Mẹ Phương nhìn sắc mặt Phương Viên, sau đó nhìn hộp cơm cô ăn được một nửa, nói: “Không phải mẹ nghe nói con không khỏe sao? Hôm nay mẹ đoán con có lẽ đi làm lại rồi, nên tới thăm con.”
“Mẹ, con không sao. Mẹ ngồi xuống nói chuyện đi, đừng đứng.” Phương Viên vội đứng dậy muốn kéo ghế dựa tới cho mẹ.
Như ngay lúc này, mẹ Phương bỗng duỗi tay cầm hộp đồ ăn trong bàn, ném vào thùng rác không chút do dự.
“Con còn chưa ăn xong…” Phương Viên sửng sốt, phản ứng đầu tiên là cho rằng mẹ Phương hiểu lầm mình đã ăn xong, giúp mình thu dọn. Cô đau lòng nhìn hộp cơm trong thùng rác, bụng mình vẫn còn lưng lửng, cơm hôm nay ăn cũng rất ngon miệng, bây giờ lại lãng phí, thật đáng tiếc.
“Được rồi, ăn một nửa là đủ rồi, con gái ăn no như vậy làm gì, ăn no chỉ có thêm mỡ mà thôi. Mẹ còn tưởng con bệnh ăn uống không tốt, có khi sẽ sụt mấy cân, thật không ngờ con lại ăn uống tốt thế. Như vậy không được, con mới giảm cân có chút hiệu quả, phải tiếp tục duy trì, sao có thể bỏ dở nửa chừng chứ! Sau này con phải chú ý nhiều một chút.”
Phương Viên hơi hụt hẫng: “Mẹ xưa giờ chưa từng can thiệp vào việc của con như vậy…”
“Trước đây là trước đây, hiện tại là hiện tại.” Mẹ Phương xua tay, “Khi đó con còn nhỏ, về vấn đề này mẹ đương nhiên sẽ không ngăn cản con, bây giờ con lớn rồi, phải tìm đối tượng kết hôn, con gái lớn đương nhiên phải chú ý hình tượng, như vậy mới có giá.”
Phương Viên nhíu mày, cô cảm giác bản thân như biến thành món hàng treo giá, để cho có thể chào ra giá tốt, bà mới liều mạng hi vọng món hàng này đeo một bao bì tốt. Phương Viên không muốn bị đánh giá như vậy, vì thế cố nhịn bất mãn trong lòng, nói: “Con như bây giờ khá tốt, không cảm thấy mất thể diện gì cả.”
“Mẹ không nói con lúc không có thể diện, nhưng ai cũng phải già đúng không, con trai thời nay đều thích con gái gầy trắng, con không có gì không tốt, nhưng gầy hơn không phải càng tốt sao, do mẹ chú ý vấn đề này quá muộn, bằng không đã đắp nặn cho con thật tốt.”
Phương Viên không muốn tiếp tục chủ đề này, dù thế nào, mẹ Phương tới thăm đã là chuyện không dễ, cô không muốn chỉ vì nửa hộp cơm mà phá hư bầu không khí. Phương Viên cười nói: “Không sao, mỗi người đều có sở thích riêng, rồi cũng sẽ có người thích con.”
“Như thế không được! Không nhân lúc mình còn trẻ chăm sóc bản thân, tìm một người chồng có điều kiện, chẳng lẽ con muốn ai thích con thì chắp vả với người đó à?” Mẹ Phương khinh thường suy nghĩ này của Phương Viên.
Phương Viên dứt khoát không trả lời, cô lúc này còn chưa muốn bàn tới chuyện yêu đương, công việc mới ổn định, cuộc sống chưa thể nói là ổn. Cô không tán đồng quan điểm của mẹ, nhưng lại lười tranh cãi. Trong lòng Phương Viên rất rõ, cô từ nhỏ đã là người rất có chủ ý, tính cách không thể nói là mạnh mẽ, nhưng chỉ cần đã đưa ra quyết định thì không dễ bị người khác lung lay, bởi vậy chuyện tình yêu và hôn nhân của mình vẫn nên đi theo mong muốn của mình.
Mẹ Phương thấy Phương Viên không nói gì, cho rằng cô đã nghe lọt tai, hài lòng gật đầu. Bà lấy mấy thứ mỹ phẩm như dưỡng da, sữa rửa mặt, nước tẩy trang, kem chống nắng, nước hoa, từng lọ từng lọ từ trong túi ra đặt lên bàn, nói: Đây, con xem, mẹ mua cho con nhiều mỹ phẩm dưỡng da cao cấp như vậy, vui không? Con gái của mẹ lớn rồi, phải trang điểm cho đẹp. Vốn dĩ mẹ định rủ con đi dạo để con tự chọn, nhưng công việc của con bận quá, nên mẹ đành phải tự mua. Những việc khác mẹ không giúp con được gì, nhưng giúp con gái mẹ chăm sóc da, chút việc này mẹ vẫn làm được. Con dùng tiết kiệm một chút, đây là tiền mồ hôi nước mắt của mẹ đấy.”
Phương Viên dù “không ăn thịt heo cũng đã thấy heo”, nhìn nhãn hàng mỹ phẩm liền biết giá cả không hề rẻ, mỗi một chai ít nhất đã 800 tệ. Lúc trước cô chỉ mở lời xin mẹ mấy ngàn tệ để trang trải cuộc sống, giải quyết tháng đầu tiên trước khi nhận lương liền bị mẹ từ chối, hiện tại đột nhiên bỏ ra số tiền lớn như vậy mua mỹ phẩm, điều này khiến Phương Viên cảm thấy kỳ lạ.
“Nhiêu đây chắc không ít tiền đúng không?”
Mẹ Phương xua tay: “Không sao, thứ này mua một lần có thể dùng lâu, con đừng quá lãng phí là được. Vốn dĩ con gái làm cảnh sát dãi nắng dầm mưa đã đủ rồi, nếu con còn không chăm sóc mình thì sẽ tệ đến thế nào đây! Vốn dĩ mẹ còn định mua đồ trang điểm cho con nữa, nhưng nghĩ lại chỗ làm của con chắc không cho trang điểm nên thôi, sau này chờ con có thể trang điểm, mẹ con chúng ta lại cùng đi dạo rồi mua! Được rồi, đồ mẹ đưa tới rồi đấy
“Này đó nếu không thiếu tiền đi?” Nàng có chút khó có thể tin mở miệng hướng mẫu thân xác nhận. Được rồi, đồ mẹ đã đưa tới, buổi chiều mẹ còn phải đi làm! Con nhớ chăm sóc da, ăn uống phải chú ý một chút, khi nào rảnh mẹ lại tới tìm con.”
Nói xong, bà vẫy tay với Phương Viên, đứng dậy rời khỏi văn phòng.