An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi một trước một sau, bơi tới cửa lớn.
Phía sau cửa, là một cung điện cực kỳ to lớn, nhưng mà ở nơi này, khôngđể bảo vật làm người ta thèm nhỏ dãi. Trừ dạ minh châu nạm trên thạchbích to bằng nắm tay, chiếu sáng toàn bộ tòa cung điện, nơi này hoàntoàn trống không.
Cung điện vô cùng lớn, thậm chí còn lớn gấp đôi Bàn Long điện. Rất khótưởng tượng địa phương cất dấu phía dưới Thanh Nguyên Trì, diện mạo lạilà như vậy.
Càng làm cho Tịch Tích Chi giật mình là nơi này rõ ràng có không khí….
Mà những thứ hồ nước kia đều bị ngăn trở ở ngoài cửa.
“Thật là kết giới cường đại.” Tịch Tích Chi si ngốc cảm thán một câu.
Y phục ướt nhẹp toàn bộ dính vào trên người của An Hoằng Hàn, bờ môi của hắn không có chút huyết sắc nào, cả khuôn mặt cũng rất trắng bệch,thuần túy là bị nước làm rét lạnh. Bất quá tinh thần hắn vẫn tốt vôcùng, sau khi đi vào liền bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh.
“Còn nhớ rõ gia phả trẫm đã cho ngươi xem không?” An Hoằng Hàn đi một bước, liền lôi ra một vệt nước.
Đột nhiên Tịch Tích Chi nhớ tới, “Là truyền thuyết kia? Như vậy nói này….”
Chẳng phải là để Long Châu mà tổ tiên An thị đã phun ra sao!?
Không thể không nói, thiên đế đánh bàn tình quá vang rồi. Chỉ là đườnghầm vừa rồi kia, người bình thường có thể an toàn vượt qua ư? Nhưng nếukhông có tấm bản đồ, chỉ là thời gian đã tiêu hao, cũng có thể dây dưachết người ta. Nếu như không phải là tinh thông trận pháp, những ngã rẻbên ngoài kia, liền để cho cả đời ngươi đều tìm không thấy lối ra củađường hầm. Còn có ấn để mở cửa ra, trừ đế vương mỗi một thời đại mới cóđược, không còn ai khác.
Người kiên nghị giống như An Hoằng Hàn, thế gian ít có, nhưng nếu sứcchịu đựng thấp, ngay từ lúc chưa tiến vào trước cửa chính, liền bị đôngchết rồi. Huống chi trên đường bơi vào, Tịch Tích Chi và hắn không biếttruyền khí bao nhiêu lần.
Cho nên nói, những chuyện này đều không phải là một người mới có thể hoàn thành.
Cả cung điện tràn đầy linh khí, so với Thanh Nguyên Trì bên ngoài, linhkhí nơi này càng thêm nồng đậm. Long Châu thật sự ở nơi này, cũng khôngkì lạ. Dù sao tổ tiên An thị chính là Ngũ Trảo Kim Long, là tồn tại lợihại nhất, mạnh nhất trong Long tộc.
Ở giữa đại điện, có một bàn bạch ngọc cao hơn một thước.
An Hoằng Hàn đã sớm nhìn thấy bàn ngọc đó, đang đi về bên kia.
Mặc dù cách khá xa, Tịch Tích Chi cũng có thể trông thấy đồ để trên bàn ngọc.
Nhớ tới long châu trong truyền thuyết, trái tim nhỏ của ttc nhảy thình thịch, nói gì cũng phải đi mở mang kiến thức.
Nếu hai người tiến vào trong cung điện, không phải Tịch Tích Chi, cũngkhông phải là An Hoằng Hàn. Như vậy vào giờ phút này, nói không chừng vì đồ trên bàn ngọc kia gây chiến, giết đến ngươi chết ta sống.
Lại nói, đối với thiên đế chưa từng gặp mặt đó, trong lòng Tịch Tích Chi chỉ tồn tại một tia khinh bỉ. Bởi vì nghe An Hoằng Hàn nói qua chuyệntình tổ tiên An thị, cho nên đối với những gì hắn ta làm, Tịch Tích Chikhông có một chút hảo cảm. Tổ tiên An thị rõ ràng chính là một vị trungthần, mà cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy.
Bởi vì thay thiên đế bán mạng, cuối cùng rơi vào kết quả chết nơi đấtkhách quê người. Ghê tởm nhất chính là, còn sử dụng âm mưu để An thị đời đời thế thế bán mạng cho hắn.
Tịch Tích Chi vô cùng trơ trẽn.
So với tâm tình tức giận bán mạng của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn ngược lại bình tĩnh rất nhiều.
“Chuyện đã qua hơn nghìn năm qua, ai đúng ai sai đã sớm không quantrọng. Huống chi, con đường này là chính tổ tiên ta chọn.” Hắn tin tưởng tổ tiên không phải một đứa ngốc, có lẽ lúc phụng mệnh hạ phàm quản lýnhân gian, đã nghĩ tới có kết quả này.
Trên bàn cao bạch ngọc có một chỗ lõm, bên trong là một viên châu pháttra ánh sáng chói lọi, càng sáng ngời hơn cả dạ minh châu, xung quanhtràn đầy ánh sáng màu vàng.
Tịch Tích Chi chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt liền không thu trở về, quảnhiên không phải là vật phàm. Những ánh sáng kia như có sinh mạng, không ngừng vòng quanh viên minh châu, lặp lại liên tục vô cùng vô tận.
Long Châu, hàm chứa lực lượng tu luyện Ngũ Trảo Kim Long một đời. Chỉsuy nghĩ một chút, liền làm cho người ta sinh ra vô số ham muốn với viên Long Châu này.
Tịch Tích Chi nhìn thấy viên minh châu này, liền không khỏi nghĩ đến,rốt cuộc mình còn phải tu luyện bao lâu, mới có thể tạo ra nội đan đây?
“Truyền thuyết là thật” Trước An Hoằng Hàn chỉ là nửa tin nửa ngờ truyền thuyết. Cho đến hôm nay chính mắt thấy, mới tin chuyện này.
Ánh mắt An Hoằng Hàn sâu không lường được, hắn nhìn Tịch Tích Chi, khóemiệng nổi lên một nụ cười thản nhiên. Có lẽ, ý tưởng kia của mình, không còn là hy vọng xa vời.
Liền đưa tay muốn đi lấy Long Châu, nhưng đột biến lại xảy ra vào giờkhắc này, vốn Long Châu yên lặng ngây ngô, đột nhiên phát ra ánh sángkim quang chói mắt, phóng lên trên cao, ánh sáng tràn đầy trời đất đánhvề phía An Hoằng Hàn.
Tịch Tích Chi không rõ chân tướng, nâng đôi tay lên ngăn ở trước mắt,chỉ biết nếu không nhắm mắt, nhất định sẽ bị ánh sáng kia làm cho mùlòa.