Tiết Nhàn: “……..”
Không thể nói là đang suy nghĩ xem nên hạ miệng thế nào nhỉ?
Hay là, mượn đầu ngươi để soi răng miệng của ta ấy mà?
Không được, lời nói rõ ràng ngứa đòn thiếu đánh thế này hay là thôi đi. Tiết Nhàn chọc vào người ngoài thì chẳng cố kỵ chỗ nào, nhưng đối với Huyền Mẫn thì vẫn phải suy xét một chút, dù sao…….. Theo một nghĩa nào đó, con lừa trọc này như thể sinh ra là để trị y vậy.
Trong đầu nghiệp chướng này trải qua phong vân biến ảo, cuối cùng vẫn nói nhạt thếch: “Ngáp một cái mà ngươi cũng quản à?”
Nếu là trước kia, trong thần sắc lạnh nhạt của Huyền Mẫn chắc chắn sẽ lộ ra chút ý vị “Mặc kệ ngươi nháo đấy”, nhưng lần này, vẻ mặt của Huyền Mẫn lại có chút sâu xa, như thể vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc nào đó vậy.
“Ngươi trưng ra cái mặt khổ đại cừu thâm này làm gì? Vừa nãy gọi ngươi mà ngươi cứ bất động là sao vậy hả?” Tiết Nhàn kỳ quái hỏi.
Huyền Mẫn buông mắt nhìn sợi dây mảnh treo trên ngón tay mình, lại dùng ngón cái vân vê hai đồng tiền trở nên sáng bóng sau khi gột tẩy lớp vỏ hoen gỉ, hắn trầm mặc một lát, rồi treo tiền đồng về bên hông, lạnh nhạt nói: “Nhớ lại một vài chuyện.”
“Chuyện gì?” Tiết Nhàn theo bản năng hỏi một câu, nói xong y lại miễn cưỡng nói thêm vào, “Đương nhiên, quy củ cũ, nếu ngươi có điều gì không muốn nói hoặc không tiện nói, thì có thể làm như không nhớ ra.”
Trên thực tế, chỉ riêng hỏi một câu như vậy thôi, đối với Tiết Nhàn đã là phá lệ rồi. Với tính cách xưa nay của y, việc của người ngoài đều không liên quan tới y, nhất là việc riêng, tốt cũng thế, xấu cũng thế, khổ cũng thế, vui cũng thế, y đều chẳng có chút tâm tư tìm tòi nghiên cứu nào. Người ngoài vui lòng nói thì y liền nghe, nghe có vào hay không thì còn phải xem tâm tình, nếu thấy thuận mắt thì có thể khoan nhượng người ta nói nhiều đôi câu, thấy không vừa mắt thì nghe đều cảm giác phí lỗ tai. Mà người ngoài không muốn nói, y tuyệt đối sẽ không chủ động hỏi nhiều.
Nhưng Huyền Mẫn lại là ngoại lệ, đối với chuyện của Huyền Mẫn, y luôn có vài phần khao khát muốn tìm hiểu như vậy. Lần trước ở khách sạn đặt câu hỏi vẫn có chút suy tính, dù sao thân phận và lai lịch của Huyền Mẫn có liên quan đến tình cảnh lúc ấy của bọn họ. Nhưng lần này thì lại khác…….
Lần này không hề có chút suy tính nào, hỏi câu này, chỉ đơn thuần là vì Tiết Nhàn theo bản năng muốn biết, muốn nghe những chuyện mà Huyền Mẫn nhớ lại. Song khi y buột miệng hỏi rồi mới nghĩ đến, với tính tình của Huyền Mẫn, tám chín phần mười sẽ không muốn nói những chuyện này với người khác, vì thế mới bổ sung thêm câu kế tiếp, xem như hạ mình cho Huyền Mẫn một bậc thang để đi. (“Cho người khác bậc thang” nghĩa là khi người ta rơi vào tình huống khó xử, mình có những lời nói, hành động để họ thoát khỏi sự lúng túng đó.)
Ai ngờ Huyền Mẫn không hề đi xuống bậc thang, trước mặt Tiết Nhàn, hắn hình như cũng không tính toán bảo trì cảm giác xa cách khó thân cận và sự đề phòng kia. Hắn giương mắt nhìn đăm đăm vào một nơi xác định nào đó trong màn sương trắng mờ mịt một chốc lát, dường như đang chỉnh lý lại đầu mối. Sau một lúc lâu, hắn mới bình tĩnh mở miệng: “Không nhiều, mà vô cùng rải rác, phần lớn là cảnh tượng khi còn là thiếu niên ngồi trước bàn chép kinh, chỉ là…..”
“Chỉ là cái gì?” Tiết Nhàn thấy hắn chần chờ nhăn mày, dường như đang nhớ tới hình ảnh gì chẳng hề khiến người ta vui vẻ.
Trên mặt Huyền Mẫn lộ ra vẻ ghét bỏ, “Trong đó có hai cảnh tượng chợt lóe qua, ta cầm trong tay thứ gì đó.”
Tiết Nhàn: Thứ gì?”
Huyền Mẫn im lặng một lát, nói: “Như là da người.”
Tiết Nhàn: “……..Cái quái gì?”
Huyền Mẫn nghiêng đầu nhìn y một cái, trầm giọng lặp lại: “Da người, đã rách. Lớn thì bằng lòng bàn tay, nhỏ thì không bằng quả du, có hai cái hơi dày, còn lại đều rất mỏng.”
Tiết Nhàn nghĩ tới rất nhiều khả năng về thứ mà Huyền Mẫn cầm, như là mộc ngư, giấy phù, sách, bút mực, không thì bưng cái bát hóa duyên cũng còn tưởng tượng được, chứ da người thì quả thật có hơi vượt quá dự tính…….
(Mộc ngư là cái mõ mà các sư thầy hay gõ đấy, vì khắc hình con cá trên đấy nên gọi là mộc ngư.)
“Da người? Ngươi chắc chứ?” Tiết Nhàn hỏi.
Huyền Mẫn gật đầu.
“Vậy……. Tiền nhân hậu quả ngươi còn nhớ rõ không?” Tiết Nhàn suy nghĩ rồi nói, “Có lẽ là do ngươi nhặt được chăng.” (Tiền nhân hậu quả: nhân trước quả sau, nghĩa là nguyên nhân và kết quả, ý nói đến quá trình của sự việc.)
Song lời này nói ra đến quỷ cũng không tin, da người là thứ mà có thể tùy tiện nhặt được sao?! Ven đường chỗ nào cũng có cái thứ này chắc? Nhưng nếu nói tấm da người kia trực tiếp liên quan đến Huyền Mẫn thì….. có thể có liên hệ với da người, sẽ là chuyện gì tốt lành sao?
Mặc dù Huyền Mẫn có khí chất khác với tăng nhân bình thường, nhưng nếu nói hắn thật sự từng làm chuyện gì sát lệ khí quá nặng, thì thật khó mà tưởng tượng…….
Cũng không đúng, Tiết Nhàn bỗng nhớ tới bộ dáng vừa rồi Huyền Mẫn bị mạch máu phủ khắp nửa người, lại nghĩ tới rất lâu trước kia khi còn chưa thân cận với Huyền Mẫn, chính y còn từng nói với Giang Thế Ninh rằng: Trên người Huyền Mẫn có khí chất không thể nói ra, tựa như lưỡi dao sắc lạnh giấu dưới một lớp trắng thuần mỏng manh, trong sự trầm tĩnh lãnh đạm lộ ra cảm giác bén nhọn của chất rắn, ở thời điểm tất yếu không chừng còn dám phạm sát giới……
Nhưng đó cũng không giống với sát lệ khí này.
Tiết Nhàn cân nhắc mấy ý nghĩ này, vẫn cứ xuất thần. Mãi một lúc sau phục hồi tinh thần, mới phát hiện Huyền Mẫn đang nhìn y, trong ánh mắt có một loại ý vị không thể nói ra, như thể đang đợi y mở miệng nói điều gì đó vậy. Tiết Nhàn sửng sốt một chút, đổi lại giọng điệu tự nhiên, hỏi: “Đó là chuyện khi nào? Là lúc còn thiếu niên à?”
Huyền Mẫn “Ừm” một tiếng.
Tiết Nhàn có chút buồn bực: “Ngươi tin chắc chứ? Tiền nhân hậu quả không nhớ rõ, sao ngươi biết đó là lúc còn thiếu niên?”
Huyền Mẫn mở bàn tay ra: “Bộ dáng bàn tay của thiếu niên bất đồng, huống hồ, khi ấy trên chiếc bàn trước mặt còn bày kinh thư sao chép.”
Tiết Nhàn: “……..”
Lúc chép kinh thư mà ngươi cầm da người thì có phải là muốn làm Phật Tổ gia gia của các ngươi tức chết không?
Nhưng mà nói tới nói lui, vừa bảo là thời điểm thiếu niên, Tiết Nhàn lại càng không cách nào liên hệ Huyền Mẫn và việc sát nghiệt lại cùng với nhau.
Nhất định là có khúc chiết nào khác nhỉ?
Tiết Nhàn nghĩ vậy, liền kéo dài giọng nói với Huyền Mẫn: “So với ở chỗ này đoán già đoán non, chẳng bằng chờ ngươi nhớ được tiền nhân hậu quả rồi hẵng nói tiếp. Ngươi vừa giải cấm chế trên tiền đồng, liền nhớ lại một ít cảnh tượng, có lẽ giải thêm một đồng nữa, thì có thể nhớ thêm một chút, năm đồng đều giải hết, có khi liền hoàn toàn khôi phục ký ức.”
Lời này không phải là không có lý. Tính tình hai người bọn họ đều dứt khoát, đương nhiên sẽ không hao phí quá nhiều tinh lực để ở đây nói chuyện không đầu không đuôi.
Huyền Mẫn dùng mu bàn tay vỗ vỗ cái cằm rồng tôn quý của Tiết Nhàn: “Đi thôi.”
Tiết Nhàn thoáng sửng sốt, mới nhớ đến mình đang còn quấn ở trên người Huyền Mẫn, y không biến về dạng người, Huyền Mẫn cũng không đi được. Y ho khan một tiếng, gọi gió đẩy xe lăn lại, tạo một màn sáng trắng rồi vào trong đó biến về hình người mặc quần áo, một lần nữa trở về ghế dựa.
Khi y sửa sang lại tay áo, liền thấy Huyền Mẫn bước lên trước hai bước, rút ra mấy cây đinh đồng và vài tấm phù từ trong cái hố chôn long cốt. Hắn dùng vải bố sạch sẽ bọc tạm mấy thứ này xong rồi cất đi, bấy giờ mới đứng thẳng người đi về.
Trải qua chuyện lúc trước vừa buông tay người liền chạy mất, trên đường trở về, Huyền Mẫn đương nhiên sẽ không dễ dàng thả Tiết Nhàn tự chạy loạn, mà giữ chắc lấy tay nắm phía sau y. Song khi ánh mắt dừng ở chỗ hổ khẩu, động tác của hắn thoáng dừng một chốc.
Vết rách ở hổ khẩu đã khép lại hơn phân nửa, sắp kết vảy, phỏng chừng qua gần nửa ngày nữa, phần da này sẽ trơn bóng lành lặn, như chưa từng bị thương.
Chỉ cần thoáng động não một chút, hắn liền có thể đoán ra Tiết Nhàn xử lý miệng vết thương của mình như thế nào.
Chỉ là, nước miếng rồng, có thể sử dụng tùy tiện được sao…….