Có thể mình chưa đọc đủ tư liệu, chỉ nhận giáo dục thường thức thôi… Cậu hối hận nghĩ.
‘Ma Thuật Sư’ Falls và ‘Mặt Trăng’ Emlyn đều như thể đang nghe kể chuyện, rất hứng thú với những thông tin tương tự.
Vấn đề duy nhất là mình không thể khoác lác cho người khác hay viết nó vào tiểu thuyết được! Falls tiếc nuối thầm nghĩ.
Ngài ‘Người Treo Ngược’ hẳn sẽ báo cáo lên cấp trên, hy vọng anh ta sẽ không kéo dài quá lâu… Với sự khôn khéo của anh ta, có lẽ đã nhìn ra một số vấn đề của ‘Thế Giới’, biết về mối quan hệ giữa “hắn” và “Kẻ Khờ” rồi. May thay, mình đã thiết lập ‘Thế Giới’ là Sherlock Moriarty từ lâu về trước, đặt cho thân phận bề tôi. Ngài ‘Người Treo Ngược’ chỉ có thể nghĩ ra được nhiều nhất là đến mức này, không thể nào tưởng tượng được thực ra ‘Thế Giới’ là người giả… ‘Kẻ Khờ’ Klein giơ tay xoa cằm, mỉm cười:
“Các ngươi tiếp tục đi.”
Thấy ngài ‘Kẻ Khờ’ không còn nhắc đến đề tài vừa nãy nữa, vừa tránh khỏi mớ cảm xúc của một vị cứu tinh, Emlyn bắt đầu đối mặt với vấn đề hiện thực tàn khốc.
Đó chính là túng tiền!
Bất kể ra sao, anh ta chưa bao giờ cân nhắc tới chuyện bán những con búp bê kia đi, chỉ luôn tự nhủ với bản thân hãy tiết kiệm. Chỉ cần nửa năm sau, thậm chí một năm sau, sẽ tự thưởng cho mình một con búp bê mới, hay mua một bộ quần áo mới cho những con búp bê mình đã có.
Ngoài ra, cách duy nhất anh ta có thể nghĩ tới để kiếm tiền chính là bán một chút thuốc dạng lỏng có hiệu quả thần kỳ, nhưng điều đó sẽ dễ mang tới tai họa ngầm cho người trong tộc đang sống ở Backlund.
Đây chính là sự sắp xếp của Thủy Tổ. Hợp lý mà nói, Đấng Nibbs đã cung cấp trợ giúp tương ứng cho mình, nhưng ngài ‘Kẻ Khờ’ lại yêu cầu mình bảo mật, làm vị cứu tinh gánh vác trọng trách trong bóng tối. Không thể chủ động để lộ được… Suy tư vài giây, Emlyn “e hèm” hai tiếng, hắng giọng nói:
“Các vị, tôi có một câu hỏi.
Chuyện là thế này, giả sử có một vị cường giả sắp xếp các vị đi điều tra chuyện gì đó. Dù các vị thành công thu được tình báo, những vì ngại một số nguyên nhân nên không thể báo cáo với vị cường giả kia. Vậy thì, làm sao để có thể tiếp tục nhận được hỗ trợ của vị cường giả ấy?”
Nói xong, Emlyn đột nhiên cảm thấy hành vi này sao mà xấu hổ vậy.
N-Nó khiến mình cứ như thể phản đồ với nội gián ấy… Không, mình làm vậy là để giúp toàn bộ Huyết tộc được tiếp tục. Vì cái này, nhất định phải bỏ qua tiếng tăm, phải đeo trên lưng hiểu lầm. Khi mọi chuyện kết thúc, khi sự thật đã được phơi bày, họ sẽ cảm động vì mình… ‘Mặt Trăng’ Emlyn nhanh chóng xua đi mớ cảm xúc vừa rồi.
Bấy giờ, ‘Chính Nghĩa’ Audrey, ‘Ma Thuật Sư’ Falls và ‘Mặt Trời’ Derrick đều đưa mắt về phía Alger. Trong lòng họ, ở phương diện này thì ngài ‘Người Treo Ngược’ có kinh nghiệm phong phú nhất, là thầy giáo tốt nhất.
‘Kẻ Khờ’ Klein cũng cho là thế.
‘Người Treo Ngược’ Alger quét mắt qua ‘Mặt Trăng’, cười khục một tiếng:
“Rất đơn giản, nhưng anh nhất định phải chịu đựng một chút mạo hiểm.”
Emlyn vô thức phủ nhận:
“Không phải tôi mà!”
‘Người Treo Ngược’ khẽ cười đáp:
“Giả sử là anh.”
Anh ta lại mô tả tiếp:
“Trong cuộc sống hàng ngày, anh sẽ từ từ biểu hiện ra vẻ dị thường ở một mức độ nào đó, khiến vị cường giả kia phát hiện ra anh có vấn đề.
Người đó sẽ có hai lựa chọn. Một là trực tiếp thẩm vấn anh, nhưng điều này sẽ rất dễ bị đứt đoạn manh mối. Hai là vô tình cung cấp giúp đỡ cho anh để anh càng lúc càng điều tra sâu hơn, rồi phái người đi giám sát anh.
Tôi nghĩ phương án hai sẽ khả thi nhất. Mạo hiểm ở chỗ anh phải chịu làm gì đó mà không bị lộ tình báo mình muốn giấu dưới sự theo dõi.”
Thế cũng được á? Thực ra, mình cũng không bị lộ. Vào mỗi lần có Hội Tarot, mình đều nghỉ ngơi trong giáo đường Bội Thu, nhìn từ ngoài vào chả thấy gì khác thường cả. Mà đồ vật có từ nghi thức hiến tế và nhận ban thưởng đều bày ra trước mắt nhóm người Đấng Nibbs, khiến họ có thể đoán ra mình đã thành lập liên hệ nhất định với ngài ‘Kẻ Khờ’. Nhưng họ sẽ không thể tưởng tượng ra được mình đã gia nhập một tụ hội bí ẩn… Tốt quá rồi, trong lúc nghiên cứu học tập lịch sử, mình sẽ chủ động hỏi thăm chuyện Thành Bạch Ngân với Nam tước Waymandy! ‘Mặt Trăng’ Emlyn sáng cả hai mắt lên, đã có chủ ý.
Anh ta chợt nhớ tới một chuyện, chuyển hỏi ‘Người Treo Ngược’:
“Tuần trước anh đã hỏi có biện pháp nào để khiến tất cả những người trên tàu đều chìm vào ngủ say nhỉ?
Rất đơn giản, tôi có thể cung cấp một loại khí gas gây mê thần kỳ. Khả năng lan rộng của nó khá tốt, không có mùi kích thích, kể cả người đứng tận trên boong tàu trực tiếp ngửi vào cũng sẽ hôn mê. Đương nhiên, anh nên chọn một đêm lặng gió, hơn nữa mục tiêu không có dự cảm nguy hiểm, thể trạng cũng không quá vạm vỡ, Người Phi Phàm nổi tiếng với hình thể chỉ giới hạn ở Danh sách 9.
Hiệu quả gây mê sâu của nó nhiều hơn ba giờ, sau đó sẽ liên tục giảm xuống.
100 bảng một bình, thêm 30 bảng thù lao bên ngoài cho tôi.”
‘Người Treo Ngược’ nghĩ đến tình hình thủy thủ trên chiếc tàu ma, cũng không trả giá:
“Được.”
Anh ta đang muốn tạo dựng hình ảnh thẳng đứng trước mặt ‘Mặt Trăng’ để chuẩn bị cho giao dịch khổng lồ kế tiếp—anh ta đã từng cân nhắc đến việc sử dụng Bùa chú Ngủ Say, nhưng nó cần đọc câu thần chú, sẽ khiến thủy thủ nhận ra có gì đó sai sai, dẫn đến bị hoài nghi về sau.
Khâu giao lưu dần tiến vào hồi cuối, Klein gõ nhẹ ngón tay xuống mép bàn đồng dài lốm đốm, ung dung cười:
“Ta đã đoán được, tuần tới các vị sẽ có diện mạo mới.
Tụ hồi lần này kết thúc ở đây.”
“Cảm ơn phước lành của ngài.” ‘Chính Nghĩa’ Audrey dẫn đầu đứng dậy, vừa chào vừa cảm tạ.
Nhờ câu nói này của ngài ‘Kẻ Khờ’, cô nàng càng tin tưởng hơn vào việc ăn ma dược “Bác Sĩ Tâm Lý”.
Khi đám người ‘Ma Thuật Sư’ lặp lại lời nói tương tự xong, cũng là lúc từng bóng dáng lần lượt biến mất trong cung điện. Không gian phía trên sương xám lại khôi phục vẻ tĩnh lặng vĩnh cửu.