Nhưng mà thân thể lại hiện ra vầng sáng trắng.
Bịch bịch bịch ——
Đã lên đến lầu, đám quan gia liền không che giấu động tĩnh nữa, tiếng bước chân vừa gấp vừa nặng, nghe mà thấy căng thẳng.
Đám nha dịch dưới cửa sổ “Xoẹt” một tiếng, có vẻ thanh đao bên hông đều đã tuốt ra khỏi vỏ.
Cửa chính và cửa sổ đều đã bị vây kín.
Đám nha dịch tiến lên lầu, dựa vào gần cửa phòng khiến động tĩnh càng lớn, còn cả tiểu nhị đứng dòm ở mép cửa.
Ngay tức khắc, hai người ở bên giường bất chợt chẳng thấy bóng dáng, một bóng đen khổng lồ nhô đầu ra từ trong đống chăn, trong quá trình vọt lên không trung liền lập tức kéo dài biến lớn.
Ầm ——
Bức tường chống đỡ chiếc giường sụp đổ theo tiếng vang, lộ ra Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất đang ngây ra như phỗng ở phòng bên cạnh.
Có lẽ không hề ngờ rằng tổ tông này lại không hề cố kỵ mà hóa rồng ngay tại chỗ, Huyền Mẫn thoáng sửng sốt, khi hoàn hồn lại, trong tay đã có thêm một bộ đồ đen —— Hiển nhiên là do tổ tông kia ném tới, trực tiếp xem hắn như cái túi đựng quần áo.
Khiến người ta cạn lời nhất chính là, sau khi tổ tông này ném quần áo cho hắn, còn không quên vươn móng vuốt chộp lấy đống bạc và kim châu ở trên giường. Đống kim châu tài vật này theo móng vuốt lăn một vòng, nháy mắt liền biến mất dưới lớp vảy da, cũng không biết bị y giấu đi chỗ nào.
Huyền Mẫn: “……..”
Tường trong phòng đều bị phá sập, nha dịch ngoài cửa không thể không nghe thấy động tĩnh.
Một tiếng thét lớn bạo liệt vang lên: “Đừng phí công, trước sau đều đã bị bao vây rồi, ngươi có chắp thêm cánh cũng khó mà thoát nổi!”
Nha dịch vừa gào thét, vừa “Sầm” một tiếng mở cửa ra.
Ngay khi mở cửa, vị đầu lĩnh kia còn cười lạnh châm chọc: “Uổng công vô ích thôi, có bản lĩnh thì ngươi hất tung nóc nhà mà bay ra ——”
Thanh âm châm chọc ngưng bặt.
Đám nha dịch áp sát ngoài cửa phòng trong tức khắc đều cảm giác mình dường như đang nằm mơ……..
Không đúng, là nhất định đang nằm mơ.
Cái miệng giương lên của đầu lĩnh còn chưa kịp khép lại, đã dại ra nhìn con rồng đen dài cuộn mình trong phòng.
Hắc long lớn kinh người, chỉ riêng chiếc đuôi đã cuộn kín hết phòng, giường bị đè sụp một nửa, cả một bức tường đổ sập trên mặt đất, vết cắt bốn phía gãy gọn đến mức như thể dùng lưỡi dao bén nhọn cắt đi.
Nhưng mà…….. Dao gì có thể cắt tường như cắt đậu hủ thế này chứ?!
Nha dịch đầu lĩnh thấy hắc long hất tung nóc phòng, hơn phân nửa thân mình thò ra ngoài, cuộn người trên mái hiên xiêu vẹo, đè cho nửa bên mái hiên lung lay sắp đổ.
Ngay khi đám nha dịch vẻ mặt như gặp phải quỷ, chẳng biết làm sao, hắc long nọ đột nhiên cúi thấp đầu xuống, nheo mắt liếc nhìn bọn họ. Rồi sau đó vuốt sắc quơ một cái, xách một nam nhân trung niên thấp lùn và một thiếu niên gầy yếu trong phòng lên, đồng đời đầu rồng ngẩng lên, túm một nhân trẻ tuổi mặc tăng y trắng muốt đưa đến sau lưng.

Ánh mắt hắc long ung dung xẹt qua đỉnh đầu đám người, rồi sau đó rít một tiếng trong trẻo, thân trước ngẩng lên.
Lập tức phong vân sôi trào, mơ hồ có thể thấy được điện quang lóe qua trong biển mây mù, khắp bầu trời âm u đều hiện ra sấm sét chợt lóe chợt tắt, bỗng sáng bỗng mờ. Tiếng sấm ầm ầm từ xa lại gần, vang dội khắp nơi…….
Tiếp đó, trường phong đột nhiên nổi lên, cuồn cuộn như hổ gầm sói tru.
Hắc long trong nháy mắt đó cưỡi gió bay lên, lao thẳng vào tầng mây, cái bóng khổng lồ màu đen như ẩn như hiện trong màn mây, chỉ thoáng chốc đã mất tăm mất tích.
Bất luận là người ở ngoài cửa phòng hay kẻ đang đợi trong góc tường, tất cả nha dịch, thậm chí toàn bộ tiểu nhị trong quán, chủ tiệm hai bên ngã tư đường thậm chí những người ngẩng lên nhìn thoáng qua bầu trời trong khoảnh khắc đó, đều trông thấy cảnh tượng rồng bay giữa màn mây, hồi lâu vẫn không tỉnh lại được.
Nha dịch đầu lĩnh thậm chí ngay cả diện mạo Huyền Mẫn cũng chưa kịp thấy rõ, chỉ nhớ một thân tăng y trắng như mây tuyết.
Trong khoảnh khắc hắc long cưỡi gió mà đi, những đám mây tụ lại khẽ động, đột nhiên đổ mưa to.
Mưa lớn kinh người, phả vào mặt lạnh lẽo, giá băng khiến người ta giật nảy mình.
Nha dịch bấy giờ mới dần phục hồi tinh thần, một người trong số đó lẩm bẩm: “Thật……. Thật đúng là hất tung nóc nhà……. bay đi sao?”
Thanh âm kia dường như là từ cổ họng phát ra, hơi thở mong manh, cũng không biết là bị dọa sợ hay bị đông lạnh.
Nha dịch đầu lĩnh nghe vậy, môi run run, bỗng nhiên mặt trắng bệch quay đầu nói: “Chúng ta……. Chúng ta tới để bắt hòa thượng kia nhỉ?”
Người phía sau hắn không kịp phản ứng, mờ mịt “A” một tiếng, “Đúng thế……..”
“Thứ vừa bay lên trời…….. là, là rồng đúng không?” Đầu lĩnh lại nói như mộng du.
“Đúng thế…….”
“Hòa thượng kia, các ngươi có thấy không ——” Đầu lĩnh vẻ mặt hoảng hốt đưa mắt nhìn đám mây, “Hòa thượng kia cưỡi rồng đi mất đó………”
“Đúng thế…….”
Bọn họ như một đám hồ mông (con meerkat nha, ciu tè lắm), thò cổ ngây ngốc nhìn trời, trừ “Đúng thế” ra thì chẳng nói được câu thứ hai. Mãi một hồi lâu sau, quần áo trên người đều bị mưa lạnh xối ướt, bọn họ mới kịp phản ứng ——
Hòa thượng! Cưỡi rồng!
Loại thần vật như rồng là có thể tùy tiện thấy được hay sao?!
Nhưng hòa thượng kia thế mà lại cưỡi thần vật bậc ấy bay lên trời, hòa thượng kia là hạng tầm thường có thể tùy tiện thấy được hay sao?!
Trong đầu mọi người gần như đồng thời lóe lên một ý nghĩ, bọn họ hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt đều kinh khủng, cẩn thận dè chừng nói: “Chẳng lẽ……. là……. là vị kia?”
Tăng nhân có thể cưỡi rồng, trên dưới cả nước này, bọn họ chỉ có thể nghĩ đến một người ——
Vị quốc sư thần bí đến cực điểm, cũng chưa từng lộ mặt kia.
Có đôi khi, lời đồn đãi trên phố có tốc độ nhanh đến kinh người, chỉ vỏn vẹn một đêm, đầu đường cuối ngõ huyện Hoa Chi đã điên cuồng truyền lưu một truyện —— Quốc sư xuất hiện!
Quán trọ chẳng mấy thu hút kia bỗng chốc đông như trẩy hội, hai tiểu nhị kia bị quan phủ tra hỏi xong, lại bị hàng xóm láng giềng hỏi tới hỏi lui.
Có điều trong lúc huyện Hoa Chi đang loạn xị bát nháo, hắc long và hòa thượng bị bàn tán đang bơi từ giữa một cái hồ hoang ở phụ cận huyện Thanh Bình lên bờ.
Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất còn chưa hoàn hồn từ nỗi kinh hách lên trời, nổi trên mặt hồ như cái xác chết trôi, sau khi được Huyền mẫn lôi lên bờ, ánh mắt dại ra hồi lâu vẫn chẳng thốt được câu nào.
Giang Thế Nịnh lại lần nữa hóa thành giấy da, dính trên một nhánh cỏ khô trên bờ rung rinh theo gió, vừa rung vừa nhìn đình lâu xa xa, nói với Tiết Nhàn: “Tổ tông ơi, xin ngươi lần tới đừng dùng phương thức hạ cánh kích thích như vậy được không?”
Tiết Nhàn nâng tay chỉ về cổng thành phía xa, ung dung nói: “Dù sao cũng xuống đất rồi, lại còn giảm được phí đi lại nữa, nhìn cổng thành đằng kia đi, chữ trên đó có đọc được không?” Nào, đọc theo ta, huyện —— Thanh —— Bình ——”
“Đã đưa ngươi đến tận cổng thành nhà trưởng tỷ ngươi rồi, còn ngại Đông ngại Tây cái gì, có mặt mũi không vậy? Hở?”