“Kỵ Sĩ Trừng Phạt” Longzel đứng gần đó nhất cũng không tránh kịp. Một bên giáp lập tức bị đập nát, bộ phận cơ thể tương ứng bị vùi dập nát tươm.
“Cự Nhân không bao giờ lùi bước!”
Grossell lại lớn tiếng rống lên. Một lần nữa, ánh dương buổi ban mai tỏa ra từ người ông còn trong tay thì hiện ra một thanh kiếm làm hoàn toàn bằng ánh sáng.
Khuôn mặt vẫn chảy máu đỏ sẫm ròng ròng, ông lại chặn đứng một đòn đánh khác của Cự Long băng sương.
Ngay khoảnh khắc này, Klein đang búng tay điều khiển “Dây linh thể” cuối cùng cũng trông thấy cơ hội khống chế sơ bộ.
Ba giây! Hai giây! Một giây!
Động tác của Ulyssan lập tức chững lại như thể toàn bộ các khớp nối trên cơ thể nó bị rỉ sét.
Con Cự Long băng sương tức thì cảnh giác và cảm nhận được nguồn gốc của mối nguy đến từ bên dưới nó. Nhân lúc tư duy vẫn chưa hoàn toàn bị dừng lại, nó dứt khoát quyết định ngồi xuống.
Nó muốn giày xéo cái tên nham hiểm thâm độc kia!
Thình lình, đầu óc nó lạc trôi đi đâu, quên sạch mình định làm gì. Mà cách nó hơn hai mươi mét, Mobet Zoroast cong gối ngồi xuống mặt tuyết một cách quái lạ.
Klein nhân cơ hội sải bước, từ từ di chuyển ra bên ngoài chi sau của con rồng băng sương.
Hiệu ứng tàng hình trên người hắn bắt đầu mất dần, dù sao năng lực mô phỏng cũng không thể sánh với hàng nguyên bản. Hắn hơi duỗi hai tay ra, với linh tính nhảy vọt, thực hiện hành động hệt như điều khiển một con rối khổng lồ.
Ầm!
Tưởng chừng đã bị trì hoãn, cuối cùng Ulyssan cũng tìm lại được mạch suy nghĩ. Chi sau chầm chậm co lên, cơ thể to lớn như núi của nó đổ ập xuống, song chỉ có một đám tuyết đọng và bụi mù bay tứ tán.
Không xong… Không ổn rồi… Phải… Làm thế… Ý tưởng nảy ra trong đầu nó một cách rời rạc. Trái tim nó bất ngờ co vào, ngưng tụ một luồng hào quang màu xanh lam nhạt đáng sợ.
Đây là năng lực phi phàm bắt nguồn từ chính sự sống của nó, có thể tạo ra một địa ngục băng giá. Lần trước dùng chiêu này, nó đã khiến toàn bộ đám người Klein đều bị đóng băng hoàn toàn. Nếu không có tu sĩ khổ hạnh Snowman từng trải và sở hữu năng lực khắc chế trạng thái ấy, ắt hẳn sẽ có ít nhất hai Người Phi Phàm phải chết.
Song lúc bấy giờ, dưới sự thao túng của Klein, mọi hành động Ulyssan định làm đều chậm hơn hẳn. Nhờ vậy, Edwina đã nhạy bén phát giác ra nguồn gốc nguy hiểm mà trước đó cô không hề biết. Tức thì, cô nắm chặt bàn tay phải, lại kích động những cảm xúc mạnh của con rồng băng sương.
Cơ thể ‘Bắc Vương’ chầm chậm run lên. Quầng sáng màu xanh lam nhạt vừa được ngưng tụ đến gần như trắng lóa bỗng tản mát, mất đi sự khống chế mà không thể quấy nhiễu tới hoàn cảnh chung quanh.
“…Á…”
Miệng con rồng băng sương chậm chạp mở ra, thốt lên tiếng kêu thảm giật cục.
“Ca Sĩ Tinh Linh” Siatas bấy giờ đã bình phục chút ít cũng chật vật đứng dậy. Thấy tình hình, cô lập tức nén đau mà kéo cung.
Mái tóc của cô lại tung bay, trên không mây đen lại kéo tới. Hai tia sét trắng bạc khác loại hòa lẫn vào nhau và tràn vào cây cung, hình thành nên một mũi tên đáng sợ với những tia chớp sét lượn lờ.
Siatas nhăn mặt buông dây cung.
Tia chớp sét bạc trắng bay vút một phát lập tức xuyên thủng ngực Ulyssan và xé toạc da thịt nó. Bên trong vết thương, ánh lửa bập bùng cùng tia điện chập chờn càng gây ra nhiều tổn thương hơn.
Ngay thời điểm này, đôi mắt Anderson sáng lên. Một quầng lửa trắng lóa bùng lên bao kín cơ thể anh và biến anh thành một luồng sáng bắn trúng vào miệng vết thương nọ.
Vết rách đen kịt nhanh chóng hiện ra giữa ức và bụng con rồng băng sương như thể bị ai nguệch ngoạc vẽ lên. Chịu kích thích kịch liệt ấy, ý nghĩ của Ulyssan không còn chậm chạp như trước. Nó cực nhọc vỗ cánh hòng bay lên trời.
“Nơi đây cấm chỉ bay lượn!” “Kỵ Sĩ Trừng Phạt” Longzel kịp thời bổ sung hạn chế.
Uỳnh!
‘Bắc Vương’ lại rơi phịch xuống đất. Vệt đen kịt trên bụng nó rách toang, máu xanh nhạt và nội tạng bị hủy hoại rơi xuống như thác nước.
Anderson thuận thế nhảy ra khỏi bụng rồng. Quầng lửa cháy ngoài cơ thể anh đã bị dập tắt mà thay vào đó là một lớp băng mỏng trong suốt.
“Ui lạnh… Lạnh vỡi…” Nắm Đoản Nha Chết Chóc trong tay, anh cứng đờ vọt ra ngoài, người vẫn run bần bật.
Sau khi suýt để Cự Long băng sương thoát khỏi trói buộc, Klein lại nắm được cảm giác khống chế sơ bộ. Hắn khiến suy nghĩ muốn kéo theo mọi người chết chùm của Ulyssan chậm dần, đồng thời ép nó chấp nhận bị đánh cắp và bị kích nổ.
Cái cổ dài của con rồng băng sương từ từ ngỏng lên và phát ra một tiếng rên rỉ chậm chạp, kéo theo cơ thể dần dần ngã xuống.
Trong suốt quá trình này, Klein không định ngăn cản đám người Siatas tiếp tục công kích. Hắn hiểu rất rõ không đời nào mình có thể biến con Cự Long băng sương này thành con rối chỉ trong năm phút. Và trong khoảng thời gian ấy, bất cứ sự cố nào cũng có thể xảy ra.
“Kỵ Sĩ Trừng Phạt” Longzel đứng dậy thở hổn hển. Với một bên người vẫn be bét máu thịt, cậu lại đẩy bàn tay không cầm kiếm thẳng ra, dùng tiếng Hermes cổ mà trang nghiêm tuyên bố:
“Chết!”
Cơ thể Ulyssan run lên rồi đổ ầm xuống mặt đất như một ngọn núi băng nhỏ.
Ánh sáng xanh lam nhạt đến gần trắng giải phóng ra từ người nó, còn máu thịt thì nhanh chóng bị phân rã. Chẳng mấy chốc, cái xác rồng khổng lồ hóa thành một cánh cửa đôi dày nặng phủ kín tuyết trắng.
Chẳng cần ai phải nhắc, tất cả Người Phi Phàm nơi đây đều hiểu rằng đó là cánh cửa dẫn ra thế giới bên ngoài.
“Cuối cùng… Cuối cùng… Cũng thành công rồi…” Grossell cười rộ lên, nhỏ tiếng dần.
Phịch!
Cơ thể cao gần bốn mét của ông bỗng đổ gục về trước trong tư thế chống một gối xuống đất. Luồng hào quang bình minh xung quanh vị Cự Nhân tản mát dần còn khí thế thì gần như bay biến hết.
“Grossell!” Đám Siatas kẻ thì chật vật, người thì nhanh chóng lao tới.
Grossell chầm chậm nhìn quanh. Ông nắm tay lại và cười hồn hậu:
“Chúng ta thành công rồi!
Cự Nhân không bao giờ lùi bước…”
Theo tiếng nói dừng lại, cái đầu với con mắt dọc duy nhất khẽ gục xuống.
