Klein dẫm hai bước lên chiếc thảm trải trong phòng, chỉ vào cửa ra:
“Xuống lầu cùng ta.”
“…Rồi.” Danitz thoáng mê mang, không biết đối phương muốn làm gì.
Chẳng bao lâu sau, cặp đôi nhà thám hiểm và hải tặc nổi tiếng đã tới khu vực khoang hạng hai, tìm đến căn phòng ban đầu thuộc về Klein.
Mở cửa xong, Klein không đi vào, chỉ chỉ lối, nói với Danitz:
“Cất hết đồ trên bàn vào trong vali hành lý.”
Gì cơ? Cất đồ? Ngươi muốn ta thu dọn đồ giúp ngươi á? Danitz gần như ngây người.
Trong nháy mắt, gã chỉ cảm thấy một cơn lửa giận bốc lên thẳng đỉnh đầu:
Tại sao mình, ‘Liệt Diễm’ Danitz, thủy thủ trưởng thứ tư của ‘Trung Tướng Núi Băng’, hải tặc nổi tiếng được treo thưởng 3000 bảng, lại có thể bị người khác sai khiến như tôi tớ thế này!
Tôn nghiêm của mình, thanh danh của mình đều không cho phép mình chấp nhận sự sỉ nhục như vậy!
Thấy ‘Liệt Diễm’ Danitz đã hóa thân thành tượng đá, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Klein bèn ném cho gã một ánh mắt lạnh như băng.
Cơ thể Danitz hơi run rẩy.
Gã hít một hơi thật sâu, nở nụ cười trông còn thảm hơn cả khóc, đáp:
“Rồi.”
Gã rầu rĩ khom lưng tiến vào căn phòng có trần thấp, nhanh nhẹn cất hết các vật phẩm rải rác bên ngoài vào vali hành lý.
Không để Klein phải nhắc nhở, gã thu xếp mọi thứ vô cùng ngay ngắn, có khi còn cẩn thận hơn cả đồ trong hành lý của mình.
Làm xong hết thảy, gã xách chiếc vali da, đi theo sau Klein trở lại lầu hai.
Trên đường, gã luôn bị thôi thúc muốn tập kích sau lưng đối phương, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Trở lại phòng 312, Danitz cắn răng, nuốt nước bọt:
“Tôi nên gọi anh như thế nào?”
“Gehrman Sparrow.” Klein đáp ngắn gọn.
Gehrman Sparrow… Danitz ngấu nghiến cái tên này trong đầu, thề với lòng mình rằng tuyệt đối sẽ không quên những chuyện xảy ra trong hôm nay. Về sau nhất định phải khiến đối phương nếm mùi tương tự!
Thuyền trưởng chắc chắn sẽ giúp mình! Gã tràn ngập mong đợi, nghĩ.
Vì để duy trì hình ảnh, Klein không chọn ghế bành mà chọn ngẫu nhiên một chiếc ghế gỗ cứng, ngồi xuống.
Hắn dựa vào thành ghế, hơi cong lưng, đan hai tay vào nhau, nói với ‘Liệt Diễm’ Danitz:
“Nói cho ta biết về những hải tặc nổi danh mà ngươi hiểu rõ.”
“Thế thì nhiều lắm.” Danitz hơi khó xử đáp lại.
Gã đứng nguyên tại chỗ, không dám động đậy, như thể một người tôi tớ.
Klein chậm rãi nhếch khóe miệng lên:
“Nói theo thứ tự tiền thưởng.”
Nói rồi, hắn chỉ vào cái ghế đối diện:
“Ngồi đi.”
Danitz thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ ngồi xuống.
Đột nhiên, gã cảm thấy người đối diện cũng chưa đến mức quá tệ, ít nhất còn cho phép gã ngồi.
…
Uuu!
Tàu Bạch Mã Não rời cảng, lái vào biển cả rộng lớn, khởi hành với vận tốc 13 hải lý/giờ đến tận trưa.
‘Liệt Diễm’ Danitz nói nhiều đến mức miệng lưỡi khô rang, bấy giờ mới được phép dừng lại, cầm vé tàu của mình, dẫn Klein đến phòng ăn khoang hạng nhất.
Nhà hàng của khoang hạng nhất được trang trí tao nhã, với dàn nghệ sĩ chơi vĩ cầm trong góc và rào chắn ngăn cách các bàn ăn để đảm bảo sự riêng tư cho hoàn cảnh ăn uống của mỗi người.
Bước được vài bước, Klein liền gặp gia đình Donna và Cleves. Họ chiếm một chiếc bàn lớn, đang chờ bồi bàn phục vụ món ăn.
“Chú Sparrow!” Vì giữa họ có bí mật chung, cậu bé Denton đã lặng lẽ thay đổi cách xưng hô.
Donna chớp mắt, bộc lộ trọn vẹn nghi ngờ của mình.
Cô bé nhớ rõ rằng chú Sparrow ở khoang hạng hai, nên lẽ ra không thể ở trong nhà hàng này mới phải.
Klein vẫy tay, nở một nụ cười thay lời chào, chỉ vào Danitz:
“Chú ấy mời.”
“Thế ạ…” Donna tò mò đánh giá Danitz, cảm thấy quý ngài này có vẻ khá kỳ lạ, nhất là cặp lông mày trông cực kỳ mất tự nhiên.
Cleves đặt dao và nĩa xuống, im lặng mất hai giây, mới hỏi:
“Bạn anh à?”
Klein bật cười, nghiêng đầu nhìn Danitz:
“Anh nghĩ nên trả lời ra sao đây?”
Danitz thoạt nghiến răng, rồi gượng cười:
“Gehrman từng cứu tôi.”
Ừ, chính là như thế đấy. Nếu không, có khả năng tôi đã bị hắn giết chết tươi, đổi lấy tiền treo thưởng rồi… Danitz thầm an ủi mình.
Cleves nhìn trên dưới Danitz đánh giá vài lần, không nói thêm gì.
Đi qua gia đình Donna, Klein tìm một cái bàn gần cửa sổ.
Bồi bàn cực kỳ nhiệt tình bước tới, đưa thực đơn ra.
“Bít tết nướng than, gan ngỗng rượu vang, rau trộn…” Danitz nhìn lướt qua thực đơn, không khỏi thở dài, “Loại tàu cứ cách hai ba ngày lại đón bến để tiếp tế này tốt thật đấy, lúc nào cũng có đủ đồ ăn tươi mới. Khi anh gặp được loại tàu lênh đênh trên biển một, hai tuần, anh sẽ chỉ xoay quanh bia, thịt muối và đồ đóng hộp thôi. Mấy thứ đồ ăn tẻ nhạt đó sẽ khiến người ta phát điên. Song, biển cả cũng sẽ tự cung cấp những mẻ nguyên liệu nấu ăn tươi. Haha, nhưng chuyện đó yêu cầu phải có đủ sự phán đoán. Trên tàu chúng tôi có một thủy thủ, từng vì một con tôm hùm xinh đẹp mà bị tiêu chảy đến mức đánh rắ…”
Là một hải tặc, Danitz đang định dùng mấy từ thô tục để miêu tả theo thói quen, nhưng ngay khi thấy vẻ mặt của Gehrman Sparrow, gã đã kịp thời sửa lại:
“Tiêu chảy đến nỗi mông gã gần như rụng rời cả ra.”
Ta có lý do để nghi ngờ còn tồn tại những yếu tố khác nữa. Dù thuyền trưởng của ngươi là một người phụ nữ, nhưng chắc trên tàu cũng rất ít nữ thuyền viên. Hơn nữa, không thể lên bờ trong khoảng thời gian dài, các thủy thủ chắc chắn là vô cùng đói khát… Klein oán thầm một câu, cầm thực đơn lên, chọn mấy món dựa trên giá tiền:
“Tất cả những thứ này.”
“Vâng thưa ngài.” Biểu cảm của bồi bàn hoàn toàn không thay đổi.
Lúc này, Klein trông thấy thuyền trưởng Elland bước vào nhà ăn, đi ngang qua, thế là chào hỏi đối phương một cách đơn giản.
Khi hắn nhìn lại, đã thấy ‘Liệt Diễm’ Danitz đứng quay đầu ngó ra ngoài cửa sổ, như thể đang ngắm cảnh.
“Thuyền trưởng biết ngươi?” Klein dùng giọng điệu gần như trần thuật để hỏi.
Danitz cười khan:
“Thời ông ta còn làm thủy thủ trưởng trên tàu William V, chúng tôi đã từng chiến đấu với nhau.
Hơn nữa, hơn nữa, tôi cũng được coi là hải tặc khá nổi tiếng…”
Nói đến đây, Danitz nhớ lại hoàn cảnh hiện tại, bỗng thấy buồn bã. Vì thế, gã chuyển chủ đề:
“Tôi vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, tại sao tự dưng ‘Công Bằng’ Elland lại rời khỏi Hải quân. Khi ấy ông ta đã là “Trọng Tài” rồi.”