“Tôi thử hàng một chút, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta giao dịch.”
Đương nhiên hắn không thực sự muốn thử súng, vì không dưng trên người lại mọc thêm một nhược điểm. Biện pháp của hắn là dùng linh tính để thăm dò khẩu súng và kết hợp với bói toán để kiểm tra xem lời nói của Ukfa có gì gian dối không. Hắn cứ thản nhiên hành động, chẳng thèm để tâm tới ánh nhìn của Ukfa và Anderson.
Mình sẽ lên phía trên sương xám để xác thực sau… Nhưng có vẻ Ukfa không dám nói dối mình, hẳn là sợ bị nhà thám hiểm điên cuồng tìm tới trả thù lắm đây. Dù gì anh ta cũng đã có một cuộc sống yên ổn và thanh bình, vợ con đề huề rồi… Klein đặt Chuông Tang xuống bàn, lật vali và lấy 9,000 bảng tiền mặt trong ấy ra. Số tiền này đã được đem xuống thế giới hiện thực trước để xua tan bớt “mùi” của sương xám.
Nhận tiền xong, Ukfa đếm nhanh qua và xác nhận sơ bộ độ thật giả của chúng.
“Quả không hổ danh nhà thám hiểm nổi tiếng nhất gần đây. Chẳng mấy ai có thể rút 9,000 bảng tiền mặt ra ngay trong một lần đâu. Kể cả nhà tài phiệt cũng chẳng nhiều vốn lưu động như thế.” Ukfa cất tiền đi, chua chát cảm thán.
Mình còn mới chi 5,000 bảng để mua một cái chìa khóa xong… Thấy Ukfa cất 9,000 bảng kia vào ngăn kéo, Klein bỗng cảm thấy lòng mình trống rỗng.
Mình đã ngược xuôi trên biển lâu như thế rồi, dành dụm biết bao nhiêu là tiền rồi, vậy mà chỉ thoáng chốc đã bay sạch… Giờ mình chỉ còn đúng 2,683 bảng và 6 xu vàng mà thôi. Đến cả một trang viên đàng hoàng tí cũng chẳng mua nổi… Klein thở dài rồi rút khẩu súng lục bình thường ra khỏi túi súng dưới nách. Hắn trút hết đạn bên trong ra và tra vào Chuông Tang.
Anderson thì đứng bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình mua bán, bỗng tặc lưỡi:
“Ukfa à, cậu thay đổi thật rồi. Nếu là ngày trước á, cậu sẽ kiểm đi kiểm lại độ thật giả của từng tờ giấy bạc một. Không ấy nếu cậu thấy phiền quá thì để tôi giúp một tay nhá!”
“Cứ tự nhiên, nhưng tôi lo là Gehrman sẽ cho cậu ăn một phát đạn đấy.” Ukfa thừa hiểu tài khiêu khích của Anderson thế nào.
Anh ta có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh Anderson ngồi chong đèn rồi ung dung soi từng tờ tiền một, xem tờ nào thật tờ nào giả, trông cực kỳ ngứa đòn.
Nói hay lắm! Klein thầm lặng khen anh ta rồi cất khẩu súng lục có phần nòng khá dài vào bao da dưới nách.
Còn khẩu súng lục ổ quay bình thường kia đã bị hắn ném vào trong vali.
“Cảm ơn các cậu vì đã giúp tôi giải tỏa được mối phiền não này.” Ukfa tươi cười, chỉ ra cửa, “Tôi sẽ sai nô bộc tiễn các cậu.”
Anderson há miệng ra, cười hề hề:
“Ukfa, cậu không định mời bọn tôi ở lại ăn tối à?”
“Bao giờ cậu lấy vợ sinh con, tôi sẽ mời cậu một bữa hoành tráng trong nhà hàng đẳng cấp nhất.” Ukfa mỉm cười, hoàn toàn không vướng bận bởi câu tố cáo của người bạn.
Ra khỏi trang viên, Anderson híp mắt ngẩng đầu nhìn vầng thái dương đang dần lặn xuống, khẽ cười:
“Cái hồi mà tôi mới quen Ukfa, cậu ấy cũng chỉ là một bác sĩ giỏi trồng đủ loại cây kỳ lạ trên thuyền để cải thiện cuộc sống cho mọi người thôi. Tôi cứ tưởng cậu ấy sẽ sớm đi đời trong một chuyến phiêu lưu nào đó của chúng tôi cơ. Nhưng đến tôi còn chẳng ngờ, cậu ấy lại luôn gặp may mắn, thậm chí sau này còn trở thành “Thầy Tu” nữa.”
Sao mấy lời lẽ thấm thía do ngươi thốt ra cũng có thể nghe ngứa tai đến thế cơ chứ… Klein cố tình đáp lại:
“Nói cũng phải.
Làm bạn đồng hành của ngươi, phải may mắn thì mới sống nổi.”
Anderson sửng sốt quay đầu lại, nhìn Gehrman Sparrow chăm chăm:
“Anh mà cũng biết chế nhạo người khác cơ á? Chẳng lẽ anh bị nhiễm từ tôi rồi?”
Nhưng anh cũng không quá để tâm chuyện này, chỉ sửa sang quần áo chỉnh tề lại và bỏ mũ xuống, cười tủm tỉm:
“Được rồi, anh đã có món vật phẩm thần kỳ mà anh cần. Nếu không còn vấn đề nào nữa, thì đã đến lúc tôi bắt đầu chuyến hành trình của mình.”
“Đừng quên nhiệm vụ của vị Bán Thần nọ.” Klein chỉ dùng đúng một câu đã thành công khiến vẻ mặt Anderson sụp đổ.
“Tôi đã luôn mang trong mình cơn thôi thúc muốn hoàn thành chuyện đó càng sớm càng tốt rồi. Được rồi, không cần phải nói lời tạm biệt. Hẳn vào một ngày không xa nào đó, chúng ta sẽ gặp lại thôi.” Anderson cười tự giễu. Anh vẫy vẫy chiếc mũ trên tay, đoạn quay người đi vào một con đường khác dẫn tới Bayam.
Trông ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’ đã khuất bóng, Klein chầm chậm thở dài một tiếng. Cầm vali, hắn tiếp tục cất bước trên con đường cũ để quay lại Bayam dưới vòm cọ độc đáo và ánh chiều tà đỏ rực.
…
Trong thành phố Bayam.
Sau khi tìm một nhà trọ bình thường để ở, Klein bắt đầu cân nhắc đến kế hoạch tiếp theo:
Cuối cùng cũng tự do rồi. Giờ mình đã có thể thử tìm cách đóng vai “Bậc Thầy Điều Khiển Rối” và tìm ra quy tắc tương ứng. Hiện tại thì đây chính là vấn đề hệ trọng nhất đối với mình.
Ừm, “Bậc Thầy Điều Khiển Rối”. Vậy trọng điểm hẳn là nằm ở “con rối” rồi. Mình vẫn chưa thực sự chế tác một bù nhìn nào để thao túng nó trong chiến đấu, nên phải bắt đầu từ hướng này.
Phải hoàn thành hạng mục này trước khi trở về Backlund. Một mặt, Người Phi Phàm ở đó phải sống náu mình nên khó mà đụng mặt được bao nhiêu. Mặt khác, khi hành động hoặc làm gì cũng dễ chọc vào Giáo hội hoặc những nhân vật quan trọng. Phải thật cẩn thận mới được. Đó không phải nơi tốt để lựa chọn và chế tác bù nhìn. Trên biển vẫn ổn hơn. Lát đi dạo quanh mấy quán bar, tìm tên hải tặc nào tội lỗi tày trời, đáng bị treo cổ để thí nghiệm mới được.
Nhủ vậy, Klein lập tức đứng dậy và rời phòng. Dù ra vẻ cầm biên lai gửi tiền đến ngân hàng để rút tiền, thực chất hắn lại tạt qua quán bar Rong Biển gần đó. Nơi đây có rất nhiều hải tặc nổi danh thường xuyên lui tới.
Chẳng mấy chốc Klein đã có mặt ở lối vào quán bar. Sau khi vuốt phẳng bộ đồ, hắn đẩy cánh cửa gỗ nặng nề.
Đủ ánh nhìn đổ dồn về phía khuôn mặt hắn rồi thoạt dời đi một cách vô cùng tự nhiên. Bỗng, một tiếng hô khẽ vang lên:
“Gehrman Sparrow!”
Chỉ trong nháy mắt, hàng loạt bóng người trong quán bar đổ xô về phía cửa sau. Klein còn chưa kịp định hình, cả quán bar đã trở nên vắng tanh vắng ngắt.