Dù sao đối với u hồn dị thế như nàng mà nói, nàng thật sự không có hứng thú với mấy cái kế hoạch lớn đau đầu này, hiện giờ chỉ vì để bản thân có hoàn cảnh an ổn vượt qua quãng đời còn lại nên mới phí sức thôi, đối với quốc gia dù có uy hiếp nhưng không lớn lắm như Hách Hách, nàng có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Cho dù Hách Hách đánh Trung Nguyên, dựa vào năng lực của bọn họ cũng đánh không nổi, chỉ là một đám cường đạo mà thôi, còn chẳng bằng để lại ít tâm sức để tính toán cường địch như hổ rình mồi ở phía Tây Nam.
Bách Lý Thanh nghe vậy trầm ngâm một lát, bỗng chậm rãi nâng tầm mắt liếc Tây Lương Mạt: “Thật không? Thì ra người quyết định cuối cùng là bản tọa. Vậy bản tọa vô cùng hiếu kỳ, vì sao hôm trước ở trong động tiên ngươi lại tự tiện quyết định?”
Tây Lương Mạt hơi khựng lại, vẻ mặt vô tội hoang mang nhìn Bách Lý Thanh: “Hả, A Cửu, ngươi đang nói gì vậy? Chúng ta hạ mai phục đi bắt người, không phải ở huyện Quân đã thương lượng chuyện này rồi sao, ta có tự tiện quyết định cái gì đâu?”
Bách Lý Thanh nguy hiểm nheo mắt lại: “Đúng vậy, ngươi không tự tiện quyết định, vậy lúc trước trước khi vào động tiên đã nói ta ở lại tiếp ứng, ngươi ra ngoài dẫn người vào, sao kết quả là ngược lại? Chẳng lẽ có người tung chưởng đẩy ta ngã xuống nước là ảo giác của ta?”
Tây Lương Mạt lập tức da mặt dày gật đầu: “Ừm, thật ra ta cảm thấy lúc đó ngươi không đứng vững, trượt chân nên mới rơi xuống nước, nếu đã vậy, vì tiết mục có thể tiếp tục diễn, cho nên đương nhiên ta phải ở lại, ngươi ra ngoài.”
Nhìn tiểu hồ ly trước mặt nói láo không chút ngập ngừng, mặt không biến sắc, Bách Lý Thanh nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tây – Lương – Mạt…”
Tây Lương Mạt tiếp tục gật đầu, nghiêm trang nói: “Hơn nữa bên ngoài là Tư Ninh Ngọc dẫn theo mấy vạn người, ta nghĩ rồi, lần trước ta từng giao thủ với hắn, không có tính khiêu chiến cho lắm, chẳng bằng đổi cho ngươi dạy dỗ, coi như chúng ta đổi đối thủ.”
“Tây Lương Mạt, ngươi nói thật sẽ chết à?” Sắc mặt Bách Lý Thanh tối sầm xuống, gương mặt xinh đẹp nhe răng nanh, túm lấy Tây Lương Mạt kéo lên đùi mình bằng một tay.
Tây Lương Mạt nhìn lão yêu ngàn năm trước mặt sắp tức nổ đến nơi rồi, không phải lần đầu tiên nàng nếm thử cảm giác sau khi hắn bùng nổ, bình thường nàng đã bị ma xát gần chết rồi, cho nên lúc này nàng lập tức thành thật chủ động tựa vào vai hắn, nhẹ giọng nói: “Bởi vì ta biết Lục Thừa Tướng và Tư Thừa Kiền tuy chán ghét ta nhưng chưa đến mức hận ta, cho nên cho dù ta tạm thời ở trong tay bọn họ, bọn họ cũng không làm chuyện gì quá mức với ta, hơn nữa dù sao ta cũng là nữ tử, có thể khiến bọn họ thả lỏng cảnh giác một chút, nhưng ngươi thì khác…”
Bách Lý Thanh là người mà đời này bọn họ oán hận nhất, con người trong lúc oán hận sẽ làm ra chuyện gì luôn ngoài sự khống chế của lý trí, nàng không muốn Bách Lý Thanh bị tổn thương một chút nào, cho nên lúc đó mới đẩy hắn xuống, cũng là quyết định vội vàng trong chớp nhoáng.
Bởi vì đây là một ván bài, tuy rằng ngay từ đầu bọn họ đã chuẩn bị cho nhiều tình huống bất ngờ, nhưng rơi xuống hồ và bị hút vào đáy hồ là chuyện xấu quá bất ngờ, cho nên nàng mới bắt đầu hoài nghi ý đồ một hòn đá ném hai con chim của Chuẩn Sát.
Bách Lý Thanh bị nàng dựa vào như vậy động tác hơi khựng lại, hắn không nói gì, trong lòng Tây Lương Mạt có chút bất an, bởi chuyện này nàng thật sự đã làm trái lại kế sách mà nàng và Bách Lý Thanh đã định ra trước khi vào động tiên.
Một lúc lâu sau, ngón tay thon dài lạnh lẽo của Bách Lý Thanh chậm rãi vuốt ve má nàng, thản nhiên nói: “Nha đầu, ngươi luôn quên một chuyện, ta không cần ngươi bảo vệ, bởi vì sự tồn tại của ngươi đã là sự bảo vệ lớn nhất với ta rồi, đừng để vi sư nhìn thấy ngươi làm loại chuyện này lần nữa, nếu không…”
Hắn dừng một chút rồi chậm rãi nói tiếp: “Nếu không ta sẽ phế đi võ công của ngươi.”
Giọng nói của Bách Lý Thanh vừa lạnh nhạt vừa xa xôi, giống như không có một chút cảm tình, cũng không chút cảm kích vì hành động của Tây Lương Mạt.
Sự không cảm kích của hắn thậm chí có thể nói là vô cùng lạnh lùng.
Tây Lương Mạt than khẽ một tiếng trong lòng, chỉ cảm thấy cực kỳ chua xót và thương tiếc người đang ôm lấy mình.
Nếu nàng là nữ tử bình thường có lẽ lúc này đang oán hận sự lạnh nhạt vô tình và ngoan độc bá đạo của hắn, nhưng nàng lại có thể nghe được sự bất an cực độ trong đáy lòng hắn.
Cảm giác bất an này là một sự khiếm khuyết sinh ra từ tính cách và cuộc sống của hắn, bởi vì quá nhiều lần vì mất một người mà mất tất cả, dẫn đến hắn vĩnh viễn không thể phản ứng như người bình thường, hắn là một người đàn ông mâu thuẫn là phức tạp như thế.
Nhưng nàng đã cảm giác được dưới sự cố gắng của nàng, hắn đang lặng lẽ điều chỉnh và thay đổi.
Nhưng có một số việc không thể quá gượng ép.
Tây Lương Mạt lẳng lặng vươn tay ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: “A Cửu, ngươi phải tin, ở một thời điểm nào đó, ta không thể làm được những chuyện đã hứa với ngươi trong lúc lý trí, ngươi phải biết rằng ta cũng sợ, sợ mất ngươi, sợ ngươi sẽ bị tổn thương dù chỉ một chút, nhưng hôm nay chúng ta đã đứng trên đỉnh núi sắc nhọn, hưởng thụ cảm giác cao chạm trời, nhìn mọi thứ nhỏ bé bên dưới, thì đương nhiên cũng phải chấp nhận những lúc phong sương đao kiếm.”
Nàng dừng một chút rồi lại nói: “Nếu đã gặp phải khiêu chiến và bất an này, cũng may ngươi luôn ở phía trước ta, ta luôn ở phía sau ngươi, ta khiến bản thân không ngừng lớn mạnh vì muốn có thể trông coi phía sau ngươi, bởi ngươi đã đủ mạnh để coi chừng sau lưng ta, bất kể là ngươi hay là ta, chỉ cần có người không thể trông chừng phía sau cho nhau, sớm hay muộn sẽ có một ngày người còn lại không đứng vững được bao lâu, không phải sao?”
Muốn đi trên con đường quyền thế đầy ánh đao ánh kiếm này thì nhất định phải đối mặt với bất trắc.
Không ai có thể cam đoan mình vĩnh viễn đứng vững không ngã.
Bách Lý Thanh hơi ngừng bàn tay vuốt ve má nàng, sau đó lại chậm rãi trượt xuống sau vai nàng: “Hối hận không? Những ngày thế này cực kỳ vất vả, hơn nữa…”
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhất là khi ở cùng với một nam nhân như ta.”
Tây Lương Mạt cong khóe môi, lười biếng để mặc đầu ngón tay hắn vuốt ve trên bả vai mình, giống như một con thú con được thú lớn vuốt lông, nheo mắt lại nói: “Ừm, bình thường, dù sao cũng quen rồi, có những người trời sinh để sống trong chìm nổi sát phạt mưu quyền đoạt thế, nhất là loại người từ nhỏ đã quen với việc này như ta, nếu được sống ngày nhàn nhã có lẽ còn muốn sinh sự nữa kìa.”
Giống như lúc đầu mới chuyển sinh, nàng giấu tài một thời gian rất dài, còn phải ra vẻ đáng thương, tìm cách ra khỏi phủ Quốc Công, cùng Liễu ma ma và Bạch Mai tới Hàng Châu mở một xưởng thủ công, sống cuộc sống bình thường.
Kết quả vẫn là… không trốn thoát được cuộc sống ngươi lừa ta gạt, lục đục tranh đấu.
Dù sao năm đó khi nàng vẫn là thư ký của vị thủ trưởng kia đã quen giúp ông ta xử lý những chuyện xấu xa này rồi.
Còn thân phận nào thích hợp hơn con gái riêng của thủ trưởng để làm những chuyện xấu xa đó nữa, không phải sao?
Đáng tiếc, cho dù nàng không bán đứng ông bố thủ trưởng của mình, luôn cố gắng để mình có giá trị, lại không đảm bảo được phu nhân chính của vị thủ trưởng số một đó lo lắng, vì thế hạ sát thủ.
Tây Lương Mạt nheo mắt lại, nhìn về phía tia sáng lạnh phía xa, ừm, hôm nay nghĩ lại, chuyện đã xảy ra kiếp trước quả là xa xôi.
Có điều đại khái vì từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh ngươi lừa ta gạt, vì vậy sau khi chuyển kiếp, nàng cảm thấy nơi này vậy mà cũng sống được thuận buồm xuôi gió.
“Thế nào? Nhìn ngươi có vẻ cảm thán quá, ngươi luôn có những ngôn luận kỳ lạ khiến vi sư cảm thấy ngươi không giống một tiểu nha đầu chút nào.” Bách Lý Thanh cười cười liếc nàng, đầu ngón tay cũng chậm rãi trượt vào từ sau lưng, đảo quanh sống lưng mềm mại trơn tuột của nàng.
Tây Lương Mạt thoải mái cọ vào hắn, ừ một tiếng: “Ừm, có lẽ kiếp trước ta không phải ngưởi tốt, làm quá nhiều chuyện xấu, có chút ký ức lưu lại theo bản năng, vì thế kiếp này mới đặc biệt thích ứng.”
Được rồi, nàng biết trong lòng hắn đang hoài nghi cái gì, nhưng có một số việc vẫn đừng nên làm rõ, làm rõ rồi sẽ không hay.
Bách Lý Thanh mỉm cười: “Ừ.”
Hắn không nói gì nữa.
Ngược lại là Tây Lương Mạt, một lát sau, bỗng cảm tháy mình có chút… ừm… có hơi muốn… à…
Nàng ngồi thẳng dậy, lười biếng nói một câu bên tai Bách Lý Thanh: “Chúng ta vào phòng được không?”
Bách Lý Thanh liếc nàng, bỗng nhướng mày: “Động dục à?”
Tây Lương Mạt: “…Nếu ngươi muốn hình dung như thế thì cũng được.”
Được rồi, nàng thừa nhận gần đây mình hơi nhạy cảm.
Bách Lý Thanh: “Không phải ngươi đang đánh trống lảng hay che giấu cái gì đấy chứ?”
Tây Lương Mạt: “Ngươi nói xem.”
Bách Lý Thanh: “Để vi sư xem thử…”
Tây Lương Mạt còn chưa kịp ngăn cản, tay người nào đó đã sờ vào trong quần nàng.
Bách Lý Thanh nhìn tiểu hồ ly run lên một cái rồi mềm oặt nằm trên người hắn, mặt đỏ tía tai, chậm rãi cười cười: “Gần đây ngươi thật sự nhạy cảm.”
Sau đó hắn đứng dậy ôm lấy Tây Lương Mạt bằng một tay, đi về phía căn phòng.
Có điều lần này, hai người đều không đạt được mục đích.
Bởi vì, ở thời điểm mấu chốt, Tây Lương Mạt… à… nôn ra.