Lực đánh vào rất mạnh, lại lần nữa khiến cho vết thương ở phần lưng của Tịch Tích Chi càng nạng hơn.
Bị chi trận đột kích như vậy, linh lực Tịch Tích Chi tạm thời không tụ tập lại được. Nước lạnh như băng vây quanh nàng, trong cổ họng nàng phun ra chi ngụm máu tươi, không ngừng ho khan.
không có linh lực hộ thể, lúc Tịch Tích Chi ở trong nước, không khác người thường là bao nhiêu.
Dòng nước liên tục không ngừng tụ tập về phía mình, cảm giác hít thở không thông càng ngày càng mãnh liệt, tứ chi không nghe sai khiến, giống như bị cự thạch ngàn chân ngăn chận, ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Ưmh…… Tịch Tích Chi lại sặc chi ngụm nước.
Lý trí nhắc nhở mình, lúc này nên nhanh bơi lên, nhưng thân thể lại không nghe mình khống chế, dần dần chìm xuống.
Sau đôi mắt của Giao Long bị mù, phẫn nộ cuốn lên sóng lớn xung quanh, toàn bộ mặt nước đều điên cuồng lay động, không ngừng.
Tịch Tích Chi không có linh lực chống đỡ, gió sắc xuyên vào mắt Giao Long từ từ hóa thành hư không. Dù vậy, tổn thương do gióa sắc tạo thành cho Giao Long lại không có biến mắt, chỉ thấy trong hai mắt Giao Long tràn đầy lỗ thủng, giống như chi tổ ong vò vẽ, nhìn thấy đặc biệt kinh người.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thật lâu vẫn không nhìn thấy Tịch Tích Chi nổi lên. Trong ong An Hoằng Hàn rất là lo lắng, chi đôi mắt nhìn chăm chú nơi vừa bị sóng to tập kích nhưng nơi đó ngược lại chậm chạp không có động tĩnh gì.
không được, không thể chờ đợi thêm nữa.
An Hoằng Hàn nhìn lướt qua Tịch Chân, lại nhìn thoáng qua Phùng chân nhân. Bất luận như thế nào, hắn đều không thể nhìn Tịch Tích Chi xảy ra ngoài ý muốn! Dù trả giá cao hơn nữa, hắn cũng không cho chép nàng có chuyện.
Toàn bộ cảm xúc lo lắng chiếm đóng trong đầu của hắn. An Hoằng Hàn vung hai tay lên, tơ sáng bắn ra trong tay thu lại trở về trong nháy mắt. không có An Hoằng Hàn chống đỡ, cả trận pháp thiếu hụt chi phần cực ký quan trọng, trong nháy mắt bắt đầu tan rã.
Giao Long thừa dịp lúc này, tìm đúng cửa đột phá, xông ra ngoài.
Tịch Chân phát hiện khác thường đầu tiên, tức giận quay đầu, quát với An Hoằng Hàn: “Ngươi làm cái gì vậy?! Giao Long chạy rồi!”
An Hoằng Hàn mắt điếc tai ngơ, trực tiếp bay về phía Tịch Tích Chi biến mất, sau đó ‘bùm bùm’ chi tiếng chui vào trong nước.
không khí bị nước lạnh cướp đoạt, cảm giác hít thở không thông khiến Tịch Tích Chi cực kỳ khó chịu, cả khuôn mặt sana nhắn bởi vì kìm nén mà đỏ bừng. Ngay khi Tịch Tích Chi sắp không kiên trì nổi, chi thân thể ấm áp ôm nàng vào trong ngực.
Tầm mắt trong nước không tốt, nhưng vừa chạm tới nhiệt độ ấm áp này, Tịch Tích Chi liền đoán được người đến là ai, cũng chỉ có hắn mới có thể khiến cho mình cảm thấy an tâm.
Cánh môi man mát lành lạnh chạm lên.
An Hoằng Hàn cạy hàm răng Tịch Tích Chi ra, truyền không khí trong miệng cho Tịch Tích Chi.
không khí trong miệng nhất thời khiến Tịch Tích Chi bớt cảm giác khó chịu, chậm rãi nhận lấy.
An Hoằng Hàn dùng chi tay ôm hông của nàng, chi tay rẻ nước, bơi lên mặt nước.
Mặt nước bị Giao Long làm cho long trời lở đất, sóng lớn từng đợt liên tiếp nhau, không ngừng tản ra tít bên cạnh Giao Long
Phốc…. Hai người vọt ra khỏi mặt nước.
Tịch Tích Chi tham lam hô hấp không khí mới mẻ, bàn tay vỗ nhè ikari lên lồng ngực của mình. Nếu vừa rồi An Hoằng Hàn không tới cứu mình, có lẽ hôm nay nàng đã là chi cỗ thi thể lạnh lẽo.
Vừa nghĩ đến điểm này, Tịch Tích Chi không khỏi cảm thấy có An Hoằng Hàn ở bên cạnh thật là tốt.
Tịch Chân đã giận đến dựng râu trợn mắt nói, “Ngươi có biết ngươi làm chuyện ngu xuẩn gì không?! Ngươi nghĩ rằng chúng ta còn có cơ hội có thể lần nữa vây khốn Giao Long sao?”
Cặp mắt An Hoằng Hàn tràn đầy hàn băng, khí thế lạnh lùng nhìn về phía Tịch Chân, “Đối với trẫm, nàng quan trọng hơn trận pháp.”
Sau lưng của Tịch Tích Chi chảy ra rất nhiều máu tươi, rất dễ nhận thấy chi kích mới vừa rồi của Giao Long tổn thương nàng rất lớn.
Lúc này Tịch Chân mới chuyển ánh mắt qua trên người của đồ đệ, vừa nhìn thương thế của nàng, toàn bộ tức giận lúc trước đều tiêu tán mất không thấy.
“Sư phụ, thật xin lỗi, nếu không phải tại con….. trận pháp cũng shi không bị phá.” Tịch Tích Chi không muốn sư phụ trách cứ An Hoằng Hàn, muốn trách thì trách chính nàng không có tiền đồ.
Lời này vô luận người nào nghe, đều nghe ra ý thiên vị trong đó.
Cho dù Tịch Chân muốn tức cũng không tức giận được. Lòng nói, rốt cuộc An Hoằng Hàn này cho đồ đệ của mình uống canh gì! Còn chưa có gả đi đâu, tâm liền hướng về phía hắn rồi.
Nhưng mà dường như ông cũng có lỗi, tâm tư ông đều đặt trên việc đối phó Giao Long. Ngược lại không có chú ý tới đồ đệ mình, thậm chí có thể nguy hiểm đến tánh mạng…..
“Thôi thôi!” Tịch Chân khoát khoát tay.
âm thanh ầm ầm vang lên, bầu trời bắt đầu đổ mưa từng giọt tí tách. Hạt mưa lớn chừng hạt đậu nện vào mặt nước, dẫn tới từng trận gợn sóng.
Bầu trời giăng đầy mây đen, tia chớp đan xen.
Trong đó chi đạo kình lôi màu tím chợt thoáng qua ở tầng mây.
Phùng chân nhân vừa lúc chú ý tới, cực kỳ giật mình nói: “Thiên kiếp của Giao Long đến rồi!”
Theo những lời này, kinh lôi lập tức bổ về phía Giao Long.
Giao Long dựa vào kiên cường dẻo dai *, không chút nào lao lực đón lấy chi kích này.
“thật hy vọng thiên lôi đánh chết nó.” Tịch Chân ác độc hung ác mắng.
Phùng chân nhân bất đắc dĩ cười chi tiếng, “Có câu nói, tai họa do trời, sợ rằng không dễ dàng như vậy.”
nói xong, Giao Long lần nữa đón nhận Thiên lôi thứ hai.