Một chữ phía sau còn chưa hô ra ngoài, Lưu Phó Thanh bên cạnh trừng mắt nhìn hắn,”như chúng ta gọi ‘chủ tử’ thôi.”
Đàm Hải hậu tri hậu giác ý thức được mình thiếu chút nữa kêu lỡ miệng,lập tức hiểu Tư Đồ đại nhân là đề phòng tiểu mỹ nhân đang ngồi bên cạnhbệ hạ. Chẳng lẽ không phải là người cùng đi trên đường sao? Mới vừa rồihắn còn cho là nữ nhân mà bệ hạ mang theo.
“chủ tử, nơi này của chúng ta không có gì có thể chiêu đãi ngài, kính xin ngài đừng trách.”
“sao có thể trách móc đây?” Lưu Phó Thanh sờ sờ râu mép của mình.
Mấy ngày nay bọn họ đều là gặm lương khô sống qua ngày, có thể ăn được thỏ hoang đã rất tốt.
Ông và Tư Đồ Phi Du có thể làm được thừa tướng, đều là dựa vào bản lãnhthật sự của mình, điểm khổ mệt ấy còn không làm khó được hai người.
An Hoằng Hàn không lên tiếng, ánh mắt ý bảo Lâm Ân đi hỗ trợ.
Lâm Ân không hổ là đại tổng quản, gần như chuyện vặt gì cũng sẽ biết một chút. vừa lấy gia vị từ trong buồng xe ra, Đàm Hải bên kia đã cạo sạchsẽ lông thỏ, đang cắm ở trên nhánh cây nướng.
Lâm Ân ngồi xỗm bên cạnh hắn, cầm lấy một cây trong tay hắn,”nô tài tới giúp ngài, nướng thỏ cần rắc thêm ít hạt tiêu.”
Củi đốt cháy rừng rực, ngọn lửa bay tới trên thịt thỏ hoang nên tạo ratiếng vang. Thỏ hoang rất nhanh liền nướng thành một màu cháy sém, mộtmùi hương toả ra.
Cũng không lâu lắm, thịt thỏ liền chín.
Lâm Ân dẫn đầu bẻ xuống một cái chân thỏ, đưa cho An Hoằng Hàn,”chủ tử, ngài dùng.”
Ai biết sau khi An Hoằng Hàn đưa tay nhận lầy, nhìn cũng không nhìn liên đưa cho người thiếu nữ bên cạnh.
Lâm Ân và mấy người khác đều nhìn ở trong mắt, tất cả đều không lêntiếng. Chỉ là trong lòng nói, hình như bệ hạ rất để ý người thiếu nữkia? Thật sự có ý nhét nàng vào hậu cung sao?
Sau đó, Lâm Ân lại đưa tới một chân thỏ, lúc này bệ hạ mới bắt đầu ăn.
Thời điểm thỏ còn đang nướng, nghe mùi thơm đó, Tịch Tích Chi đã sớmthèm ăn rồi. Lúc này chân thỏ nướng cháy vàng sém, đâu còn cố kỵ gìkhác. Trời mới biết nàng đã vài ngày không ăn thịt rồi?! Nàng là độngvậy ăn thịt, không thịt không vui. Miệng cắn đầy thịt thỏ cháy sém, Tịch Tích Chi nhai mấy cái, cực kỳ mỹ vị.
Có lẽ là quá thèm ăn, sau khi Tịch Tích Chi gặm thêm một miếng thịt mới hài lòng vỗ vỗ bụng mình.
Chờ bọn hắn dùng bữa xong, mấy người liền cưỡi lên ngữa thì Tư Đồ Phi Du rốt cuộc không nhịn được nữa,”chủ tử, chúng ta đây là đi làm chuyệnnghiêm túc, để vị cô nương này đi theo, hình như có chút không ổn đâu.”
An Hoằng Hàn chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm Tư Đồ Phi Du.
Ánh mắt lạnh lẽo không hề có nhiệt độ đáng nói,”sau này nàng là người của trẫm.”
Mặc dù trước đó mấy người bọn họ đã đoán được hình như bệ hạ rất thíchnữ tử này. Thế nhưng sau khi bệ hạ chính miệng nói ra, bọn họ vẫn cóchút không dám tin.
Lúc này bệ hạ mới chỉ quen biết nửa ngày, có phải quá qua loa rồi không?
Không quản chuyện như thế nào, Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh luôn để tâm với thiếu nữ không hiểu xuất hiện từ đâu này.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Tịch Tích Chi ngồi ở trước mặt của An Hoằng Hàn, bị hai cánh tay hắn ôm. Thừa dịp người khác không để ý, hung hăng nhéo hắn một cái.
Choáng nha, người này quá không biết xấu hổ rồi? Tuyên bố khắp nơi nàng là nữ nhân của hắn?
Trước nói với sư phụ, làm hại mình không có mặt mũi.
Hôm nay lại vẫn nói với đám người Tư Đồ Phi Du….
….
trong lòng Tịch Tích Chi bi thương nghĩ đến, hôm nay nhất định là ngàybi thông nhất của nàng. Nhưng tại sao lúc An Hoằng Hàn nói câu nói kia,đáy lòng luôn sẽ lan ra từng tia ngọt ngào?
Nơi này cách đê đập cũng không xa, ra roi thúc ngựa chỉ cần một canh giờ liền có thể đến nơi.
Càng đi về phía trước, có thể nhìn thấy càng nhiều binh lính.
Đại đa số binh lính đều khiêng đá lớn, hoặc là khiêng một túi vải rất dày, không ngừng đi về phía đê đập.
Nước đọng dưới chân càng ngày càng nhiều, trộn lẫn một chỗ với bùn đất, đặc sánh giống như cháo nhão.