Chính là không còn cách nào, như vậy tiếp tục kéo dài không biết tiểu hồ ly sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng Dạ Vị Ương biết bản thân tuyệt đối sẽ không vì mất đi năng lực cửu vĩ hồ che chở ra máu quá nhiều mà tử vong.
Hắn không thể làm cho tiểu hồ ly vừa ra đời liền mất đi phụ thân, càng không muốn thời điểm người của hắn tìm ra hắn chỉ còn lại khối thi thể lạnh như băng.
Hắn thật vất vả mới sống lại, hắn thật vất vả mới tìm được cuộc sống thuộc về chính mình, hắn không nghĩ sẽ buông tha như vậy.
Dạ Vị Ương dùng đuôi gắt gao quấn lấy tiểu hồ ly vẫn còn trong bụng dùng sức ép ra, chỗ yết hầu phát ra từng trận nức nở thê lương, giống như cứng rắn xé bỏ khúc ruột trên người vô cùng đau nhức.
So với đau đớn khi chữa khỏi chân ở Ngọc Hành sơn, chỉ có hơn chứ không kém.
Nhưng Dạ Vị Ương không nghĩ nhiều như vậy, hạ quyết tâm nhất định phải túm tiểu hồ ly trong bụng ra. (Ó.Ò)
Trong bụng bỗng dưng trống rỗng, nửa thân dưới tựa hồ tràn ngập máu tươi nhầy nhụa, Dạ Vị Ương chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cái đuôi quấn quýt lấy tiểu hồ ly còn đang ngọ ngoạy đưa đến trước mặt mình.
Trong tầm nhìn mơ hồ có thể nhìn thấy vật nhỏ bạch bạch dính đầy huyết, Dạ Vị Ương trong lòng nghĩ, đúng là sinh ra một tiểu hồ ly a, ánh mắt dần nhắm lại rơi vào hôn mê.
,,,,,,,,,
,,,,,,,,,
Dạ Vị Ương nghe dường như có người gọi hắn.
Thanh âm vừa vội vàng vừa khẩn trương, một tiếng lại một tiếng ghé vào lỗ tai hắn gọi.
Chậm rãi mở mắt, Dạ Vị Ương cảm thấy toàn thân như rơi vào biển rộng, hết thảy bốn phía đều hư hư thực thực, như cách một tầng nước mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện.
“Ngao ngô”
Thanh âm này…
Dạ Vị Ương mãnh liệt từ trong cơn mê tỉnh dậy, dùng sức trừng con ngươi nhìn tiểu hồ ly nào đó lớn bằng mèo con mấy tháng nằm trong ngực mình, trong đôi mắt to tròn ngập nước đều là đáng thương cùng lo lắng.
“Phụ thân không có việc gì, vật nhỏ.”
Dạ Vị Ương thân thủ nhẹ nhàng kéo tiểu hồ ly vào ngực mình, sau khi mất đi năng lực cửu vĩ hồ hắn liền trở về bộ dáng con người, hắn cúi đầu nhìn qua, tuy rằng trên mặt đất tràn đầy máu tanh nhìn thực đáng sợ, nhưng trên người hắn hoàn toàn không có thương tích gì.
Đây là tiểu hồ ly tân sinh, hắn cũng là nhân loại tân sinh.
Chính là mất đi năng lực cửu vĩ hồ khiến thân thể hắn không còn tốt như trước, mỏi mệt cùng đau nhức vẫn quẩn quanh.
“Để phụ thân nhìn ngươi một chút.” Dạ Vị Ương miễn cưỡng từ trên mặt đất ngồi dậy, hắn đem tiểu hồ ly cẩn thận tỉ mỉ nâng trên tay, nhìn thế nào cũng rất giống bộ dáng hắn lúc còn nhỏ.
Một bên âm thầm cảm thán, rõ ràng chỉ như con mèo con, vừa rồi lại làm cho hắn đau đến chết đi sống lại.
Bạn đang
Loại cảm thụ là m mẫu thân ngưá»i ta nà y tháºt quá vi diá»u, Dạ VỠƯơng tuy rằng rất muá»n ôm tiá»u há» ly và o trong ngá»±c bất dá»ch, nhưng nghÄ© lại Äá»i vá»i hắn không phải lá»±a chá»n tá»t nhất.
Nhặt lên quần áo dưá»i Äất mặc và o, trên ngưá»i không có quần áo cảm giác có chút lạnh, Dạ VỠƯơng Äánh cái rùng mình, ôm tiá»u há» ly trong lòng trà n Äầy áy náy: âRõ rà ng ngươi vừa má»i sinh, chÃnh là phụ thân không có biá»n pháp cấp ngươi quần áo ấm áp.â
Tuy rằng trên ngưá»i tiá»u há» ly có bạch mao so vá»i hắn còn ấm áp hÆ¡n, Dạ VỠƯơng thân vừa là mẹ vừa là cha vẫn là há» thẹn không thôi.
Nếu không phải mấy ngà y nay chạy tá»i chạy lui tiêu hao nhiá»u tinh lá»±c, lại bá» sóng thần á» Côn Châu gây sức ép, hÆ¡n nữa bá»i vì lo lắng cho Bá Há» mà Än không ngon ngá»§ không yên, cÅ©ng sẽ không khiến tiá»u há» ly ra Äá»i nhanh như váºy.
Tùy tiá»n xoa vết bẩn trên mặt, Dạ VỠƯơng xé chá» y phục khô ráo sạch sẽ trên ngưá»i, Äem tiá»u há» ly tháºt cẩn tháºn bao lại.
Thá»i Äiá»m thá» từ trên Äất Äứng dáºy chân nhá»n không ÄÆ°á»£c run lên, tuy rằng trên ngưá»i không có vết thương, nhưng do hao mòn quá nhiá»u thá» lá»±c lúc nà y Dạ VỠƯơng vừa lạnh vừa suy yếu, không há» dá» chá»u.
Hắn không thá» má»t má»±c á» trong Äá»ng chá», Chưá»c Hoa bá»n há» khẳng Äá»nh sẽ phái ngưá»i tìm hắn.
Dạ VỠƯơng ngá»i trá» lại trên Äất thá» há»n há»n hai hÆ¡i, vẫn nghá» ngÆ¡i chá»c lát Äi, nay Äã bất Äá»ng vá»i ngà y xưa, không thá» tùy hứng là m bừa.
âNgao ngôâ Tiá»u há» ly trong ngá»±c từ lá»p quần áo chui ra lá» cái Äầu nhá», trong Äôi mắt ngáºp nưá»c Äá»u là quan tâm.
âVáºt nhá», thá»±c ngoan a, hiá»n tại Äã biết thương phụ thân, ngươi trưá»c kia á» trong bụng phụ thân cÅ©ng náo Äá»ng không Ãt.â
Nhìn thấy tiá»u há» ly Äáng yêu trong ngá»±c, tâm Dạ VỠƯơng Äá»u nhanh hòa tan.
Vừa rá»i chá»u khá» trong nháy mắt Äã bá» Dạ VỠƯơng quÄng ra sau Äầu, có thá» nhìn thấy tiá»u há» ly khá»e mạnh kiá»n khang ra Äá»i, hết thảy Äá»u Äáng giá.
Tuy rằng váºt nhá» phải sau bảy ngà y má»i biến thà nh ngưá»i, nhưng hiá»n tại bá»n há» Äã âmẫu tá» liên tâmâ có thá» thấu hiá»u lá»i nói lẫn nhau, cảm giác ÄÆ°á»£c tâm tình Äá»i phương.
âNgao ngô!â
Cái miá»ng nhá» khẽ kêu hai tiếng, vừa rá»i lão há» Äứng bên ngoà i bảo há» hưá»ng Dạ VỠƯơng và tiá»u há» ly Äi tá»i, Äá»i mặt Dạ VỠƯơng Äã biến thà nh con ngưá»i, lão há» bắt xuất hiá»n bản nÄng dã thú Äá» phòng cùng cảnh giác.
Dạ VỠƯơng trong lòng lá»p bá»p má»t chút, xong rá»i, hắn bây giá» tháºt sá»± là và o hang há».
Sau khi biến thà nh con ngưá»i Äã không có biá»n pháp cảm nháºn ná»i tâm cá»§a lão há», cà ng không có khả nÄng khiến Äá»i phương ngoan ngoan tránh ÄÆ°á»ng cho hắn.
Cánh tay ôm tiá»u há» ly hÆ¡i siết chặt, Dạ VỠƯơng cÅ©ng không quá khẩn trương, hắn ôn nhu nhìn lão há» nhẹ giá»ng nói: âTuy rằng hiá»n tại ngươi không hiá»u ÄÆ°á»£c lá»i ta, nhưng ta nói, ta sẽ không thương tá»n ngươi, ta còn phải cám Æ¡n ngươi vì Äã cấp Äá»a phương cá»§a mình cho ta trú ngụ, còn Äứng á» cá»a thay ta phòng thá»§.â
Trong khoảng thá»i gian là cá»u vÄ© há», Dạ VỠƯơng cùng vá»i Äá»ng váºt thiên nhiên có má»t loại quan há» thân thiết, giá»ng như má» ra cánh cá»a ná»i tâm cá»§a các loà i Äá»ng váºt.
Bất luáºn là nÄm Äó Äụng phải Äại lang cẩu á» Kim quá»c, bươm bưá»m bay múa quanh hắn á» yến há»i Thiên quá»c, hay kình ngư nguyá»n ý giúp hắn và o bá», hoặc là lão há» lúc nà y.
Những gì Dạ VỠƯơng Äã trải qua so vá»i ngưá»i thưá»ng mà nói là má»t lữ trình vừa tuyá»t vá»i lại tháºp phần kỳ lạ.
Hắn không há»i háºn chÃnh mình sinh ra tiá»u há» ly, tương lai có lẽ Äã mất Äi nÄng lá»±c liên há» vá»i muôn loà i, hắn vẫn tin rằng, cho dù hắn không còn nÄng lá»±c Äó cÅ©ng không có nghÄ©a hắn cùng Äá»ng váºt vÄ©nh viá» n không còn má»i quan há» gì.
Äại lão há» trưá»c mặt Dạ VỠƯơng tá»i lui vòng vo chá»c lát, khẽ gầm gừ hai tiếng lúc sau liá»n chạy qua bên ngưá»i Dạ VỠƯơng cùng tiá»u há» Äi tá»i trong Äá»ng nằm úp xuá»ng, giá»ng như Äang ngá»§ hoà n toà n không quan tâm tá»i nhân loại xâm nháºp Äá»a bà n cá»§a mình.
Dạ VỠƯơng âm thầm thá» phà o nhẹ nhõm, nghá» ngÆ¡i chá»c lát sau khi có khà lá»±c liá»n ôm tiá»u há» ly rá»i khá»i Äá»ng.
Hết chương thứ ba mươi