đông đã tụ tập như trước, hoặc quỳ sụp hoặc nằm rạp lại tản ra né tránh.
Nhưng không như vừa nãy, có một người đàn ông vẫn phủ phục tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Klein nhìn không chớp mắt, lướt vụt qua, không dừng chân.
Danitz vô thức nhìn thoáng qua, phát hiện ra gương mặt người đàn ông kia khô cứng như nham thạch đã bị phong hóa từ lâu.
Bịch!
Một miếng thịt trên má người đàn ông rớt bịch xuống đất, đó là một miếng da màu xám có râu.
Dường như lượng nước trong cơ thể người đó đã bốc hơi sạch sẽ.
Danitz giật nảy mình, không dám quay lại nhìn nữa, chỉ cảm thấy chuyện này đã trở nên kỳ dị và nguy hiểm không biết tự bao giờ.
Hai người nhanh chóng đi xuyên qua con hẻm, rời khỏi khu phố này, leo lên một chiếc xe ngựa cho thuê.
Nài ngựa rõ ràng là một thổ dân bản địa, độ bốn mươi tuổi, tiếng cười nói rất vui nhộn.
Nhưng dọc đường đi, ông ta không hề nói một lời. Bầu không khí im ắng đến nỗi Danitz cảm thấy tim mình đập nhanh như trống đánh.
Klein mím môi, cũng duy trì sự trầm mặc.
Xe ngựa cho thuê nhanh chóng đến khu bến tàu. Vì muốn thay đổi trang phục, Danitz bảo xe đỗ ở cách khu vực phố Citric một đoạn.
Sau khi bước xuống xe, Klein không trả tiền phí cũng chẳng dừng lại. Hắn lập tức nhanh chân rời đi, để lại Danitz đang sửng sốt.
Gã vội ném hai saule cho người đánh xe, cuống quýt đuổi theo Gehrman Sparrow.
Đi được mấy bước, gã vô thức quay đầu lại nhìn một cái, chợt thấy người phu xe kia quỳ xuống với vẻ mặt ngập chìm sự cuồng nhiệt và lòng thành kính. Ông ta nằm rạp ra nền đất, vừa khóc vừa hôn lên chỗ Klein mới giẫm qua.