Bịch! Bịch! Bịch!
Danitz vắt kiệt sức lực mà chạy, nhưng cảnh tượng trước mắt gã bắt đầu lung lay.
Gã cảm thấy cơn đau dị thường từ vết thương và sức sống của mình đang nhanh chóng bay biến, một nửa linh thể đã rời khỏi cơ thể thực, tiệm cận với Minh giới trong truyền thuyết, đến mức mà gã chỉ còn mơ hồ nghe thấy âm thanh chung quanh, tầm mắt mờ nhòe tới nỗi mọi thứ đều trở nên hư ảo.
Nếu không nhờ Áo Choàng Bóng Tối, lần phục kích vừa nãy đã giết chết gã rồi. Nhưng chỉ mỗi thế thôi, gã vẫn bị thương vô cùng nghiêm trọng, có thể ngã lăn ra đường chết bất cứ khi nào.
Gã gắng gượng chạy thẳng đến phố Hải Phòng là vì tín niệm phải cảnh báo bằng được cho thuyền trưởng rằng mối liên lạc đã bị ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ phái người tới khống chế, cũng như tia hy vọng được mang tới từ một bóng người điên cuồng nhưng mạnh mẽ.
Nếu là hắn, nhất định có thể thuận lợi trốn khỏi bàn tay của cấp dưới ‘Sắt thép’ Mavity… Bước chân Danitz bắt đầu lảo đảo, cơ thể dần lạnh đi.
Ngay khi sắp sửa gục ngã, gã bỗng nhìn thấy Gehrman Sparrow đứng ở góc rẽ con phố. Bấy giờ, gương mặt nhã nhặn ẩn giấu vẻ điên cuồng cực hạn kia sao mà thân thiết đến lạ.
Bịch!
Danitz ngã ngửa ra, hai tay đang che ngực và bụng bất lực rũ xuống, để lộ ra một vết thương gớm ghiếc, dữ tợn, sâu tới mức thấy được cả nội tạng.
“Nói với thuyền trưởng, lão Lynn bị phát hiện, ‘Sắt Thép’ Mavity, v-vì kho báu!” Danitz nhìn Gehrman Sparrow ngồi xổm xuống bên cạnh, liều mạng thốt lên.
Klein hồi tưởng lại một chút về số tiền truy nã của ‘Sắt Thép’ Mavity, hỏi ngược lại:
“ ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’?”
“Đúng rồi, nói với thuyền trưởng, n-nói với thuyền trưởng!” Danitz thở gấp.
Nói trọng điểm xong, gã lộ ra một nụ cười đau đớn:
“Không phải quan tâm tới tôi. Tôi s-sắp chết rồi.
Nói với thuyền trưởng, số tiền tôi dành dụm, đều ch-chuyển thành bất động sản. Căn hộ từ số 12 đến số 16, đại lộ Trầm Hương ở Bayam. Giấy tờ chứng minh, giấy tờ chứng minh, gi-giấu ở vách tường trong tầng hầm căn số 13, b-bán đi giúp tôi, gửi-gửi tiền đến thị trấn Nossier, phía Nam Intis, ch-cho cha mẹ tôi. Nói-nói tôi, đã phát tài…”
Danitz ngừng lại một chút, gian nan nói:
“Nói-nói tôi đã trở thành, một nh-nhà thám hiểm xuất chúng.
Với cả… Nói một tiếng, nói một tiếng, xin lỗi…”
Ánh mắt gã bỗng trở nên ướt át, tựa như hồi tưởng lại khoảng thời gian thiếu niên nổi loạn trước kia.
Xin lỗi, ông già, mẹ, con không thể về nhà nữa rồi… Tầm mắt Danitz tối sầm lại, gã cảm thấy sự sống của mình đã đi tới hồi kết.
Đúng lúc ấy, gã trông thấy Gehrman Sparrow thò tay ra, ấn vào mặt ngoài vết thương của mình, gạt một cái.
Nỗi bi thương của của Danitz đột ngột phanh lại, gã chỉ cảm thấy cơn đau tột cùng giữa ngực bụng đã biến mất không còn tăm hơi, còn tay trái thì như thể bị đứt gãy.
Gã ngây ngốc nhìn Klein, Klein lẳng lặng nhìn gã, không ai nói chuyện suốt hai giây.
Cuối cùng, gã ngạc nhiên cúi xuống, nhận ra vết thương chí mạng của mình đã khỏi hẳn một cách quỷ dị, trong khi cánh tay trái thì be bét máu thịt, lòi cả xương trắng hếu.
M-Mình khỏe rồi hả? Danitz chớp chớp mắt, vẫn còn chìm ngập trong cảm giác buồn bã và mệt mỏi của người sắp chết.
“Tại sao không, trị liệu trước?” Gã chết lặng hỏi.
Klein quay đầu nhìn khu vực trống vắng bên kia đường của phố Hải Phòng, thản nhiên đáp:
“Chờ ngươi nói xong.
Đây là phép lịch sự tối thiểu.”
Phép lịch sự tối thiểu cái cmm! Vừa rồi tao đã thật sự bàn giao lại di ngôn đấy! Lưng vận sức một cái, Danitz xoay người đứng dậy.
Gã cảnh giác nhìn về phía bến tàu, chỉ thấy một cột khói dày đặc bốc lên. Đó chính là hậu quả gã tạo ra trong trận chiến khi nãy.
Vì căn nhà đã bị mình đốt, ‘Sắt Thép’ Mavity sợ sẽ đánh động tới sự chú ý của Người Phi Phàm chính phủ, lại còn bị bóng tối mê hoặc, nên sẽ không thể đuổi theo mình… Trong thoáng chốc, Danitz đã hiểu rõ tiến trình mọi chuyện.
“Tìm nơi ở đã.” Klein xòe lòng bàn tay ra hứng một giọt mưa.
Không biết đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm hay chưa, Danitz lập tức gật đầu:
“Được.”
Có thể thấy rõ, tên điên Gehrman Sparrow này tuyệt nhiên không sợ ‘Sắt Thép’ Mavity, thậm chí còn chẳng sợ ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’… Vào những lúc như thế này, sự điên cuồng của hắn lại cực kỳ hợp gu mình… Hỏng bét, mình vừa để lộ của cải của mình ra cho hắn… Danitz vừa thở phào, cơ thể lại đột nhiên cứng đờ.
Klein xách vali hành lý và gậy gỗ, trầm mặc đi thẳng về trước, trong lòng chỉ có duy nhất một ý nghĩ đang vang vọng:
Cmn, một hải tặc còn giàu hơn cả mình…
…
Quận Hoàng Hậu.
Sắp rời khỏi Backlund, Audrey trốn trong phòng thí nghiệm hóa chất, dùng quả cây Trưởng Giả và máu rồng Gương mua từ ngài ma cà rồng cùng những vật liệu khác đã thu thập từ trước, điều chế ma dược “Bác Sĩ Tâm Lý”.
Lần này cô nàng không để Susie đứng canh cửa nữa, mà cho nó ngồi xổm bên trong, quan sát toàn bộ quá trình— Bá tước Hall đã giao phó cho tất cả mọi người không được tiếp cận tiểu thư trong thời gian làm thí nghiệm, nhưng nhất định phải luôn quan tâm xem có bất cứ dị biến nào không.
Phù… Audrey thở phào một tiếng nho nhỏ, đổ ma dược đã được điều chế thành công vào một chiếc bình thủy tinh.
Chất lỏng màu vàng nhạt nhẹ nhàng đong đưa như thể một đồng tử dị dạng khổng lồ, ánh mắt của nó có thể chiếu sâu vào trong lòng mỗi người.
“Susie, đã nhớ được quá trình chưa? Mi là một chó, không, mi là một Người Phi Phàm trưởng thành rồi, sau này phải học được cách tự điều chế ma dược. Không, không phải là ta sẽ không giúp mi, chỉ là ta đang chỉ ra một khả năng. Có khi một lúc nào đó, ta không ở bên cạnh mi, mà mi lại vừa hay cần một bình ma dược.” Audrey vui vẻ nói với chú chó lớn lông vàng.
Susie rất bối rối với bài giảng của cô nàng, chỉ có thể há mồm đáp lại đúng một tiếng:
“Gâu!”
Thu liễm tâm tình, Audrey ngửa cổ, uống bình ma dược “Bác Sĩ Tâm Lý” kia.