Trinh Nguyên hấp hối nằm rạp trên mặt đất, khóe môi đầy máu, vừa rồi bị Bách Lý Thanh đá mạnh một cái vào bụng làm cho nàng cảm thấy – hôm nay có lẽ mình phải chết thật rồi.
Sự hối hận xâm chiếm trái tim nàng.
“Hừ, Trinh Nguyên, hay là ngươi nghĩ gả cho Ninh Vương là có chỗ dựa vững chắc rồi?” Bách Lý Thanh giẫm đủ, thưởng thức đủ sắc mặt trắng bệch cùng một thân máu tươi của Trinh Nguyên rồi mới chậm rãi thu chân, sau đó cười khẽ nói: “Chậc, quên đi, bản tọa nghĩ ngươi muốn ở Tư Lễ Giám như vậy, muốn đứng bên cạnh bản tọa như vậy…”
Nhìn ánh mắt âm mị của Bách Lý Thanh không chút che giấu ác ý quỷ quyệt, Trinh Nguyên liều mạng lắc đầu – không, nàng không muốn ở bên hắn một chút nào hết.
Bách Lý Thanh lạnh lẽo cười cười, vỗ tay một cái, chỉ chốc lát Tiểu Thắng Tử đã vào phòng, không thèm liếc nhìn Trinh Nguyên Công Chúa cả người đầy máu, cung kính nói: “Thiên Tuế gia.”
Bách Lý Thanh hời hợt nói: “Đi nói cho Ninh Vương, Ninh Vương Phi và Thái Hậu ở trong cung vừa gặp đã thân, cho nên kể từ hôm nay ở lại Từ Ninh Cung làm bạn với Kim Thái Hậu, cùng tĩnh tu nghiên cứu phật pháp.”
Tiểu Thắng Tử nghe vậy, hơi ngạc nhiên liếc Trinh Nguyên, thầm nói, chậc, nữ nhân ngu xuẩn, lần trước gia khách khí với ngươi là còn nể mặt Ninh Vương, không biết tự lượng sức mình, an phận không bao lâu lại đi ra gây chuyện, chưa gây chuyện đến chết thì chưa thôi.
Bách Lý Thanh hài lòng thưởng thức con mắt trừng to tuyệt vọng của Trinh Nguyên, lại mỉm cười: “Vị Ninh Vương Phi này ở lại trong cung đi, thời cơ thích hợp, bản tọa lại giúp Ninh Vương chọn một Vương phi mới thay ngươi hầu hạ Ninh Vương vậy.”
Dứt lời, hắn khoát tay, lười biếng nói với Tiểu Thắng Tử: “Được rồi, dọn dẹp sạch sẽ đi.”
“Thiên Tuế gia… Trinh Nguyên… trong lòng Trinh Nguyên đến giờ chỉ có ngài…” Cũng không biết Trinh Nguyên vì sợ hay vì hoàn toàn tuyệt vọng mà thấp giọng lẩm bẩm.
“Cho nên bản tọa cho phép ngươi biết bí mật của bản tọa mà còn sống, chẳng lẽ không phải là ân điển sao, phải biết rằng…” Bách Lý Thanh vuốt móng bảo vệ tinh xảo trên ngón út, cười như có như không nói: “Phải biết rằng, bí mật bị người thứ hai không liên quan biết sẽ không còn là bí mật nữa.”
Sau đó, hắn chậm rãi đi về phía phòng tắm phía sau phòng sưởi.
Đây…
Là muốn diệt khẩu sao?
Trinh Nguyên trừng lớn mắt, nhìn Bách Lý Thanh biến mất ở phòng tắm, sau đó sầu thảm nhắm mắt lại.
Tiểu Thắng Tử lập tức gật đầu, sai người khiêng Trinh Nguyên đi, nhìn đôi mắt vô cùng thê thảm giống như không còn sức sống của Trinh Nguyên, trong lòng hắn không khỏi cũng có chút sợ hãi.
Chậc, mỗi lần gia nổi giận đều ở phòng sưởi này, đầu tiên là Phương Quan, lần này là Trinh Nguyên Công Chúa, không biết kế tiếp sẽ là ai?
Tính ra, nhìn lên đến Hoàng Đế bệ hạ, nhìn xuống đến nam sủng, những kẻ mơ ước gia đều không có kết cục tốt – ngoại trừ phu nhân.
Tiểu Thắng Tử ra cửa, lắc đầu khẽ thở dài một tiếng.
Hắn có thể nói phu nhân may mắn không?
Tây Lương Mạt nằm trên giường ở Thu Sơn hắt xì, không nhịn được run một cái.
Nàng xoa mũi, xoay người ngủ tiếp, nói thầm: “Ừm, kẻ nào nói sau lưng mình vậy nhỉ.”
Nếu nàng biết Tiểu Thắng Tử tự ý tính nàng vào đám người mơ ước Bách Lý Thanh, chỉ sợ sẽ không nhịn được đáp trả – rõ ràng là lão yêu nghìn năm kia mơ ước lão nương thì có!
…
Khi Bách Lý Thanh lần nữa xử lý sạch vết máu trên người, để hai tiểu thái giám mỹ mạo hầu hạ mình thay quần áo, thì Tiểu Thắng Tử cũng xử lý xong chuyện của Trinh Nguyên Công Chúa.
Bách Lý Thanh ra khỏi phòng tắm, trong phòng sưởi đã không còn chút vết máu nào, xung quanh có cung nữ nhanh chóng huân hương.
“Chết rồi à?” Hắn lạnh nhạt thuận miệng nói.
Tiểu Thắng Tử lắc đầu: “Chưa ạ, đã sai người chữa trị cho Ninh Vương Phi, vai bị nỏ bắn xuyên qua, nhưng nội thương nặng hơn, bây giờ đang hôn mê, thế nhưng có lão Y Chính ở đó, hẳn là sẽ không sao.”
Bách Lý Thanh gật đầu, ngồi về chỗ của mình, lười biếng nói: “Ả chưa chết được, sau này còn chút tác dụng, còn chưa điều tra ra hai con chim sáo đó, bản tọa có chút bất an, có điều về bí dược sinh con mà ả nói, sai Tư Lễ Giám cùng Chu Vân Sinh và người của sáu bộ tận lực tìm hiểu rồi điều chế.”
Tiểu Thắng Tử lập tức gật đầu.
Lại nói tới bên này, Ninh Vương Tư Thừa Vũ đang dùng bữa tối ở quý phủ, vừa đọc sách vừa chờ Trinh Nguyên trở về, lại không ngờ chờ tới hơn nửa đêm cũng chưa thấy Trinh Nguyên trở về.
Hắn đặt sách xuống, nhìn sắc trời, đột nhiên hỏi: “Tế Lam, giờ nào rồi?”
Tế Lam vừa rót một ly trà cho Ninh Vương vừa dịu dàng nói: “Thưa Vương gia, đã là giờ tý rồi ạ.”
Giờ tý?
Ninh Vương bỗng có chút dự cảm xấu, nhăn mày nói: “Vương phi vào cung lâu như vậy để làm gì, vì sao trễ thế này còn chưa về?”
Tế Lam ở một bên thầm than trong lòng, luôn có chút tiếc hận cho Ninh Vương, nam tử như thơ như ngọc như thế này công chúa không thích, lại cứ thích thanh bảo kiếm dính máu kia.
Nhưng nàng vẫn nhẹ giọng nói: “Chủ tử tiến cung đã mấy canh giờ do Thiên Tuế gia cho gọi, thế nhưng cũng không có nói vì chuyện gì ạ.”
Ninh Vương nhàn nhạt gật đầu: “Ừ…”
Hắn đang định nói gì thì thấy lão quản gia vội vã tiến vào, nhẹ giọng nói: “Trong cung truyền ý chỉ, nói là khẩu dụ của Thái Hậu.”
“Ý chỉ gì?” Ninh Vương có chút không yên hỏi.
Lão quản gia kia do dự một lúc nói: “Thái Hậu nói vừa gặp Vương phi nương nương đã cảm thấy thân thiết, cho nên cùng Vương phi bàn luận phật pháp, mấy ngày nay tạm thời không về được, còn lúc nào trở về phải xem ý của Thái Hậu.”
Ninh Vương nghe vậy, im lặng thở dài một tiếng, nói: “Nếu đã vậy thì…”
Vậy thì sao đây?
Hắn cũng không nói tiếp nữa.
Thế nhưng Tế Lam lại cảm thấy không rét mà run cùng… chua xót.
Cũng không biết buồn lo cho chủ tử của mình hay u buồn vì Ninh Vương…
…
— Ông đây là đường ranh giới Sâu thích nhất làm mèo con, nằm trên đùi Cửu gia để Cửu gia vuốt lông —
Lại nói tới bên này, tin tức Bách Lý Thanh giam cầm Trinh Nguyên Công Chúa truyền ra ngoài chỉ làm cho triều đình và dân chúng tưởng rằng Kim Thái Hậu đã lâu không xuất hiện có điều bất mãn với nàng “con dâu” tuổi tác kém không nhiều lắm này, hoặc Trinh Nguyên Công Chúa cố ý lấy lòng cho nên mới ở lại trong cung.
Thế nhưng truyền đến chỗ Tây Lương Mạt, nàng tự nhiên lập tức nhận ra sự ảo diệu trong đó.
“Chậc…” Tây Lương Mạt bưng trà, khẽ thở dài một tiếng: “Vị Công Chúa điện hạ này thật đúng là chưa thấy Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định mà, làm sao lại chọc vị kia xù lông cơ chứ!”
Chỉ giam cầm thôi sao?
Ừm, không biết có phải Bách Lý Thanh trở nên dịu dàng, hoặc là nàng nghĩ Bách Lý Thanh quá tốt, có điều nhìn dáng vẻ Tiểu Thắng Tử cúi đầu, đoán chừng là vế sau.
Tiểu Thắng Tử ngẩng đầu nhìn Tây Lương Mạt, cười hì hì nói: “Ừm, gia nói bây giờ thân thể phu nhân khác với bình thường, không thể bị hoảng sợ, mấy chuyện máu tanh đừng nghe thì hơn, ngài không nên suy nghĩ nhiều, chỉ dưỡng thai là được.”
Tây Lương Mạt nhíu mày, giễu cợt nói: “Hắn hành xử tàn nhẫn không phải chuyện lạ, đâu phải chỉ có chuyện này là không thể nghe.”
Xem ra Trinh Nguyên bị dạy dỗ không ít, tên đại ma đầu Bách Lý Thanh õng ẹo kiêu căng kia ghét nhất bị người ta nhòm ngó, đôi khi hạ nhân nhìn hắn lâu một chút hắn còn làm ra được vài chuyện ác liệt, nói chi đến vị này lại mò tới chọc tổ kiến lửa.
Tiểu Thắng Tử cười hì hì không đáp lời.
Tây Lương Mạt nhìn hắn, định cười mắng hai câu, bỗng nhiên bên ngoài vang tiếng ồn ào náo động.
Nàng không khỏi nhíu mày, Bạch Trân lập tức gật đầu, đi ra ngoài, một lúc sau trở về mang theo mang vẻ mặt bất đắc dĩ và cổ quái.
Tây Lương Mạt nhìn Bạch Trân, cũng có chút kỳ quái: “Làm sao vậy?”
Bạch Trân thở dài một hơi: “Quận Chúa, không biết làm sao mà Tam tiểu thư và Ngũ tiểu thư từ Từ đường đến lâm viên hoàng gia bị lạc đường, vào bẫy của Cẩm Y Vệ, nay được đưa ra, đang la hét muốn gặp ngài.”
Tây Lương Mạt đỡ trán không biết nói gì: “…”
Bạch Trân chần chừ nói: “Nếu không, nô tỳ đuổi bọn họ đi nhé?”
Tây Lương Mạt có chút bất đắc dĩ lại tự giễu khoát tay một cái nói: “Bỏ đi, không cần, có lẽ hai nha đầu này đã biết cái gì nên mới lén lút tới đây, cho các nàng vào đi.”
Bạch Trân cũng có chút bất đắc dĩ, xoay người đi ra, một lúc sau quả nhiên dẫn vào hai nữ tử toàn thân nhếch nhác.
Tuy trên đầu các nàng có không ít cỏ dại, thế nhưng còn có thể nhìn ra quần áo hoa lệ.
Mà Tây Lương Sương cùng Tây Lương Nguyệt chật vật đi vào, trong lòng còn có chút lo sợ bất an, còn chưa bình tĩnh lại dưới ánh đao ánh kiếm đằng đằng sát khí vừa rồi đã thấy Bạch Trân và Bạch Nhụy cùng nhau đỡ một bóng người thanh lịch đi ra.
Sau đó hai tỷ muội lập tức trợn trừng mắt không dám tin, há to miệng: “Đây là…”
Tây Lương Mạt nhìn biểu cảm của hai tỷ muội kia, mỉm cười: “Sao vậy, lưỡi bị mèo con tha đi rồi, thấy tỷ tỷ ta mang thai cũng không nói chúc mừng sao?”
Nhưng rõ ràng, hai chị em Tây Lương Sương và Tây Lương Nguyệt không thể chấp nhận sự thật trước mắt, nhìn Tây Lương Mạt mang thai, hai người đồng thời hoa mắt lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ tại chỗ.
— Ông đây là đường ranh giới —
Tây Địch.
Một bóng người trung niên màu xanh lam vội vội vàng vàng đi ngang qua cung đình hoa mỹ, tới trước một tòa tháp cao chin tầng, hắn đi thẳng tới trước mặt thị vệ đeo đao, thấp giọng hỏi: “Bệ hạ có ở trong lầu không?”
Thị vệ kia gật đầu, cung kính nói: “Tức Mặc đại nhân, mời vào.”
Người trung niên tên Tức Mặc gật đầu, sau đó liền vào trong tháp, hắn nhìn cái tháp cao này, trong lòng không khỏi cười khổ, lại phải leo cầu thang rồi, không biết vì sao bệ hạ thích lầu cao như vậy, chỉ vì nơi này có thể nhìn biển sao, thế nhưng hành cung cũng có thể nhìn mà, ở đó không phải tốt hơn sao.
Nhưng hắn vẫn nhận mệnh bò lên.
Thẳng đến tầng thứ chín mới đưa một món đồ cho tiểu thái giám ngoài cửa.
Tiểu thái giám lập tức dâng vật đó vào phòng.
Bóng người cao gầy ngồi sau màn nhận lấy thứ tiểu thái giám dâng lên, mở ra xem.
Hắn im lặng một lúc lâu, sau đó khẽ cười giễu cợt một tiếng, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Chậc, hoa mai Bắc quốc kết quả rồi sao, thực sự là… Ngoài dự đoán.”