Bắc Thần Diêu Quang giúp Dạ Vị Ương cởi áo choàng cùng ngoại y, sau khi nhìn nam nhân ôm tiểu hồ ly nằm trên giường nhắm hai mắt, mới ra ngoài cửa phân phó hạ nhân chuẩn bị thức ăn.
“Không thoải mái sao?” Về tới trong phòng, Bắc Thần Diêu Quang gặp Dạ Vị Ương nằm trên giường mở to mắt nhìn hắn.
Dạ Vị Ương lắc đầu, nói: “Ngủ không được, cảm giác sự tình mấy ngày nay giống như đang đóng phim vậy, rất hấp dẫn kịch tính.”
“Cái gì là đóng phim?” Bắc Thần Diêu Quang đi qua, ở bên giường ngồi xuống, làm cho Dạ Vị Ương tựa vào lồng ngực hắn.
“Chuyện này… Cũng không biết giải thích thế nào, chính là trong thời gian ngắn xảy ra quá nhiều việc, nào là hải tặc nào là sóng thần, còn bị bắt cóc, may mắn là có các ngươi, nếu không có các ngươi, ta đây không phải sớm xong đời rồi sao?”
Tuy rằng hắn may mắn sống sót một lần lại một lần, nhưng quay đầu nhìn lại những chuyện đã trải qua, Dạ Vị Ương nhịn không được lo lắng một trận.
Hắn nhìn Bắc Thần Diêu Quang, có chút suy tư hỏi: “Ta mới đến thế giới này hơn một năm liền xảy ra nhiều chuyện kinh hãi như vậy, kia về sau sẽ như thế nào, nếu sau này lại gặp chuyện gì nguy hiểm, vạn nhất ta không tránh thoát thì phải làm sao bây giờ?”
Trước kia hắn là một mình nên không để ý, hiện tại có tiểu hồ ly làm mối bận tâm, Dạ Vị Ương không thể không lo lắng.
“Ta sẽ cùng ngươi, bảo hộ ngươi cùng bảo bảo.” Bất an trong mắt Dạ Vị Ương làm cho Bắc Thần Diêu Quang có điểm đau lòng, hắn muốn đối xử với nam nhân thật tốt, muốn trong mắt Dạ Vị Ương không có bất an cùng sợ hãi.
“Ta biết, các ngươi đều là người rất lợi hại, các ngươi liên hợp lại một chỗ không có chuyện gì không làm được.”
Dạ Vị Ương đưa tay ôm lấy Bắc Thần Diêu Quang, ghé tại trên vai nam nhân nói nhỏ: “Nhưng vạn nhất về sau các ngươi vì sự tình gì đó động thủ với nhau thì làm sao, hoặc là có mâu thuẫn gì đó.”
“Các ngươi đều là cha của tiểu hồ ly, ta chỉ muốn nhìn tiểu hồ ly khoái khoái lạc lạc mà lớn lên, không muốn nó nhìn thấy tình cảnh thân nhân của nó giương cung bạt kiếm.”
Mấy ngày qua Dạ Vị Ương đã nghĩ thông suốt, nếu hắn còn kiên trì cố chấp phủ nhận chỉ e Bắc Thần Diêu Quang sẽ trở mặt, hơn nữa nếu tiểu hồ ly có ba người cha, vậy vì sao còn phải cứng rắn đem tiểu hồ ly cùng ba người cha của nó tách ra?
Hắn nhớ tới lời nói của Tịch Thiên Lâu trước kia, đôi lúc không cần phải quá cố chấp, nên thu thì cứ thu, người khác xem thế nào là chuyện của người khác, trong lòng chúng ta hiểu rõ là được.
Này đại khái là lần đầu tiên Dạ Vị Ương hướng Bắc Thần Diêu Quang làm nũng, đại hồ ly hai tay ôm lấy cổ Bắc Thần Diêu Quang, đôi mắt trông mong nhìn nam nhân: “Có thể về sau giống như lúc này được không, coi như vì ta, vì bảo bảo, vì chúng ta, không cần chiến tranh.”
Này đại khái cũng là lần đầu tiên Bắc Thần Diêu Quang cảm thấy choáng váng, thậm chí đều không nghe rõ lời nói Dạ Vị Ương, chỉ nhìn nam nhân vẻ mặt gần như khẩn cầu, cùng với hai mắt to tròn ngập nước kia liền nhịn không được gật đầu: “Hảo.”
Ai nói cửu vĩ hồ khi không còn lực lượng của cửu vĩ hồ, thì sẽ không quyến rũ?
Dạ Vị Ương cười toe toét nhào vào lồng ngực đối phương, tưởng tượng đến sau này tiểu hồ ly có tới ba người cha, chính mình sẽ có ba người bầu bạn, như thế nào liền có cảm giác vừa không tự nhiên vừa sảng khoái?
Hắn tuy rằng không phải Vi Tiểu Bảo, nhưng mơ hồ cũng có thể cảm nhận được tâm tình Vi Tiểu Bảo lúc được nhiều người yêu thương, cảm giác thật tốt.
,,,,,,,,
,,,,,,,,
“Cũng không biết Lưu Bá Hề hiện giờ ở nơi nào.” Tiếu ý trên mặt rất nhanh ảm đạm xuống, Dạ Vị Ương thủy chung vẫn nhớ đến an nguy của Lưu Bá Hề.
Tiểu hồ ly có ba người cha, không cần thiếu đi một ai.
Nghe được lời nói Dạ Vị Ương, Bắc Thần Diêu Quang cúi đầu nhìn nam nhân, “Ở trước mặt ta nhắc tới người khác, ta chính là sẽ tức giận.”
Dạ Vị Ương bật người trừng mắt nhìn Bắc Thần Diêu Quang một cái, hắn sẽ không lấy an nguy của Lưu Bá Hề cùng Bắc Thần Diêu Quang nói giỡn, chính là ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt nam nhân hiện lên một tia tiếu ý nhàn nhạt, Dạ Vị Ương trong lòng bỗng dưng nổi lên ý niệm lớn mật.
Khó có thể kiềm chế vui sướng trong lòng, Dạ Vị Ương thật cẩn thận hỏi: “Ngươi biết được tung tích của hắn?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm đại hồ ly, Bắc Thần Diêu Quang quang minh chính đại hôn lên môi nam nhân, khóe miệng thản nhiên cười nói: “Đáp ứng ta, mang theo tiểu hồ ly tới Bắc Thần quốc bồi ta đến sang xuân, ta liền nói cho ngươi tin tức của Lưu Bá Hề.”
Người này cư nhiên còn cùng hắn ra điều kiện, nóng lòng muốn biết tung tích Lưu Bá Hề Dạ Vị Ương cũng không đắn đo bao lâu liền gật đầu: “Ta đương nhiên có thể cùng quay về Bắc Thần quốc, cho dù ngươi không nói với ta tung tích Lưu Bá Hề, ta cũng có thể cùng ngươi trở về.”
Nếu đã tiếp nhận Bắc Thần Diêu Quang, Dạ Vị Ương sẽ không đem nam nhân trở thành người ngoài, lại càng không ra vẻ gượng ép phủ nhận.
Lời nói thẳng thắn dứt khoát khiến ý cười trong mắt Bắc Thần Diêu Quang càng đậm, có lẽ sau này, hắn không cần ra điều kiện vì một nam nhân khác để Dạ Vị Ương đáp ứng hắn.
Cũng không biết Dạ Vị Ương là quá mức thông minh, hay là trong lòng đã thông suốt cân bằng mối quan hệ hai bên.
“Hắn vẫn còn sống.”
Nghe được bốn chữ này, Dạ Vị Ương cũng đã thỏa mãn.
Nguyên lai ngày đó Đại tướng quân bọn họ trên biển gặp bão lớn, thuyền bị lật, một bộ phận người bị Tịch Thiên Nguyên bắt mang về Đông đảo, trong đó có Lưu Bá Hề.
Lưu Bá Hề không lập tức trốn đi, mà tương kế tựu kế ở Đông đảo bí mật ẩn nấp tính toán trong ứng ngoại hợp đem Tịch Thiên Nguyện tận diệt.
Chính là không ngờ tới về sau xảy ra sóng thần, cùng với chuyện tình Dạ Vị Ương xui xẻo bị Tịch Thiên Nguyên bắt cóc, thiếu chút nữa làm xáo trộn kế hoạch của Lưu Bá Hề.
Tối hôm đó Dạ Vị Ương nghe thấy âm thanh ầm ĩ, kỳ thực chính là thời điểm Đại tướng quân đào tẩu, nếu không phải người của Tịch Thiên Thương đúng lúc liên hệ với Lưu Bá Hề, phỏng chừng tối đó Đại tướng quân sẽ xuất hiện trước mặt Dạ Vị Ương, mang theo Dạ Vị Ương suốt đêm bỏ trốn.
Vì còn biện pháp an toàn giúp Dạ Vị Ương đào thoát, Lưu Bá Hề liền nhịn xuống không có lập tức đi tìm Dạ Vị Ương trên Đông đảo.
“Hiện tại Tịch Thiên Nguyên ly khai Đông đảo, hắn không biết, một khi hắn mang người rời khỏi Đông đảo, Lưu Bá Hề sẽ dẫn quân phá hủy hang ổ của hắn, mà trên biển, hắn rất nhanh sẽ đụng độ nhân mã Tịch Thiên Thương.”
Bắc Thần Diêu Quang cúi đầu hôn lên trán nam nhân, về phần hắn cùng Vị Ương, đương nhiên là mã bất đình đề (ngựa không dừng vó) trực tiếp khai thuyền đến Bắc Thần quốc.
Hết chương thứ ba mươi bảy
-Hoàn quyển 3-