Anderson cười khẩy. Lại nhìn quanh, anh cất tiếng với tông giọng nhẹ bẫng:
“Người mà các anh nên đề phòng là Gehrman Sparrow mới phải.
“Sao lại thế?” Danitz buột miệng.
Dù hắn đúng là tên điên và cần phải đề phòng, nhưng giờ hắn đâu phải kẻ địch… Danitz thầm bồi thêm trong đầu.
Anderson nở nụ cười đểu cáng:
“Tôi giả sử, giả sử thôi í nhé. Nhỡ lần này Gehrman thành công tìm thấy thuyền trưởng các anh, cũng thành công cứu được cô ấy. Các anh nói xem, liệu cô ấy có thiện cảm với hắn không? Hơn nữa hắn còn có vẻ ngoài rất ưa nhìn, mang kiểu thẩm mỹ lạnh lùng xa cách, sở hữu thực lực mạnh mẽ sánh ngang với cấp độ tướng quân hải tặc, rồi thì bối cảnh sau lưng đặc biệt và thần bí. Nghe xứng đôi vừa lứa chưa…”
Làm sao… Có thể… Danitz vốn định phản biện nhưng chợt nín lặng. Càng nghĩ, gã càng cảm thấy có gì đó sai sai.
Vẻ mặt đám người Orpheus dần trở nên suy sụp. Họ nhìn theo bóng lưng Gehrman Sparrow với sự cảnh giác và dè chừng hơn hẳn.
Xong chuyện! Vấn đề từ mấy câu khiêu khích vừa nãy đã được giải quyết xong xuôi… Vừa cười thầm, Anderson vừa bước vào khoang tàu.
Khi tiến vào phòng thuyền trưởng, Klein thoạt lướt mắt một vòng quanh căn phòng phủ kín giá sách, trên ấy chứa đủ loại sách vở.
Bình thường phòng thuyền trưởng phải toàn chai lọ đựng rượu mới đúng… Hắn nhủ thầm, đi thẳng đến bàn sách đặt trước cửa sổ.
Căn cứ vào mô tả của Danitz, ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina đã mất tích trong lúc tiến hành nghiên cứu. Do đó tìm kiếm dấu vết về quá trình nghiên cứu ấy chính là mục đích của Klein. Sau khi thu thập đủ thông tin, hắn sẽ tiến lên phía trên sương xám để xem bói chuyện liên quan.
Bấy giờ, trên bàn sách bày đầy ắp các vật dụng: giấy trắng, bút máy cán tròn, lọ mực, dao găm bằng đồng, một chồng sách vở đặt lộn xộn.
Giữa bàn để một cuốn sách bằng giấy da dê. Nó có lớp bìa màu nâu sẫm, trên đó ghi hàng chữ “Chuyến hành trình của Grossell” bằng tiếng Feysac cổ.
Đây là vật phẩm trong bộ sưu tập của ‘Trung Tướng Núi Băng’ mà? Thứ này có nguồn gốc bí ẩn và được nghi là liên quan tới tộc Cự Long cũng như Thành Kỳ Tích Leviseyd… Trước khi mất tích, Edwina đã nghiên cứu nó sao? Klein nhìn cuốn sách, vô thức nảy ra suy đoán.
Thấy Gehrman Sparrow nghiên cứu cuốn sách cổ đại kia khá lâu, Danitz cười gượng:
“Nó chẳng có vấn đề ở đâu cả. Bọn tôi đã kiểm tra qua rồi.”
Thế à? Nhưng sao ta biết được trình độ kiểm tra của các ngươi đáng tin cậy hay không… Vì đã có người giở ra và cũng chẳng thấy gì kỳ lạ, cộng thêm việc dùng trực giác linh tính phát hiện Danitz không nói dối, Klein bèn đưa tay ra lấy, thuận miệng hỏi:
“Các người đã đọc “Chuyến hành trình của Grossell” chưa?”
Danitz lắc đầu. Mấy người Blue Walls, Orpheus, Jodeson cũng lắc đầu.
Biểu cảm của họ như muốn bảo rằng ngày ngày học tập đã đủ cực rồi, nói chi giở sách ra đọc trong khoảng thời gian nghỉ ngơi nữa!
Lướt đầu ngón tay qua những tờ giấy da dê nâu vàng, Klein đọc kỹ từng trang một cách cẩn thận và nghiêm túc.
Chẳng bao lâu sau, hắn đã chạm đến đoạn các tờ giấy bị dính chặt. Qua khóe mắt, hắn đọc nội dung ghi trên ấy.
Ơ… Không phải chứ! Đồng tử Klein đột nhiên co rụt, hắn vội lật lại hai trang trước.
Hắn nhớ như in rằng lần cuối mình đọc, câu chuyện chỉ dừng lại ở chỗ Cự Nhân Grossell và đội nhóm của ông ta đang chuẩn bị để đối đầu trực diện với Cự Long Băng Sương – ‘Bắc Vương’, đến đây là hết. Nhưng giờ lại có thêm hai trang!
Nói cách khác, đoạn giấy dính chặt đã mỏng đi và cuốn sách đã mở ra hai trang nữa!
Quỵt chương ngàn năm, giờ mới viết tiếp à? Đây là thành quả nghiên cứu của ‘Trung Tướng Núi Băng’ sao? Cũng vì thế mà cô ta mất tích? Vừa cau mày vừa trào phúng, Klein đọc phần nội dung mới được thêm vào.
Hai trang giấy chủ yếu kể về một quý cô hải tặc đi lạc. Trong cơn bão tuyết, cô đụng độ ‘Bắc Vương’ và suýt bị giết chết. Nhờ dùng hết toàn bộ sức mạnh, cô đã trốn thoát thành công và gặp được nhóm nhân vật chính – những người sắp thách thức con Cự Long Băng Sương nọ.
Thêm một quý cô hải tặc… Quý cô hải tặc… Klein suy đi ngẫm lại cụm danh từ này, bỗng nảy ra một ý tưởng:
Hay đó là ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina?
Cô ta xuyên vào trong sách, trở thành một nhân vật của câu chuyện?
Theo mạch suy nghĩ ấy, Klein nhanh chóng bắt được vài vấn đề:
Arrodes từng đề cập, nhiều chủ nhân đời trước của “Chuyến hành trình của Grossell” bị mất tích…
Trong “Chuyến hành trình của Grossell”, có Cự Nhân và Tinh Linh hoạt động tích cực vào Kỷ nguyên Hắc Ám – còn gọi là Kỷ thứ Hai, tu sĩ khổ hạnh và quý tộc Đế quốc Solomon đến từ Kỷ thứ Ba hoặc Kỷ thứ Tư, binh sĩ Loen sống ở Kỷ thứ Năm. Thời gian đúng là loạn cào cào!
Nhưng nếu họ đều là các chủ nhân cũ từng sở hữu “Chuyến hành trình của Grossell” và mất tích thì có thể giải thích được vấn đề rồi… Nguyên nhân là do họ không tới từ cùng một thời đại, đều bị cuốn sách nuốt chửng rồi trở thành một nhân vật trong truyện! Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy suy đoán của mình trông thì hoang đường nhưng vẫn có khả năng cao.
Trong thế giới thần bí học, đây đâu phải chuyện bất khả thi!
Mình phải xác thực mới được… Vả lại, Edwina và các chủ nhân cũ đã làm gì mà bị cuốn sách “nuốt chửng” nhỉ… Và phải làm cách nào để thả họ ra đây… Klein thu hồi tầm mắt, chìm trong tư lự.
Ít lâu sau, hắn ngẩng mặt lên, nhìn đám người Danitz:
“Chuẩn bị cho tôi mấy vật phẩm như nến, tôi cần phải cầu nguyện lời giải đáp từ một thực thể bí ẩn.”
Và thực thể bí ẩn ấy chính là mình… Klein thầm châm chọc trong đầu.
Chuyên nghiệp phát sợ, cũng điên cuồng phát hãi luôn… Mấy người ‘Nhà Ẩm Thực’ Blue Walls không dám nói nhiều, vội vội vàng vàng cung cấp các vật phẩm rồi theo nhau rút khỏi phòng thuyền trưởng.
Họ không dám quan sát nghi thức nguy hiểm ấy, trừ phi được Gehrman Sparrow cho phép.
Trong phòng thuyền trưởng, Klein khóa trái cửa ra vào, đóng kín các cửa sổ và nhanh chóng bố trí nghi thức để mang “Chuyến hành trình của Grossell” lên phía trên sương xám.
Sau khi đặt quyển sách cổ đại lên vị trí cao nhất trước bàn đồng dài, hắn ngồi xuống và cụ thể hóa giấy bút, viết câu xem bói:
[Edwina có mặt trong câu chuyện của cuốn sách này.]