Một là “Tâm lý ám thị”, thông qua phương thức, ngôn từ đặc biệt hay một chất xúc tác nào đó, có thể ám thị mục tiêu, khiến kẻ đó vô thức tuân theo sự sắp xếp của mình mà không nhận ra; hoặc tiến hành một cách mạnh mẽ, khiến từ tận trong tâm khảm mục tiêu không thể vi phạm một loại hứa hẹn nào đó.
Một là “Trấn an”, hay còn gọi “Phân tích tinh thần”, có thể khiến Người Phi Phàm đang ở bên bờ vực mất khống chế tìm lại được lý trí, thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Năng lực này có khả năng thất bại, càng thăng cấp lên Danh sách cao thì càng dễ thành công. Nó cũng có thể khiến người bệnh đang trong tâm lý không ổn định vì nhiều nguyên nhân dần trở nên trấn tĩnh lại, có thể giao tiếp.
Một là “Đọc tâm” thực sự, thông qua chất xúc tác như ánh nến, nước cất, khiến mục tiêu lâm vào trạng thái nửa thôi miên, trực tiếp giao lưu trong thể tâm trí với kẻ đó, giống như cách mà ngài Hilbert Alucard làm với mình. Nếu không có Thiên Sứ của ngài ‘Kẻ Khờ’ cung cấp sự bảo hộ, mình đã không thể nói dối trong tình huống như vậy rồi. Ôi… Về sau mình phải luôn đề phòng những kỹ thuật như thế, không thể bị mục tiêu lừa gạt, hẳn vẫn còn vài biện pháp có thể đạt được hiệu quả này…
Có “Trấn an” và “Đọc tâm”, lại thêm tri thức nhất định về tâm lý học, mình có thể đóng vai một bác sĩ tâm lý chính hiệu, kiểu mà có thể mở phòng khám chữa bệnh ấy!
Tâm trạng của Audrey nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, cuối cùng cũng cảm thấy bản thân đã trưởng thành, trở thành một Người Phi Phàm tiêu chuẩn.
Mình đã là một Người Phi Phàm Danh sách trung rồi! Quả nhiên là có biến chất! Cô nàng đứng lên, nhấc váy, đưa chân xoay nhẹ một vòng.
Cô nàng nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề, đó là “Bác Sĩ Tâm Lý” vẫn khuyết thiếu năng lực tấn công trực tiếp.
Vẫn còn may, mình sở hữu thứ này… Audrey dừng lại trước bàn thí nghiệm, mở một chiếc hộp nâu giản dị ra.
Bên trong bày một chiếc mặt nạ bạc, là loại chỉ che khuất nửa trên gương mặt. Đây chính là vật phẩm thần kỳ mà ‘Người Treo Ngược’ đã bán cho cô nàng.
Audrey cầm nó lên, đặt trong lòng bàn tay, quan sát vài giây.
Rồi, cô nàng lan tràn linh tính ra, giống như khi biểu hiện ý nghĩ của mình ở phía trên màn sương xám.
Cô nàng trông thấy mặt nạ bạc bắt đầu cuộn vào, biến thành một chiếc khuyên tai hơi lớn được khắc rỗng, họa tiết tinh xảo.
“Chắc biến nó thành dây chuyền thì tốt hơn.” Audrey thì thầm.
Sau đó, cô nàng chìm ngập trong cảm xúc muốn thử hết các phương diện năng lực của món vật phẩm thần kỳ này, hài lòng nhất với khả năng trau chuốt ngoại hình của mình.
Tiếc quá, trừ “Thao túng ngọn lửa” ra, nó không còn năng lực tấn công trực tiếp nào nữa. Chắc mình phải chuẩn bị một khẩu súng lục thôi, loại mà có hiệu quả phi phàm ấy… Audrey tiếc nuối nghĩ.
Cô nàng nhanh chóng thu liễm tâm tư, nói với món vật phẩm thần kỳ trên tay, nâng tông giọng lên ở cuối câu:
“Từ hôm nay, tên của ngươi sẽ là Lời Nói Dối, lời nói dối xinh đẹp nhất~”
…
Thành Khảng Khái – Bayam, khu bến tàu, số 48 phố Citric, quán trọ Azure Breeze.
Ngoài trời mưa như trút nước, gió bão hoành hành, nhưng bên trong căn phòng xa hoa, lò sưởi âm tường mang lại sự ấm áp và khung cảnh yên bình.
Klein ngồi trên ghế, trầm mặc nhìn Danitz tự xử lý cánh tay trái bị gãy nghiêm trọng.
Chờ tới khi đối phương xé từng mảnh vải cũ ra băng bó cánh tay, hắn mới hỏi thẳng:
“Kho báu gì?”
Dựa theo lời nói của Danitz, chính vì cái kho báu nào đó mà ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ Senor mới muốn đối phó với ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina Edwards.
Tiếng gió thổi và tiếng mưa rơi ào ào truyền từ ngoài cửa sổ vào. Danitz nhấp một ngụm Lyrenze trên bàn, vừa giận dữ vừa cười chua xót, nói:
“Đầu óc lũ chó đ* kia bị xác sống gặm sạch rồi!
Trong lần thám hiểm trước, chúng tôi đã tìm thấy một con tàu đắm. Dù không kiếm được gì có giá trị quá lớn, chúng tôi lại phát hiện ra một chiếc chìa khóa khổng lồ bằng sắt đen không giống như đồ dùng của nhân loại. Anh có thể tưởng tượng nổi không? Đã chìm dưới đáy biển lâu đến thế rồi mà nó vẫn không bị rỉ sét!”
“Có thể.” Klein lời ít ý nhiều đáp lại.
Trong thế giới đan xen giữa siêu phàm và thần bí, còn chuyện gì bất khả thi nữa đây?
Đến cả chuyện chết đi sống lại còn có thì những thứ khác tính là gì!
Danitz thoáng nghẹn họng, phải mất bảy tám giây sau mới biết nói tiếp ra sao:
“Có lẽ trong nội bộ chúng tôi có kẻ phản bội, hắn đã truyền tin ấy ra ngoài. Vô số hải tặc tin rằng đó là Chìa Khóa Tử Thần, một chiếc chìa khóa có thể mở ra kho báu mà Tử Thần để lại.
Tôi vốn tưởng vấn đề này sẽ nhanh chóng được giải quyết nên mới sung sướng xin nghỉ phép. Kết quả, chuyện càng trở nên phức tạp hơn. Thậm chí ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ còn tham gia vào hàng ngũ đám hải tặc điên rồ đó. Đến cả tôi cũng nghi rằng đó chính là Chìa Khóa Tử Thần, một chiếc chìa khóa có thể biến một người thành Chân Thần.”
“Ngu xuẩn.” Klein lý trí đánh giá.
Bất kể là lĩnh vực bói toán hay giao tiếp với thần linh bên trên, hắn cũng có thể được xem là dày dạn kinh nghiệm. Vì thế, hắn có hiểu biết của riêng mình, đồng thời vô cùng tự tin vào cách giải thích về Chìa Khóa Tử Thần.
Hắn cho rằng, “chìa khóa” là một gợi ý, một dạng tượng trưng. Khả năng cao thứ mở kho báu của Tử Thần ra hẳn không phải là một đồ vật có hình dạng chìa khóa, mà là một loại đặc tính, huyết thống nào đó, hay thậm chí một con người cụ thể nhất định và hậu duệ của họ.
Danitz run lên hai giây, thản nhiên thở dài:
“Đánh giá của anh y đúc với đánh giá của thuyền trưởng, ngay cả vẻ mặt cũng giống hệt.
Cô ấy nghi ngờ chiếc chìa khóa kia thuộc về một niên đại cổ xưa hơn, một niên đại không thuộc về nhân loại.
Trước Đại Tai Biến, thế giới này tràn ngập những sinh vật như Cự Nhân, Cự Long, Tinh Linh và Ma Sói. Kích thước và cấu tạo của chiếc chìa khóa kia gián tiếp chỉ hướng vào một trong số chúng.”
Ma Sói… Klein bỗng nghĩ tới tiếng lẩm bẩm vang vọng bên tai mình thường nghe thấy mỗi lần thăng cấp trong quá khứ. Trong đó, “Flegrea” chính là chỉ Cổ Thần Ma Sói Hủy Diệt.
Một kho báu liên quan tới Kỷ thứ Hai? Hắn nén nỗi hiếu kỳ, chuyển thành vẻ điềm tĩnh, nói:
“Viết toàn bộ những thứ ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ đã làm ra, bao gồm cả ‘Sắt Thép’ Mavity và cấp dưới của gã.”
Hắn nhớ rõ, ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ và đoàn hải tặc của y là băng nhóm khét tiếng nhất trên đại dương, có thể nói tay chúng vẩn đầy máu tanh, tội ác sâu nặng.
“Sao mà tôi nhớ được? Bọn chúng có phải mỹ nữ như thuyền trưởng đâu!” Danitz xòe tay ra, “Tôi chỉ có thể liệt kê vài chuyện mấu chốt nhất, hay vài chi tiết gây ấn tượng sâu sắc nhất với tôi mà thôi. Khoan đã, anh tính làm gì?”
Klein từ từ lộ ra nụ cười, một nụ cười khiến sống lưng Danitz lạnh toát.
Hắn trầm giọng, cất tiếng:
“Nếu thích hợp, ta muốn săn bọn chúng.”