Nghĩ thì nghĩ vậy, y vẫn xê dịch thân thể, chiếm cứ vị trí của Huyền Mẫn, lật màn vải, không nhúc nhích nhìn chằm chằm hành động của Huyền Mẫn trên sơn đạo.
Huyền Mẫn đứng vững vàng trên đỉnh đống đá nọ, chân đạp lên mũi đá to chưa đến một bàn tay, song chẳng hề khiến đống đá kia lung lay nửa phần. Hắn ngẩng đầu nhìn vách núi—— Ở giữa tầng sơn đạo bên trên và tầng sơn đạo này, vách núi bị khuyết mất một mảng lớn, có vẻ tầng sơn đạo bên trên cũng có chút lung lay sắp đổ, như thể chỉ đè nặng lên một chút thôi, tất cả sẽ đổ sụp xuống dưới vậy.
Phần bị thiếu kia, hiện giờ đang chất đống dưới chân Huyền Mẫn. Đống đá tảng này cao khoảng hơn nửa người, khối đá lớn như vậy nện xuống, đừng nói là xe ngựa bằng gỗ, dù có là sắt thì cũng bị nện biến dạng.
Trừ một góc xe ngựa và tấm màn phủ màu lam, những phần khác đều bị đè nặng dưới đáy đống đá lở, hẳn đã không còn nguyên hình nữa rồi. Người dù có đào ra, cũng chắc chắn không còn nguyên vẹn.
Huyền Mẫn trầm ngâm một lát, liền có tính toán.
Không chỉ một mình Tiết Nhàn đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn, Thạch Đầu Trương và Giang Thế Ninh cũng ghé vào màn vải, ngay cả Lục Nhập Thất cũng nhịn không được rướn cổ ra nhìn mấy lần.
“Ngươi rướn cổ ra làm chi?” Tiết Nhàn liếc nhìn nhóc con này, tức giận nói: “Mới ngủ có mấy ngày mà mắt đã nhìn được bình thường rồi à?”
Lục Nhập Thất không lạnh không nóng nói: “Cám ơn đã quan tâm, nhưng mà không khéo, chỉ mơ hồ thêm một chút thôi.”
Cậu ta nhìn càng mơ hồ, liền nghĩa là mắt cậu ta mù càng nặng hơn, càng có khuynh hướng nhìn thấy khí, mà hình dáng hình thành từ khí đương nhiên không rõ ràng như vậy.
Thực ra Tiết Nhàn rất hiếu kỳ, với loại thần vật bẩm sinh có thị lực vượt xa người thường như y mà nói, kỳ thực rất khó tưởng tượng thế giới trong mắt Lục Thập Cửu…….. hoặc là Lục Nhập Thất hiện giờ sẽ trông như thế nào.
“Với cự ly này của ngươi, cơ bản cả người lẫn vật đều không phân biệt được.” Lục Nhập Thất thuận miệng đáp một câu, hình dung thị lực của mình.
Chỉ là………..
Thế này nghe chẳng giống đang miêu tả, mà giống quanh co lòng vòng chèn ép người ta hơn.
“Ngươi giỏi đấy.” Tiết Nhàn hừ mũi một tiếng, giương mắt tiếp tục nhìn Huyền Mẫn.
Với góc độ thị lực của y, đủ để thu hết thảy động tác của Huyền Mẫn vào trong mắt.
Nói tới đao, nhất là một vài yêu đao trong truyền thuyết, phải dùng máu để thức tỉnh, một khi tỉnh thì sẽ hàn mang tuyết nhận (ý nói sắc bén lạnh lẽo), có thể cát phong đoạn thủy (xé gió chém nước), tiền đồng của Huyền Mẫn vừa không có cạnh lưỡi vừa không có mũi nhọn, chẳng hiểu sao cũng cần dùng máu để thức tỉnh.
Tiết Nhàn thấy hắn rạch ra một vết trên đầu ngón tay, đầu ngón tay lướt nhẹ trên rìa tiền đồng.
Liền nghe “Keng” một tiếng vang lên, những đồng tiền kia như thể sống dậy, khe khẽ rung động, phát ra tiếng trầm thấp, vừa sâu kín vừa mơ hồ. Tiết Nhàn nghe thấy âm thanh này, trong tai thấy hơi không thích hợp, thoáng nhíu mày.
Huyền Mẫn xếp năm đồng tiền trên lòng bàn tay trái theo vị trí Đông Nam Tây Bắc, lại lấy từ trong người ra mấy tấm giấy vàng dùng để vẽ phù, có điều trên giấy trống không, chẳng có hoa văn gì.
Hắn khom lưng, gấp giấy vàng lại, theo các hướng Đông Nam Tây Bắc, đặt bốn tấm phù trên đống đá dưới chân. Tiếp đó, hắn liền lấy ngón tay di chuyển tiền đồng trái với bốn hướng trong lòng bàn tay, đôi môi nhạt màu hơi khép mở, dường như đang niệm câu kinh văn gì đó.
Cũng không giống như một câu hoàn chỉnh mà giống một từ ngắn ngủi hơn.
Mấy đồng tiền kia rõ ràng chỉ đặt trên tay, lại giống như mọc rễ khó mà dịch chuyển nổi.
Huyền Mẫn niệm xong từ như thể Phạm âm kia, chậm rãi di chuyển đồng tiền ở phía Đông, trong quá trình hắn dịch chuyển, lá phù đặt ở phía Đông đột nhiên xuất hiện vết máu mỏng, tựa như có một bàn tay vô hình cầm cây bút thấm đầy chu sa, đang vững vàng vẽ phù.
Hoa văn phức tạp thoáng chốc hoàn thành, khi Huyền Mẫn di chuyển đồng tiền được nửa vòng thì thu bút.
Tiếp theo là hướng Nam;
Rồi sau đó là phía Bắc;
Lại đến chính Tây………
Ngay khi bốn tấm phù triệt để hoàn thành, cuồng phong nổi lên, như hổ gào sói tru. Tấm màn vải dày bị gió thổi tung lên, phần phật rung rinh, tát bôm bốp mấy cái vào mặt Thạch Đầu Trương.
“………..” Thạch Đầu Trương cảm thấy mình quả đúng là xui xẻo, hắn xoa xoa khuôn mặt bị tạt có chút đau, nâng tay xốc toàn bộ màn che lên. Tức thì, cửa sổ xe không vật che lấp lộ ra trong gió, rét lạnh và mưa tuyết theo cuồng phong xộc thẳng vào trong.
Tuyết vừa lạnh vừa sắc, tát vào khiến Thạch Đầu Trương và Giang Thế Ninh gần như không mở mắt ra được.
Bọn họ chớp mắt hai cái, dùng tay che trán, bấy giờ mới một lần nữa nhìn rõ cảnh tượng trên sơn đạo.
“Á ——” Thạch Đầu Trương trực tiếp cả kinh hít một ngụm khí lạnh.
Liền thấy trận cuồng phong mà Huyền Mẫn đưa tới trực tiếp ập vào sơn đạo, đá lở và xe ngựa bị đè ở bên dưới đều bay hết lên, hoàn toàn bị gió nâng đỡ, hướng về một phía trong hư không bay đi.
Khi mớ hỗn độn này triệt để treo giữa không trung, Huyền Mẫn vẫn đứng trên đỉnh đống đá nâng chân trái lên, không nhẹ không nặng đạp một cái.
Đá tảng và xe ngựa dưới chân hắn như thể hứng chịu lực của ngàn quân, đột nhiên rơi xuống thâm cốc.
Sau một lát, liền nghe thấy một trận “Ù ù” trầm đục từ trong sơn cốc truyền đến.
Thạch Đầu Trương ngây ngốc nói: “Hắn muốn cho nổ núi sao?”
“Vậy chắc phải kéo ngươi cùng nổ luôn đấy.” Tiết Nhàn tức giận đốp lại hắn một câu, nói: “Phỏng chừng là chôn ngay tại chỗ này luôn.”
Đúng như Tiết Nhàn phỏng đoán, đá tảng rơi xuống đất tạo nên trùng kích cự đại không thể khinh thường, ngay trước khi chúng thực sự rơi xuống đất, lớp bùn mềm ướt trong sơn cốc liền bị va chạm tạo ra một cái hố sâu, mấy chiếc xe ngựa và đám thi thể không biết đã thành ra cái dạng gì liền vừa vặn lọt vào trong hố, đống đá lại được khéo léo xếp thành một nấm mồ.
Tuyết theo gió thổi phủ xuống đống đá tảng trần trụi, cuối cùng trần ai lạc định, hiện ra màu trắng xóa ẩn kín, như rải xuống một tầng tiền giấy lên trên nấm mồ đất vàng. (Trần ai lạc định: Bụi trần lắng đọng, nghĩa là sau bao sóng gió gian truân, mọi chuyện rốt cuộc cũng xác định.)
Khi Huyền Mẫn thu hồi tiền đồng, bèn thuận tay tìm đồ đánh lửa, đốt mấy tấm giấy vàng kia đi.
Xem như làm một lễ mai táng đơn sơ………..
Hắn nâng tay lau đi chút vết máu tàn lưu trên tiền đồng, một lần nữa treo lại bên hông, hướng về mộ phần đá, thanh thanh đạm đạm hành Phật lễ.
Vạt áo tăng bào tựa như mây tuyết bị gió thổi tốc lên rồi lại hạ xuống, quét nhẹ mấy cái, liền biến mất trong rừng cây nơi thâm cốc.
Với Huyền Mẫn mà nói, bay lên vách đá cũng không khó hơn bay xuống vách đá, chỉ nhoáng mấy cái là đã đặt chân lên tầng sơn đạo nguyên bản của đống đá lở nọ. Xe ngựa rốt cuộc cũng đi xong một vòng, đang quẹo tới bên này. Thanh âm của nam nhân mặt sẹo cũng theo đó mà truyền tới, con ngựa đi đầu chỉ cần nhích lên mấy bước là có thể lộ ra diện mạo.
Để tránh bị nam nhân mặt sẹo thấy được, Huyền Mẫn nhấc chân bước một bước, mượn lực lên tới sườn núi, đang định vòng qua từ đầu trên, liền phát hiện ở một chỗ chếch đi, thế mà lại còn dư một đống đá nữa, dưới đống đá có hai người bị đè nặng, không thấy rõ diện mạo.
Đống đá này vừa vặn bị vách núi chập chùng chót vót che lấp, ở chỗ Huyền Mẫn nhảy xuống lúc trước căn bản không nhìn thấy được.
Nhìn bộ dáng thì có lẽ là lúc ấy sau khi đoàn xe bị đá lở đè sụp, có hai người tay chân lanh lẹ chạy ra được, kết quả vừa chạy đến mặt sau vách núi, liền bị một đống đá khác nện trúng.
Xe ngựa đã sắp đến, bây giờ Huyền Mẫn lại đi xuống vẽ phù thì dĩ nhiên là không kịp nữa.
Ngay trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, một con hắc long bỗng hiện hình trong sơn đạo.
Tiết Nhàn!
Tổ tông này làm gì cũng phải gây thanh thế lớn, liền thấy hai đạo huyền lôi bổ thẳng xuống, ầm ầm nện trên đỉnh đá tảng. Đá tảng vỡ nứt ra, biến thành vô số bột mịn. Hắc long vô thanh vô tức dưới kình phong cuộn trào, đầu rồng đảo qua, cả người lẫn đá liền bị kình phong cuốn xuống dưới vách núi, sừng sững lướt qua rừng thông.
Haaa ——
Gió lặng, cây ngừng.
Khi hai người còn lại rơi vào sơn cốc, bột đá như cát sạn che lấp trên người bọn họ, chẳng lộ ra chút gì.
“Xùy ——” Nam nhân mặt sẹo bị cuồng phong làm cho cả kinh, kéo dây cương, đợi gió đi qua mới vung roi đi tiếp.
Con ngựa nóng nảy bất an khi đi lên sơn đạo này, nhìn thấy mặt đất trống trơn, đột nhiên an phận lại. Vó ngựa lộp cộp nện trên đường núi, khi đi qua đoạn đường mà Tiết Nhàn đã xử lý, ban mai bỗng ló ra sau vách núi.
Nửa người dưới của Tiết Nhàn không tiện nhúc nhích, cũng không có tri giác. Y dựa nửa người trên dọc theo vách núi để dựng thẳng lên, đặt toàn bộ thân mình lên tầng sơn đạo bên trên, tạm thời tránh đi tầm mắt của nam nhân mặt sẹo.
Ai ngờ cái đuôi còn chưa đặt xong, khi xe ngựa của nam nhân mặt sẹo vòng qua vách núi, cái đuôi chết bằm này bỗng “Vụt ——” một cái, trượt từ trên vách đá xuống, nửa sống nửa chết rủ xuống, vừa vặn treo ngay trước mặt đoàn xe.
Nam nhân mặt sẹo: “………..”
Tiết Nhàn: “………..”
Huyền Mẫn đứng cùng tầng sơn đạo với Tiết Nhàn, im lặng không nói gì vô thanh vô tức đi tới chỗ cái đuôi của tổ tông, yên lặng xách cái mũi đuôi chắn đường chắn lối của y về……….