“không……… đều do ta sai…………”
“Ông không sai…….” Tịch Tích Chi ghé vào lỗ tai ông nói lặp lại.
“không, là lỗi của ta…………….”
Tiếng nói của Từ lão đầu dần dần sana đi, mí mắt trở nên nặng nề, cuối cùng từ từ nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Rốt cuộc Tịch Tích Chi đã buông đã khối đá lớn đang treo trong lòng, mới vừa thở phào chi hơi, lại kinh sợ đứng lên từ dưới đất.
“Nguy rồi!” chi tiếng than sợ hãi, Tịch Tích Chi vội vã chạy ra ngoài.
Trước khi vào sơn động, Tịch Tích Chi bị Đông Phương Vưu Dục vạch trần thân phận, cố ý coi thường sự hiện hữu của hắn. Nào có thể đoán được chính là bởi vì như thế, ngược lại khiến cho hắn thừa dịp hỗn loạn chạy trốn!
Quả nhiên, Tịch Tích Chi vừa đuổi theo ra khỏi sơn động xem xét, đâu còn có bóng dáng của Đông Phương Vưu Dục.
Bạch Hồ cố ý dẫn bọn họ tới nơi này, hơn phân nửa là kế điệu hổ ly sơn!
Mấy người lính thấy Tịch Tích Chi vội vàng hấp tấp, giống như gặp chuyện gì đáng sợ, bước nhanh lên phía trước, “Tương Tích cô nương, xảy ra chuyện gì?”
Tịch Tích Chi không dám nói chân tướng cho bọn hắn biết, để tránh tạo thành khủng hoảng không đáng, chỉ nói: “Người trong sơn động đã ngủ mê man rồi, các ngươi chăm sóc ông ấy thật tốt, ta có chút việc gấp phải đi làm các ngươi đi về trước đi.”
Binh lính nào dám để Tịch Tích Chi rời đi? Bệ hạ đã hạ tử lệnh, yêu cầu bọn họ đi theo bên cạnh Tịch Tích Chi. Nếu Tịch Tích Chi gặp chuyện không may, mỗi người bọn họ đều không có quả ngon để ăn.
Bọn họ còn chưa kịp mở miệng khuyên, chỉ thấy bóng dáng của Tịch Tích Chi đã hóa thành chi tàn ảnh, lao ra phía bên kia của rừng cây.
“Tốc độ thật nhanh…..” chi người binh lính trong đó thở dài nói.
Bọn họ cất bước muốn đuổi theo, lại phát hiện cự ly của nàng và bọn họ đã sớm kéo ra rất xa, hi vọng có thể đuổi theo là cực kỳ mong manh. Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể đi trở về phủ, theo phân phó của Tịch Tích Chi dẫn người đến nơi binh lính đóng quân.
Tịch Tích Chi vừa chạy về phía trước, vừa ở trong lòng chửi rủa Đông Phương Vưu Dục. không nghĩ tới trước mặt là người khiêm tốn, sau lưng lại là chi người xấu xa vô lương tâm! Chỉ bằng ham muốn của bản thân lại cuốn Phong Châu vào trong trận tai ương vô vọng này.
Nhưng Tịch Tích Chi lại không có biện pháp thật sự thống hận hắn. Bởi vì chi người có tâm nguyện muốn sống mãnh liệt cũng không sai. Chân chính sai, là hắn dùng sai biện pháp.
Lúc Tịch Tích Chi chạy vội tới chân núi, phát hiện mực nước vẫn tiếp tục tăng lên như cũ. Sóng lớn mãnh liệt thỉnh thoảng đánh về phía núi, cuốn đi chi đống lớn bùn đất cây cối.
Tịch Tích Chi sử dụng linh lực chạy như bay trên mặt nước, theo phương hướng trong trí nhớ, đi nhanh tới.
Bầu trời giăng đầy mây đen, trời đất đều là mưa to gió lớn, cả thế gian đều mờ mịt.
Sóng to gió lớn không ngừng nhấc lên, vào giờ khắc này, tại chi nơi nào đấy trong nước, vọt lên chi cột nước cao tới tận trời.
Cột nước vọt tới giữa không trung, nổ tung, nước ầm ầm tưới tung tóe khắp xung quanh, mặt nước rung chuyển không ngừng.
chi tiếng rống giận ngân nga hùng hậu của dã thú vang dội cả Phong Châu, xa tới nỗi dân chạy nạn trên núi đều có thể nghe được nhất thanh nhị sở.
Tịch Tích Chi đang đi đường chợt ngừng lại, kinh hãi, Giao Long đi ra rồi……
Giống như là để nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng nàng, sóng lớn trên mặt nước lại lần nữa cuốn lên cuồn cuộn, tựa hồ đang nghênh đón người nào đến.
“Rốt cuộc các ngươi cũng không ngăn cản được ta nữa, ta muốn các ngươi chết không được tử tế, shi trả giá đắt cho hành vi ngu xuẩn của các ngươi.”
Tịch Tích Chi trôi lơ lửng ở trên mặt nước, đã cách chỗ đó không xa, eikakuna ràng có thể nghe Giao Long nói ra.
Chỉ thấy chi cái bóng đen khổng lồ chui lên phía từ chân trời, quay cuồng ở bên trong tầng mây. So sánh tương đối với long, giao là động vật không có sừng, bề ngoài giống với xà hơn,
Cùng Giao Long chui ra từ dưới đáy nước, còn có sư phụ. trên người sự phụ giống như bị thương, cánh tay dính rất nhiều máu. Máu giọt vào trong nước, nhuộm đỏ thành chi mảng.