…
Trong phòng 312.
‘Liệt Diễm’ Danitz không còn nhắc tới ‘Trung Tướng Núi Băng’ nữa, lại quay đầu nhìn về hướng tàu Đầu Lâu Đỏ chạy biến, tặc lưỡi cười:
“Hẳn là chúng bị dọa sợ trước tuyên bố về đại bác của Hải quân và tin tức về một đoàn hải tặc mới bị hủy diệt gần đây. Chúng thực sự muốn mạo hiểm tiến vào tuyến hàng hải này để cướp bóc, nhằm kiếm đủ tiền để rời khỏi đại dương.
Ha, đại bác của chiến hạm thì sao chứ? Hải quân và Giáo hội có cả tá thứ quyền năng vẫn luôn luôn tồn tại ở đó, nhưng chưa bao giờ nó có thể khiến chúng tôi ngừng làm hải tặc. Có thể chúng tôi không đánh được chính diện, nhưng vẫn luôn chạy trốn được mà, phải không? Họ đâu thể kè kè hộ tống mấy chiếc tàu buôn mãi được, phải không?
Tôi biết, tàu chiến bọc thép càng ngày càng lớn hơn, tua bin hơi nước được lắp vào cũng càng lúc càng mạnh hơn. Một ngày nào đó, vận tốc của nó sẽ đột phá lên 18 hải lý/ giờ, 20 hải lý/giờ, và một khi đã bị bọn họ theo đuôi, thì chỉ có thể chờ bị bắt kịp. Song, biển cả rộng lớn là thế. Chục ngàn, trăm ngàn con tàu cũng chẳng thể lấp đầy một góc. Vẫn còn vô số khu vực trên biển mà nhân loại chưa khám phá ra. Làm một việc gì đó xong đều có thể trốn ở những nơi như thế. Dù có nguy hiểm, nhưng chưa bao giờ thiếu những cơ hội.”
Tên này đúng kiểu lắm lời… Ngươi không nghĩ một nhà thám hiểm điên cuồng cơ bản là sẽ chẳng để tâm tới những chuyện này sao? Klein thu hồi ánh nhìn, quét mắt khắp phòng.
Cuối cùng tầm mắt hắn đặt xuống chiếc vali da của mình. Hắn hất cằm:
“Giặt chỗ quần áo bẩn trong ấy.”
Danitz vốn đang nói liến thoắng, chợt đơ mặt ra. Gã chỉ hận không thể ném một mồi lửa ra thiêu cháy cả con tàu này.
Gã cảm thấy cơn giận dâng trào như hơi nước đun sôi, bắt đầu nhô lên khỏi cái miệng cống mang tên lý trí.
Danitz há miệng ra, hít một hơi vào, lại há miệng ra, rồi lại hít một hơi vào.
Vẻ mặt đỏ bừng của gã dần dịu lại, nhưng không còn nụ cười nào nữa. Gã hỏi:
“Tất cả à?”
“Chỉ đồ bẩn thôi, áo khoác thì vò chút là được.” Klein mém thì bị biểu cảm nín giận của gã chọc cười. Hắn cảm thấy đây là những gì Danitz phải chịu đựng sau khi đã cướp của người vô tội.
Quần áo trong vali hành lý của hắn là đồ hắn đã thay sau khi tắm xong tối qua, vì hơi lười nên hắn chỉ giặt mỗi đồ lót.
Bình tĩnh, không thể mất kiểm soát. Bình tĩnh, không thể mất kiểm soát… Danitz liên tục tự khuyên bảo mình mấy câu, đi đến bên vali hành lý của Gehrman Sparrow, mở ra, cầm lấy chỗ quần áo phải giặt.
Ngay khi đang loay hoay trong nhà vệ sinh, gã nghe thấy tiếng chuông cửa.
Klein mở cửa phòng, nhận ra là hai chị em Donna Denton.
“Chú Sparrow, bọn con có làm phiền chú không?” Donna liếc trái ngó phải.
“Không đâu.” Klein nhường đường.
Hai đứa nhóc vào phòng, ngạc nhiên nhận ra Danitz đang giặt giũ quần áo.
“Đầy tớ đâu rồi ạ?” Denton vô thức hỏi
“Chú không đưa họ theo.” Klein trả lời thay Danitz.
Donna bối rối nói:
“Nhưng có hầu gái giặt là chuyên phụ trách khoang hạng nhất mà. Họ tính phí theo thùng.”
Cô bé chưa dứt lời, Danitz đã đờ ra như tượng.
Vừa nãy gã giận muốn điên người, nên đương nhiên quên tiệt chuyện này.
Danitz vẩy vẩy đôi tay dính đầy bọt nước, quay người lại, miễn cưỡng cười một cái, nói với Gehrman Sparrow:
“Tôi có thể thuê hầu gái giặt là không?”
Klein không khăng khăng muốn nhìn tên hải tặc tự làm khó mình, chỉ cười:
“Ta chỉ quan tâm tới kết quả.”
Phù, Danitz thở phào một tiếng nặng nề.
Cuộc đối thoại của hai người khiến Donna đã nhận ra có gì đó sai sai. Cô tiểu thư nhỏ cất tiếng trong nỗi nghi hoặc:
“Chú Sparrow, không phải hai chú là bạn sao? S-sao ngoại hình của chú ấy không giống như vừa nãy!”
Klein tìm một chiếc ghế tựa, ngồi xuống, không hề che giấu, thản nhiên nói:
“Chính xác mà nói thì hắn là tù binh của chú.”
“Tù binh?” Denton ngây ngốc nhìn quanh, không thể nhớ ra giữa hai chú này đã từng xung đột với nhau chưa.
Donna thoạt nghi hoặc, rồi trái tim bỗng nhảy nhót, cô bé vui sướng hỏi:
“Người này là-là hải tặc ạ?”
“Ừm.” Klein khẽ gật đầu.
“Đoàn hải tặc Đầu Lâu Đỏ cũng là do chú Sparrow dọa chạy phải không?” Donna hào hứng hỏi tiếp.
Klein liếc Danitz, vẫn đáp với vẻ mặt không cảm xúc:
“Xem như thế đi.”
Toàn bộ câu hỏi đã được giải đáp, Donna cảm thấy thỏa mãn khác thường. Cô bé nhìn Danitz, vô thức hạ giọng xuống:
“Chú Sparrow, người này có tên không? Không, người này có được treo thưởng không?”
Không! Không thể để ai biết mình lâm vào cảnh ngộ như này được! Danitz há miệng ra, đoạt lời Klein:
“Ta là Sieg!”
Đúng lúc ấy, Klein nhẹ nhàng thả một từ:
“Danitz.”
“Danitz…” Donna và Denton nhìn nhau, không hỏi thêm nữa.
Hai chị em không ở lại lâu đã nhanh chóng tạm biệt rời đi. Họ luôn cảm thấy ánh mắt của vị hải tặc kia thật hung dữ.
Khi quay trở lại phòng 305, trông thấy cha mình và chú Cleves vẫn đang thảo luận, Donna liền ra vẻ ngây thơ chen vào:
“Vừa rồi rất nhiều người đã mải mê nói về hải tặc. Có người còn nhắc tới cái gì mà Danitz nữa. Người đó mạnh lắm ạ?”
“Danitz… ‘Liệt Diễm’ Danitz, hắn là cấp dưới của ‘Trung Tướng Núi Băng’, thủy thủ trưởng thứ tư của Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim…” Cleves đáp đơn giản.
Nói đến đây, anh ta bỗng lặng im, đôi mắt co rụt vào, như thể vừa nhớ lại thứ gì đó.
Cấp dưới của tướng quân hải tặc… Donna tò mò hỏi tiếp:
“Còn số tiền truy nã thì sao ạ?”
Cleves khôi phục vẻ bình thường, trầm giọng xuống:
“3000 bảng.”
B-ba ngàn bảng? Donna và Denton há hốc miệng, suýt nữa quên khép lại.
Số tiền thưởng cho thuyền trưởng Đầu Lâu Đỏ chỉ mới có 900 bảng, mà tên trông hệt như đầy tớ kia lại trị giá 3000 bảng? Hai chị em nhìn nhau, không thốt nên lời.
…
6 giờ tối, tàu Bạch Mã Não một lần nữa tiến vào cảng.
“Cảng Bansy? Elland cẩn thận thật…” Danitz đứng bên cửa sổ, nhìn bến cảng tù mù và ngọn hải đăng cao vút.
Không đợi Klein đáp lại, gã đã tự cười một tiếng:
“Dường như nơi này có một ít truyền thuyết không ổn.”