“Đa tạ Lí công tử, giá!” Tử Thanh thúc ngựa hướng về phía Vân Châu, Lí Vũ đuổi theo sát sau đó.
Cưỡi ngựa đến phía trước cửa nam, Tử Thanh nhìn tường thành đổ nát: “Hôm nay nếu thành công, chuyện thứ nhất ta làm chính là sửa chữa bức tườngthành này cho tốt.”
“Nói không chừng ngày sau trong sử sách kì nữ tử Đại Đường sẽ có thêm tênngươi.” Lí Vũ nhún vai cười, từ bên sườn ngựa cầm lấy đồng la: “Trò vuilại tới đây!”
“Ha ha.” Tử Thanh lắc đầu: “Lần này ta muốn đánh đồng la.”
“Tốt! Đây!” Lí Vũ giao đồng la cho Tử Thanh.
Tử Thanh nhận lấy, tay trái đánh vang đồng la, đồng thời ngửa mặt lên trời hô to: “Bản công tử đến đây! Ma Ô! Đại mập mạp, ngươi còn không ra?”
Hô khoảng chừng thời gian một chén trà nhỏ.
Cửa bắc Vân Châu, quân mã đông nghìn nghịt dần dần xuất hiện.
“Tử Thanh, nên lui thôi.” Lí Vũ nhanh chóng ghìm ngựa quay đầu.
Tử Thanh gật đầu, lùi về phía sau vài trăm thước, bỗng nhiên lại ghìmngựa, ngừng lại: “Ta sợ bọn chúng không đuổi theo ta lên núi, kích thích thêm một chút đi.”
Thiết kỵ Đột Quyết xuyên qua Vân Châu, vọt tới cửa nam, xa xa liền nhìn thấy Tử Thanh dừng ngựa gõ thanh la.
“Ngươi chính là An gia Lục công tử?”
“Đúng vậy, đại mập mạp, đã nhiều ngày chơi trốn tìm với ngươi cũng thực làmcho bản công tử vui vẻ a. Không bằng hôm nay chúng ta cũng chơi đi?” Một câu của Tử Thanh kích đúng chỗ hận của Ma Ô.
“Tiểu tạp mao! Hôm nay lão tử tuyệt đối sẽ không cho phụ thân ngươi cái gìgọi là mặt mũi! Không chém ngươi lão tử thề không làm người!” Nói xongMa Ô liền vung roi, phóng ngựa mang theo mấy ngàn thiết kỵ phóng về phía Tử Thanh.
“Đi mau!” Lí Vũ vỗ ngựa của Tử Thanh, dẫn theo Tử Thanh chạy lên núi.
“Giá!” Hay người phi ngựa chạy như bay.
Bàn tay Triều Cẩm hơi nâng lên: “Chư vị, chờ cho toàn bộ thiết kỵ vào núi liền châm pháo cầm trong tay, ném xuống dưới vó ngựa!”
“Tuân lệnh!”
Mấy thớt tuấn mã chạy như bay qua giữa sơn đạo, phía sau nhân mã Đột Quyếtđông nghìn nghịt cũng ào ào đuổi theo, ở trên đường núi tự nhiên phảixếp thành tám người một hàng, nếu kỵ binh tiến vào trong rừng thì tuyệtđối không chiếm được ưu thế gì!
“Phóng!” Triều Cẩm ra lệnh một tiếng, tiếng pháo liền nổ vang ngay dưới vó ngựa.
Ngựa bị kinh hoảng đều điên cuồng nhảy dựng lên lao về phía rừng hoang, mang theo binh sĩ Đột Quyết trên lưng cùng rơi xuống hố.
Quân tiên phong của quân Đột Quyết đã hết, Triều Cẩm mang theo binh sĩ VânChâu nhảy ra, dưới sơn đạo chém giết thành một con đường…
“Công lao ‘cầm vương’ giao cho ta đi!” Lí Vũ ghìm ngựa quay đầu, rút kiếm vọt tới Ma Ô bị vây bên trong đàn ngựa hoảng loạn.
Triều Cẩm thuận thế cầm lấy một bộ trường cung tốt ở bên cạnh, tháo túi tênra vẫy tay một cái với Tử Thanh: “Đường đường là Lục công tử cũng khôngthể bại bởi tiểu tướng Lí gia được!”
Tử Thanh cười, giục ngựa chạy tới, đưa tay cùng lúc tiếp lấy trường cung,túi tên, kiềm chế con ngựa – cài tên kéo cung, nhắm ngay vào chiếc lôngvũ trên chiếc mũ da cừu của Ma Ô: “Lí công tử, ta thắng!” Mũi tên bắn ra như bay, linh vũ trên đầu Ma Ô bị bắn gãy.
Ma Ô đại kinh thất sắc mà lăn từ trên ngựa xuống, một mũi tên khác trựctiếp bắn xuyên qua áo giáp trên vai phải của hắn, hơi đâm vào huyếtnhục.
Ma Ô tập trung nhìn lại, Tử Thanh tên đã lên dây, liền tự nói với chính mình: “Con mẹ nó! Lão tử quá kinh địch mà!”
“Ma Ô tướng quân, còn không thúc thủ chịu trói?” Tử Thanh hét lên từ phía xa.
“Lão tử không tin ngươi dám giết ta!” Nếu An Lộc Sơn đắc tội Đột Quyết, xemxem ai đến giúp hắn hoàn thành đại nghiệp! Ma Ô lạnh lùng hừ một tiếng,một đạo kiếm phong lạnh như băng dĩ nhiên đã đặt trên cổ mình, Lí Vũcười vân đạm phong khinh: “Vậy thì chúng ta mời tướng quân ngài vào VânChâu ngồi chơi, để có thể tận tình địa chủ!”
Chủ soái bị bắt, soái kỳ đã đổ, tàn binh dần dần rút về phía bắc.
Triều Cẩm cao giọng hô: “Đừng để cho tất cả chạy hết, bắt vài tên đến giúp chúng ta tu sửa tường thành a!”
“Tuân lệnh!” Oán hận áp lực trong thời gian dài làm cho trong lòng các tướngsĩ Vân Châu đều tích tụ một ngọn lửa, giờ khắc này lấy một ngàn línhbình dân đối kháng với hàng ngàn thiết kỵ mà đại thắng làm cho tâm chúng tướng sĩ từng người từng người giống như liệt hỏa bừng bừng cháy bỏng.
“Xem các ngươi còn dám cướp đoạt gì đó của chúng ta không!”
“Xem các ngươi còn dám khi dễ nữ tử Vân Châu chúng ta không!”
“Xem các ngươi còn dám xâm phạm Vân Châu nữa không!”
Lão bách tính cũng khiêng cán cuốc đi theo tướng sĩ Vân Châu một đường đuổi theo.
“Đi, chúng ta nên trở về Vân Châu thôi!” Lí Vũ cao giọng hô, áp giải Ma Ô tướng quân đi về phía Vân Châu.
Tử Thanh nhìn nhìn số ngựa hoặc bị thương hoặc bị vây dưới hố, thoáng liếc qua Triều Cẩm: “Sau khi trở về Vân Châu chỉnh đốn xong, chúng ta dẫnngười lại đây kéo đám ngựa này lên. Có thể chữa thì chữa, có thể cứuliền cứu, đừng để cho chúng bị nhốt ở chỗ này tự sinh tự diệt.”
Triều Cẩm lạnh nhạt cười: “Ta không chỉ muốn những thớt ngựa đó, ta còn muốnngười Đột Quyết đưa cho chúng ta binh khí cơ.” Vỗng nhiên dường như nhớtới cái gì: “Tử Thanh, sau khi trở lại Vân Châu thì tức khắc viết mộtphong thư đưa tới Phạm Dương, nói ở Vân Châu hết thảy đều an hảo, ngươicùng người Đột Quyết mới gặp mà như cố nhân, còn thỉnh Ma Ô tướng quân ở lại thành làm khách, bảo An bá bá không cần lo lắng.
“Được!” Tử Thanh đeo trường cung cùng túi tên lên lưng, đưa tay về phía Triều Cẩm: “Đi, lên ngựa, chúng ta về Vân Châu!”
“Tử Thanh…” Thân mình Triều Cẩm chấn động, vươn tay ra.
Tử Thanh dùng một chút lực, kéo Triều Cẩm lên lưng ngựa, mặc nhiên để nàng tựa vào lòng.
“Giá!” Tử Thanh quất ngựa, chạy như bay về phía Vân Châu.
Mỉm cười nhắm mắt, hai gò má Triều Cẩm lặng lẽ dâng lên một rặng mây đỏ,những ngày như thế này, có hay không vẫn…vẫn cứ thế tiếp tục đây?
Tử Thanh đánh ngựa vào thành, ghìm ngựa nhìn tướng sĩ dân chúng toàn thành trên dưới kích động hoan hô, khó nén được kích động trong lòng: “Tamuốn thành Vân Châu biến thành một miền đất hứa!”
“Lục công tử! Lục công tử! Lục công tử!”
Trên dưới toàn thành Vân Châu, một mảnh sôi trào.