Hoàng đế không nói, nhịp nhàng vỗ về lưng nàng, như một sự an ủi không cần lời nói.
Lộ Ánh Tịch rủ mi mắt, quay mặt sang một bên gối đầu lên vai hắn. Nếu hắn có thể tra ra thân thế của nàng, thì nhất định nàng cũng có thể điều tra được. Thế nhưng biết được chân tướng thì có tác dụng gì đây? Đa phần chân tướng đều tàn khốc lại xấu xa, chỉ e lại làm trái tim tổn thương thêm một lần nữa mà thôi.
Bàn tay ấm nóng của Hoàng đế vuốt ve lên xuống men theo sống lưng của nàng, cứ từ từ dịu dàng mà không gián đoạn.
“Ánh Tịch có còn nhớ nàng đã hứa sẽ múa một điệu Kinh hồng vũ nhân ngày sinh nhật của Trẫm hay không?” Giọng hắn rất nhẹ nhàng thoải mái, giống như đang tán gẫu với nàng.
“Sinh nhật của Hoàng thượng là vào tháng chạp?” Lộ Ánh Tịch vẫn không ngẩng đầu, vùi mặt vào hõm vai của hắn, giọng nói nghèn nghẹt vang lên.
“Ừ.” Hoàng đế khẽ nhếch môi, vui vẻ cười. Động tác dựa dẫm trong vô thức của nàng làm hắn cảm thấy vui sướng.
“Sinh nhật của Thần thiếp là vào tháng mười một.” Nàng dang một tay ôm thắt lưng của hắn. Nàng muốn trốn tránh việc phải mổ xẻ bộ mặt thật đằng sau thân thế phức tạp của nàng, nên nàng liền sa vào vòng tay ấm áp của hắn ngay lúc này.
“Trẫm biết, Trẫm cách nàng vừa đúng một tháng.” Trong đôi mắt Hoàng đế sóng sánh ánh sáng vui tươi, cũng đưa tay vòng quanh thắt lưng của nàng. Giọng nói rất dịu nhẹ cùng yêu chiều vang lên: “Nàng muốn nhận quà sinh nhật thế nào? Đến lúc đó Trẫm dẫn nàng ra cung du ngoạn một ngày được không?”
“Không thích.” Nàng khó chịu phản đối nói: “Hay là Hoàng thượng cũng múa một bài vì Thần thiếp nha?”
“Hay quá ha, nàng lại lấy Trẫm ra đùa bỡn!” Hoàng đế giả vờ bực tức, véo nhẹ eo của nàng một cái.
Nàng cảm thấy ngứa ngáy, nhồn nhột nên vừa cười vừa dịch người ra. Nhưng hắn bỗng xoay người chặn nàng lại, từ trên cao nhìn nàng chăm chú.
Ánh mắt hắn như ngọn lửa nóng cháy. Đến lúc này nàng mới phát giác hắn không mặc quần áo, nàng khẽ rùng mình một cái.
“Hoàng thượng…” Nàng ậm ừ gọi hắn, mặt đỏ ửng, cảm giác ngượng ngùng bùng phát.
Hoàng đế nhìn nàng không chớp mắt, ánh mắt như đại dương sâu thẳm, nhưng tầng tầng lớp lớp cơn sóng ngầm ám muội mạnh mẽ tuôn trào.
“Thân thể nàng có thể chịu nổi không?” Tiếng nói của hắn trở nên khàn đặc, tựa như đang phải chống chịu điều gì.
Lộ Ánh Tịch không cách nào trả lời được, chỉ quẫn bách quay đầu đi.
Hoàng đế chống hai tay để nâng cơ thể lên, tránh đè nặng lên nàng. Hắn kiềm nén một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đành cúi đầu hôn lên bờ môi của nàng.
Nụ hôn nhẹ nhàng phảng phất như cơn mưa phùn rả rích ngày xuân, vừa dịu dàng vừa dai dẳng.
Lộ Ánh Tịch ngửa mặt lên đón nhận đôi môi ấm áp và mềm mại của hắn. Cánh môi nhè nhẹ vuốt ve, nàng dần dần cảm thấy vẫn chưa đủ, hai tay nàng vòng qua cổ hắn, còn chủ động lè lưỡi dụ dỗ hắn.
Thân thể cao lớn của Hoàng đế chấn động khuôn nguôi. Đầu lưỡi như có ý thức của chính nó, tiếp nhận khiêu chiến của nàng, nhiệt tình cùng dây dưa hòa quyện với nhau. Dường như nàng có chút gấp gáp, gặm nhấm lung tung môi của hắn, lại giống như nàng đang phát tiết vừa dùng sức vừa dữ dội.
Cơ thể hắn càng ngày càng nóng, không dằn lòng được gầm nhẹ một tiếng, đôi môi bắt đầu thăm dò xuống dưới. Hắn chui vào trong áo ngủ, nhanh chóng hôn lên tấm thân hấp dẫn của nàng. Dưới chiếc chăn không một tia sáng, thì xúc cảm lại càng nhạy cảm hơn, những nụ hôn in dấu trên từng tấc da thịt trắng mịn mềm mại của nàng. Hắn vừa vuốt ve vừa hôn khắp nơi, tất cả cảm giác đều sống dậy, bụng dưới căng cứng khó nhịn. Chưa từng có nữ tử nào có thể khiến hắn ham muốn như vậy!
“Hoàng thượng…” Lộ Ánh Tịch rên rỉ thành tiếng, hai gò má ửng hồng, ánh mắt lại mơ màng. Nàng muốn phóng túng, muốn trầm luân, không muốn nghĩ đến điều gì nữa…
“Sao?” Thanh âm của nàng làm Hoàng đế giật mình, nhất thời tỉnh táo hơn đôi chút, vội vã dừng tay, “Ánh Tịch, nàng không sao chứ?”
Hắn đè nén dục vọng, nhấc người dậy nhìn nàng, thấy khuôn mặt nàng đỏ ửng lên, lo lắng lấy tay sờ trán của nàng, “Nhưng nàng đang phát sốt?”
Lộ Ánh Tịch mím môi lắc đầu, vẻ mặt thẹn thùng. Lúc này Hoàng đế mới thở dài an tâm, cúi xuống in nhẹ nụ hôn lên môi nàng, sau đó mới nằm xuống bên cạnh nàng.
“Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch gọi khẽ. Lòng nàng có nghi hoặc, hắn không muốn tiếp tục sao? Ý nghĩ này vừa hiện lên làm nàng sợ hãi chính mình. Nàng không chống cự việc thân mật với hắn một chút nào sao? Phải chăng thân thể lẫn trái tim đều đã chấp nhận hắn rồi ư? Bắt đầu từ khi nào, nàng cũng không biết…
“Nàng vừa phát bệnh, không thích hợp với hoạt động mệt nhọc. Nàng nên nghỉ ngơi sớm đi.” Hoàng đế vừa dịu dàng, vừa lưu luyến xoa nhẹ mái tóc dài của nàng.
Gò má nàng lại nóng lên, vì dục vọng đang nảy nở trong lòng mà cảm thấy xấu hổ không thôi.
Hoàng đế rút tay lại, nhắm tịt mắt lại, cố gắng ngầm điều tiết hơi thở dồn dập của chính mình.
Lộ Ánh Tịch ngước mắt nhìn hắn, thấy mi mắt hắn run run, nàng liền duỗi tay nắm bàn tay đang đặt dưới áo ngủ của hắn. Không ngoài dự đoán của nàng, tay hắn đang nắm chặt lại.
Nàng mỉm cười, nghiêng người ôm hắn. Hắn lập tức cứng đờ, bỗng chốc mở to mắt ra.
“Ánh Tịch?” Ánh mắt hắn phát sáng, thăm dò gọi nàng.
Nàng gật nhẹ đầu mà không lên tiếng.
Ngọn lửa nóng bỏng trong mắt hắn lại bùng cháy mãnh liệt, hắn nhanh nhẹn xoay người, bao bọc nàng dưới thân người của hắn.
“Lần này Trẫm sẽ không bỏ dở nửa chừng nữa đâu!” Hắn khàn giọng tuyên bố một câu, không chờ nàng đáp lại, hắn đã cúi xuống che mất đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của nàng. Hắn nhen nhóm lại khát khao trong lòng nàng lần nữa, làm nàng mê muội, khiến nàng tiếp nhận hắn, cùng hắn trầm luân, cùng hắn mê luyến triền miên.
Trên long sàng rộng lớn cao quý, trong lúc này đang chất đầy tình cảm ngọt nào, ấm nồng vui vẻ. Chiếc màn che màu vàng kim bay lất phất, tựa như đang chia cách thế giới hai người mặn nồng với thế tục hỗn loạn ngoài kia.