“Nếu cảm thấy có lỗi với ta, về sau hảo hảo bồi thường cho ta là được.”
Làm cho Bắc Thần Diêu Quang áy náy cũng tốt, Dạ Vị Ương trong lòng đánh bàn tính.
Nguyên bản thân thể đã rất yếu, lại bị Bắc Thần Diêu Quang gây sức ép một trận liền mệt mỏi, Dạ Vị Ương ngáp một cái lẩm bẩm hỏi: “Ngày mai phải làm gì…”
“Ngủ đi, ngày mai giao cho ta.”
Có lời này của Bắc Thần Diêu Quang, cũng đủ rồi.
,,,,,,,
,,,,,,,
Nói Bắc Thần Diêu Quang không phải cha tiểu hồ ly, Dạ Vị Ương hiện tại đánh chết cũng không tin.
Nói Bắc Thần Diêu Quang không phải cha tiểu hồ ly, vậy bộ dáng phe phẩy đuôi bổ nhào vào lồng ngực Bắc Thần Diêu Quang của tiểu tử kia là gì, dáng vẻ càng nhiệt tình như vậy, làm cho Dạ Vị Ương nhìn đều ghen tức.
Thời điểm buổi sáng liền có người mang đến nước ấm cùng quần áo sạch sẽ, trong mộc dũng rộng rãi đủ cho hai lớn một nhỏ bọn họ ngồi xuống, tuy rằng Dạ Vị Ương tổng cảm thấy hai nam nhân uyên ương dục có chút quá mức thẹn thùng, dù sao hắn cùng Bắc Thần Diêu Quang chưa có quan hệ chính thức.
Nhưng chịu không nổi tiểu hồ ly cắn quần áo lôi hắn muốn cùng nhau tắm, ai biểu tiểu tử kia là bảo bối Dạ Vị Ương hiện tại tối đau sủng a.
Từ lúc tiểu hồ ly sinh ra đến nay, Dạ Vị Ương còn chưa từng cấp vật nhỏ đồ ăn ngon, cũng chưa từng cho vật hảo hảo tẩy rửa qua, càng không nói đến một cái nôi để vật nhỏ an tâm ngủ.
Mặc dù vật nhỏ tựa hồ trời sinh tính tình lạc quan, luôn ở bên người hắn làm nũng nhưng không khóc nháo, nhưng Dạ Vị Ương đối với cục cưng thủy chung có vài phần hổ thẹn.
Gặp tiểu hồ ly ở trong mộc dũng cùng Bắc Thần Diêu Quang ngoạn, Dạ Vị Ương nhịn không được nở nụ cười, càng nhịn không được gia nhập vào.
Hai lớn một nhỏ không có hảo hảo tắm rửa, ngược lại ở trong mộc dũng đùa đến bất diệt nhạc hồ.
“Chờ Thiên Hữu tròn bảy ngày tuổi là có thể biến thành bộ dáng con người.” Tùy tiện phủ thêm nhất kiện quần áo, Dạ Vị Ương ngồi trên giường giúp tiểu hồ ly lau người.
Bắc Thần Diêu Quang trong mắt hàm chứa vài phần ý cười, ở sau lưng nam nhân ngồi xuống, hắn vòng hai tay ôm lấy thắt lưng Dạ Vị Ương, cằm gắc lên vai nam nhân nhẹ nhàng ngửi mùi thơm mát thản nhiên trên mái tóc như tơ tằm của đại hồ ly sau khi tắm rửa.
Trong nháy mắt sinh ra một loại bình thản chưa từng có, bình thản cùng hạnh phúc quấn quanh nam nhân nổi danh lãnh khốc này.
Loại cảm giác xa lạ ấy, khiến cho Bắc Thần Diêu Quang chợt nhớ đến khoảng thời gian lúc còn nhỏ hắn và tiểu hồ ly cùng một chỗ, khi đó lòng hắn vẫn chưa bị nhiễm bẩn, cũng không vì tương lai mà luyện thành ý chí sắt đá.
Người ngoài thành nghĩ muốn xông vào, người trong thành thì muốn nhào ra.
Đối với người khát vọng nắm quyền lực trong tay mà nói, địa vị cùng quyền thế trong tay Bắc Thần Diêu Quang là thứ bọn chúng tha thiết ước mơ.
Mà đối với Bắc Thần Diêu Quang có được hết thảy trong tay mà nói, phần ấm áp và không màng danh lợi ở chỗ sâu trong trí nhớ kia, chính là ánh bình minh duy nhất trong thế giới hắc ám của hắn.
“Ta không thể mất đi ngươi.” Bắc Thần Diêu Quang gắt gao ôm nam nhân, một câu vô cùng đơn giản, nhưng chính là thanh âm phát ra từ tận đáy lòng.
Chỉ cần đem thời khắc ấm áp không màng danh lợi này lưu lại, tiếp tục tiếp diễn, muốn hắn làm gì cũng được.
“Ân.” Dạ Vị Ương cười gật đầu, “Ta nghĩ vật nhỏ không muốn mất người cha như ngươi.”
Dạ Vị Ương không biết câu trả lời mang theo ý cười này đã mang đến cống hiến cho hòa bình thế giới, nếu Dạ Vị Ương giống như trước kia vẫn cố chấp cùng Lưu Bá Hề một chỗ, không cần Bắc Thần Diêu Quang.
Ai có thể đảm bảo, Bắc Thần Diêu Quang sẽ không làm gì sự tình đáng sợ gì đó.
Vì người mình yêu mà thành toàn cho kẻ khác, loại chuyện tình công đức vô lượng như vậy đối với Bắc Thần Diêu Quang cho dù giảng cả đời hắn cũng không hiểu.
Nghe thấy câu trả lá»i khẳng Äá»nh cá»§a Dạ VỠƯơng, Äáy mắt lạnh như bÄng Bắc Thần Diêu Quang cÅ©ng dần dần trà n Äầy và i phần ấm áp thản nhiên.
Giá»ng như trưá»c Äây, Bắc Thần Diêu Quang cấp Dạ VỠƯơng chải tóc, hai lá»n má»t nhá» chuẩn bá» há»i lâu má»i ly khai phòng.
Dạ VỠƯơng lấy má»t khá»i vải bá» là m cái túi treo trên quần áo chÃnh mình, Äá» cho tiá»u há» chui và o trong Äó, lại sợ tiá»u há» ly nghá»ch ngợm từ trên ngưá»i hắn chạy Äi, dùng dây buá»c tóc cá»§a Bắc Thần Diêu Quang cấp tiá»u há» cá»t lại, Äầu dây kia quấn á» trên cánh tay.
Bắc Thần Diêu Quang không có dây buá»c tóc liá»n tùy ý xõa tóc, ngưá»i nà y nguyên bản bá» dáng Äã Äẹp, thả tóc ra bá» dáng cà ng Äẹp hÆ¡n.
Thiếu Äi và i phần lợi hại nhiá»u hÆ¡n và i phần nhu hòa, chÃnh là Äôi mắt phượng vẫn lá» ra hà n quang khiến ngưá»i ta sợ hãi.
Phòng bên ngoà i có và i ngưá»i trông giữ, nhưng Dạ VỠƯơng vừa thấy, những ngưá»i nà y rõ rà ng là ngưá»i Äi theo bên cạnh Bắc Thần Diêu Quang, kia Äêm qua bá»n há» âdiá» n tròâ cho ai xem?
Dạ VỠƯơng không khá»i trừng mắt nhìn Bắc Thần Diêu Quang và i lần, tên giảo hoạt nà y, Äêm qua còn cỠý là m cho hắn kêu, kêu tháºt lá»n, chÃnh là kêu cho ai nghe a, trong viá»n Äá»u là ngưá»i cá»§a Bắc Thần Diêu Quang, Tá»ch Thiên Nguyên lại không nghe Äến.
Nếu không phải bên cạnh còn có ngưá»i, hắn tháºt muá»n bưá»c tá»i Äạp cho Bắc Thần Diêu Quang hai cưá»c.
Thay quần áo má»i, phá»§ thêm Äại áo choà ng, Dạ VỠƯơng ôm tiá»u há» ly Äi theo Bắc Thần Diêu Quang nghênh ngang rá»i khá»i viá»n tá» giam cầm hắn mấy ngà y qua, Äi không bao lâu, Dạ VỠƯơng liá»n thấy thân ảnh Tá»ch Thiên Nguyên.
Mấy ngà y trưá»c á» trưá»c mặt hắn còn chút khà thế nam tá», từ sau khi gặp Bắc Thần Diêu Quang liá»n uá»n lưng như tôm, bá» dạng khúm núm, trên mặt trà n Äầy tươi cưá»i lấy lòng, âBá» hạ, Äêm qua ngá»§ có an á»n?â
Ngá»§! Ngá»§ cái Äầu ngươi!
Dạ VỠƯơng Äá» mặt má»t tráºn, lá»i nà y quá mức ái muá»i.
âVương gia chẳng lẽ Äã quên hôm trưá»c từng nói vá»i ta, ngươi sẽ cho ta gia quan tiến tưá»c, Äá» ta vì Thiên quá»c tạo phúc cho dân chúng sao?â Dạ VỠƯơng có chút tức giáºn nhìn nam nhân không cần tôn nghiêm nà y.
Hắn rá»t cuá»c hiá»u ÄÆ°á»£c vì cái gì ngà y Äó ngưá»i trá» thà nh hoà ng Äế chÃnh là Tá»ch Thiên Thương luôn bá» xa lánh mà không phải là Tá»ch Thiên Nguyên á» trong cung giá»ng như chúng tinh cá»§ng nguyá»t (sao vây quanh mặt trÄng).
Má»t ngưá»i có thá» trá» thà nh thượng giả, luôn luôn có nguyên nhân.
Tá»ch Thiên Nguyên thế nhưng mặt không Äá» khà không suyá» n Äá»i vá»i Dạ VỠƯơng cưá»i nói: âCó thá» hầu hạ Diêu Quang bá» hạ, kia cÅ©ng là phúc khà cá»§a Dạ Äại nhân.â
âNgươiâ tiá»u nhân âm hiá»m, ngà y hôm qua còn cấp hắn hứa hẹn, hôm nay liá»n trá» mặt Äem hắn bán Äi.
Bắc Thần Diêu Quang cưá»i nhạt nói: âNói rất Äúng.â Quay Äầu nhìn Dạ VỠƯơng Äang tức giáºn, âDạ Äại nhân, sau nà y nên tiếp tục hầu hạ trẫm má»i tá»t a, trẫm⦠chÃnh là thá»±c thÃch ngươi.â
Nà y Bắc Thần Diêu Quangâ¦
Dạ VỠƯơng hừ má»t tiếng quay Äầu sang chá» khác, má»t ná»a là bá» Bắc Thần Diêu Quang chá»c tức, má»t ná»a là cỠý diá» n cho Tá»ch Thiên Nguyên xem.
Hết chương thứ ba mươi sáu