Loại uy hiếp rõ rành rành này làm cho Bạch Trân không thể không ép mình tỉnh táo lại, nam nhân này nói sự thật.
Hiện giờ Bạch Nhụy không biết đã đi đâu, bọn họ vì nói chút việc riêng nên tất cả hạ nhân đã đi trước, hơn nữa, từ tình hình trước mắt mà nói, nàng thật sự không có nhiều ưu thế, nam nhân này chẳng những võ công cao cường hơn nàng, sức lực cũng mạnh hơn nàng, nàng bắt đầu hận vì sao ban đầu nàng không học võ nghệ chăm chỉ như Mị Tinh, cho nên giờ mới lưu lạc tới nước này.
Nàng hít sâu một hơi, sau đó bắt buộc mình bình tĩnh, nhìn chằm chằm Chuẩn sát nói: “Lần trước ta thật sự nên đâm vào huyệt Thái Dương của ngươi.”
Chuẩn Sát cười cười, trong đôi mắt vàng kim lạnh lẽo của hắn lại hoàn toàn không che giấu sự mỉa mai: “Ha ha, giống cái hơn phân nửa đều có móng vuốt, ta cũng không ngại bị ngươi cào vài cái, dù sao sói muốn bắt được thú cái của mình cần phải trả giá một chút, còn những chuyện khác thì phải nhìn xem ngươi có bản lĩnh đó không.”
Bạch Trân nhìn hắn lạnh như băng, một lát sau mới lạnh lùng thốt: “Cút khỏi người ta.”
Lần này Chuẩn Sát rất hợp tác, buông lỏng tay, sau đó đứng dậy.
Nhưng hắn vừa mới đứng thẳng dậy thì một cái bạt tai vang dội đã đánh lên mặt hắn.
Gương mặt tròn tròn của Bạch Trân xanh mét, nàng cắn răng nói: “Cút!”
Chuẩn Sát liếm khóe môi bị nàng đánh rách của mình, cười cười rồi xoay người đi về phía cửa phòng.
Nhìn Chuẩn Sát rời khỏi phòng, hơi thở bừa bãi và dồn nén nháy mắt biến mất, Bạch Trân mới ngồi xuống giường như mất hết sức lực, có chút run rẩy.
Nam nhân này, nàng có một dự cảm, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Khi Bạch Nhụy trở về phòng đã thấy Bạch Trân ngồi ngẩn người trên giường, tóc tai hỗn loạn.
Nàng không khỏi hoài nghi nhìn Bạch Trân: “Bạch Trân, ngươi làm sao vậy?”
Bạch Trân giống như vừa mới tỉnh mộng, toàn thân chấn động, sau đó nhìn về phía Bạch Nhụy, dưới ánh mắt lo lắng của Bạch Nhụy, nhắm mắt lại, thản nhiên nói: “Ta không sao, ngươi đừng lo lắng.”
— Ông đây là đường ranh giới Nguyễn Linh ngồi xơi bánh uống trà —
Chuẩn Sát dẫn người của hắn trở về sa mạc, không sinh sự gì, tuy Tây Lương Mạt luôn cảm thấy người kia đi quá dứt khoát nhưng không phát hiện hắn gây ra chuyện không nên làm, nghe nói trước khi rời đi chỉ tới cục Thượng Cung một chuyến, cho nên nàng gọi Bạch Trân tới hỏi chuyện này.
Bạch Trân hờ hững nói không có chuyện gì, Chuẩn Sát tới muốn nàng gả cho hắn, nhưng bị nàng từ chối mà thôi.
Vì thế Tây Lương Mạt không nghĩ nhiều nữa.
Bởi vì phiền não hiện giờ của nàng và Bách Lý Thanh là bụng của nàng to lên mỗi ngày, nháy mắt đứa bé đã được năm tháng, không cách nào che giấu được nữa.
Tuy người biết chuyện trong phủ Thiên Tuế đều là thân tín, nhưng dù sao bí mật khó giữ nếu quá nhiều người biết, cho nên Bách Lý Thanh vẫn quyết định để Tây Lương Mạt chuyển ra khỏi phủ Thiên Tuế, tới hành cung Thu Sơn để dưỡng thai.
Thời tiết dần dần vào mùa hè nóng bức, làm cho người ta nóng không chịu nổi, nhất là đối với phụ nữ có thai như Tây Lương Mạt, thời gian thai nghén của nàng vừa mới qua một thời gian, trên Thu Sơn đông ấm hè mát, ở đó thật sự rất tốt, hơn nữa cũng tiện để sắp xếp thân tín, lại ít người.
Vì thế không lâu sau, nhóm triều thần chợt nghe nói Thiên Tuế Vương Phi muốn cầu phúc cho tiểu Hoàng Đế, lên miếu Quan Âm ở Thu Sơn để tế bái thanh tu.
Chúng thần không nghĩ nhiều, dù sao vị Thiên Tuế Vương Phi, Phi Vũ Đốc Vệ này đã mấy tháng chưa vào triều, hai ngày xuất hiện ba ngày biến mất.
Hơn nữa chỗ tuyệt vời nhất của Thu Sơn là lâm viên hoàng gia, nơi đó quản lý nghiêm khắc lại cách kinh thành không xa, cho nên trên cơ bản một tuần Bách Lý Thanh có thể nghỉ lại đó hai, ba ngày.
Tây Lương Mạt dù không hài lòng chuyện đại hồ ly nhà mình không ở cùng mình, nhưng thấy hắn ngọt ngào quấn quýt khi tới đây, lại đau lòng hắn vất vả chạy giữa hai nơi, cho nên nàng không nói gì thêm.
Gió thoang thoảng thổi vào từ cửa sổ, gió đêm trên núi rất mát mẻ, Tây Lương Mạt hơi buông lỏng vạt áo ngủ của mình rồi mới ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Thanh, gối đầu lên vai hắn.
“A Cửu, ngươi nghĩ xong chưa?”
Bách Lý Thanh nhìn từ điển trong tay mình, trầm ngâm nói: “Rồi, ta thấy những cái này không tệ, có điều chưa biết đứa nhỏ là nam hay nữ nên không tiện quyết định tên.”
Tây Lương Mạt nghiêng mặt nhìn về phía Bách Lý Thanh, ánh đèn ấm áp dừng trên đường cong tinh xảo của gương mặt hắn, hòa tan lãnh khí quỷ quái thâm trầm thường ngày, hôm nay không có lớp trang điểm đậm, gương mặt Bách Lý Thanh nhìn trẻ tuổi khác lạ, giống một thiếu niên mỹ mạo, sống mũi thẳng tắp, môi hồng răng trắng, lông mi dài đen như cánh phượng chiếu xuống bóng mờ nhàn nhạt trên mặt hắn, làm cho Tây Lương Mạt có chút mê muội, cũng có chút ghen tị.
Ừm, hắn nên vẽ lớp trang điểm yêu dị kia thì hơn.
Từ lúc Bách Lý Thanh biết Tây Lương Mạt mang thai, toàn thân hắn giống như sáng ngời hơn nhiều, không ít người bên cạnh cũng ăn may theo.
Nay điều làm hắn phiền não nhất không phải đại sự triều chính, mà là rốt cuộc phải đặt tên đứa nhỏ là gì.
Tây Lương Mạt thuận miệng nói: “Mặc kệ nam hay nữ, chúng ta chọn một nhũ danh là được, không phải dân gian có câu trẻ con phải có nhũ danh mới dễ nuôi à.”
Bách Lý Thanh nghe vậy nhìn về phía Tây Lương Mạt, có chút hứng thú nhướng mày nói: “À, thật không? Vậy phải gọi là gì? Ta thấy Liễu lão nhân ở bộ Công gọi cháu trai bảo bối của lão là Kỳ Bảo Nhi, còn Chương Chấp Bút của Hàn Lâm Viện thì gọi con trai nhỏ nhà hắn là Tiểu Nghiên Mực.”
Tây Lương Mạt giơ một ngón tay lắc lắc trước mặt Bách Lý Thanh: “Chậc chậc, mấy cái giấy mực, kỳ lân thanh long này tục chết được, cổ hủ!”
Bách Lý Thanh cười nói: “Vậy sao? Vậy ngươi đặt thử vài nhũ danh đi, chờ ta vào triều nói ra để cho đám cổ hủ đó mở rộng tầm mắt.”
Tây Lương Mạt nghiêm trang nói: “Đương nhiên phải gọi là Cẩu Đản!”
Bách Lý Thanh: “…”
Tây Lương Mạt nhíu mày: “Cẩu Bất Lý Bao Tử (chó không thèm bánh bao =)))?”
Bách Lý Thanh: “…”
Tây Lương Mạt: “Cẩu Thặng? Sỏa Căn? Đại Ngưu? Trư Bảo? Nhị Đản? Tam Qua? Tam Mao?”
Bách Lý Thanh: “… Quả là vô cùng phong nhã, ấn tượng khắc sâu.”
Tây Lương mạt dào dạt đắc ý: “Đúng rồi, ngươi nghe, Bách Lý Cẩu Thặng, Bách Lý Cẩu Đản, Bách Lý Tam Mao, Bách Lý Trư Bảo, Bách Lý Sỏa Căn, nghe thôi đã thấy vang dội lắm rồi, làm cho người ta nghe là không quên, dư âm văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt.”
“Bộp!” Bách Lý Thanh không chút khách khí dùng quyển sách trên tay đập lên trán Tây Lương Mạt: “Ngươi nghiêm túc một chút cho vi sư!”
Tây Lương Mạt xoa trán, tức giận thì thầm: “Lão nương rất nghiêm túc đấy chứ, nông thôn vốn có quan niệm tên càng khó nghe càng dễ nuôi mà.”
Bách Lý Thanh trực tiếp không thèm nhìn Tây Lương Mạt, dùng bút lông khoanh tròn một chữ “Hi” trong sách, sau đó nói: “Hi trong “Hi Đồng”, ý là phúc, là cát tường, cũng có ý hưng thịnh, nếu là con trai thì gọi Bách Lý Hi, nếu là con gái gọi Bách Lý Hi Nhi cũng được, còn tên tự, chờ đứa nhỏ lớn chút rồi đặt.”
Tây Lương Mạt nghĩ nghĩ rồi gật đầu, đồng ý nói: “Ừ, chữ này hay.”
Chữ này giống niên hiệu của một vị đại đế sau này, còn nam nữ đều dùng được, ý nghĩa cũng tốt.
Tây Lương Mạt bỗng nhớ tới cái gì, lại hỏi: “Ngươi thật sự không đặt nhũ danh dễ nuôi như Cẩu Thặng gì đó cho đứa nhỏ à?”
Bút trong tay Bách Lý Thanh hơi dừng, hắn dùng vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn Tây Lương Mạt nói: “Nói mới nhớ ngươi cũng là đồ nhi chân truyền của ta, người ta nói một ngày làm thầy cả đời làm cha, cho nên vi sư cũng đặt một nhũ danh cho ngươi, gọi là Tây Lương Bát Giới được không?”
Tây Lương Mạt: “… Quên đi, không đặt nhũ danh cho đứa nhỏ thì thôi.”
Nàng không nên kể Tây Du Kí cho hắn trong lúc nhàm chán.
Bách Lý Thanh nhìn sắc trời, đặt bút trong tay xuống, nhướng mày nhìn Tây Lương Mạt: “Sắc trời không còn sớm.”
Tây Lương Mạt gật đầu, ngáp một cái: “Ừ, ngủ đi, ngày mai ngươi còn phải trở về vào triều nữa.”
Bách Lý Thanh chậm rãi vươn tay sờ lên cần cổ mảnh mai của nàng: “Ngày mai không có đại sự, cho nên không đi, ở lại đây với ngươi và đứa nhỏ.”
Tây Lương Mạt nghe vậy vui vẻ gật đầu: “Được.”
Bách Lý Thanh cười cười, nheo mắt nói: “Có phải ngươi quên chuyện gì rồi không?”
Tây Lương Mạt ngẩn ra, ngơ ngác nói: “Chuyện gì?”
Bách Lý Thanh nhìn đôi môi đỏ mọng hé mở của nàng, gương mặt vốn hơi gầy nay vì mang thai mà tròn trịa hơn, càng có vẻ mềm mại đáng yêu của nữ tử, ánh mắt sâu thẳm của hắn từ gương mặt nàng dừng trên bầu ngực vì mang thai cũng trở nên đầy đặn hơn của nàng.
Rồi hắn cúi đầu, đặt môi lên môi nàng cười khẽ: “Lão già nói ngươi đã mang thai năm tháng, thai rất ổn định, cho nên vi sư không cần nhịn nữa. Thế nào? Ngươi quên rồi hay là không muốn? Vi sư nhớ ban đầu ai cứ như mèo con động dục quấn người thế nhỉ?”
Tây Lương Mạt lập tức nhớ lại chuyện đó, nàng có chút lúng túng, hai tay kéo áo hắn, lầu bầu: “Ừm, ngươi… ngươi nhẹ nhàng một chút.”