Ban đầu nghe Chước Hoa nói “du thuyền thưởng sen”, hắn nghĩ chỉ là một chiếc tiểu thuyền, không nghĩ tới sẽ là chiếc thuyền hoa lộng lẫy xa hoa như thế.
Đi vào trong thuyền hoa, Dạ Vị Ương nhìn bên trong chẳng những có ải tháp nghỉ ngơi còn có cung nhân hầu hạ, nữ tử ngồi trong khoang tấu lên khúc nhạc êm tai, bên cạnh nàng có người chuyên môn pha trà.
“Ngươi bình thường thoạt nhìn khô khan, thế nhưng cũng biết học đòi văn vẻ.” Dạ Vị Ương nhịn không được trêu ghẹo Chước Hoa.
Khóe miệng Chước Hoa khẽ nhếch lên độ cung rất nhỏ, chỉ vào thang lầu nói: “Đại nhân mời lên lầu, trên lầu thoáng gió, nghe cầm khúc, còn có thể ngắm phong cảnh hai bên hồ sen.”
“Được.” Dạ Vị Ương đi lên hai bước, gặp Chước Hoa vẫn đứng yên bất động, hắn liền ngừng lại nói: “Ngươi không đi?”
“Chờ trà pha xong, ta sẽ đem lên.”
,,,,,,,
,,,,,,,
,,,,,,,
Còn chưa đến lầu hai Dạ Vị Ương đã cảm giác được một cỗ gió mát thấm vào ruột gan, hắn vịn vào thang hồng mộc (gỗ lim) đi tới lầu hai thuyền hoa, lầu hai giống như một ban công, bốn phía không có cửa sổ chỉ có tầng tầng bạc sa trong gió tung bay.
Dạ Vị Ương sau khi đi lên, liền phát hiện ở ban công có một thanh y nam tử đang quay lưng về phía hắn.
“Ta nên sớm biết, Chước Hoa như thế nào đột nhiên mời ta du thuyền thưởng sen, lấy tính cách của hắn càng không nghĩ đến loại thuyền hoa này.”
Dạ Vị Ương cười khổ, nhưng không đi xuống lầu, có một số việc muốn tránh cũng tránh không được.
“Nếu không như vậy, ngươi tính toán trốn ta cả đời?” Lưu Bá Hề xoay người, trong đôi mắt mang theo tình cảm phức tạp dừng trên thân nam nhân thường xuyên quấy nhiễu giấc mộng của hắn.
Có tưởng niệm, có bất đắc dĩ, cũng có một tia mất mác.
Dạ Vị Ương thấy đủ loại cảm xúc trong mắt Lưu Bá Hề, hắn hơi mím môi ở bên cạnh ngồi xuống, gió hồ thổi lên bạc sa bán trong suốt phất qua hai má hắn.
“Vị Ương, ta đã nghĩ rằng, ta có thể cho ngươi ỷ lại cùng tín nhiệm.”
Bất luận Dạ Vị Ương gặp sự tình gì, Lưu Bá Hề sớm đã làm tốt chuẩn bị cùng nam nhân này gánh vác hết thảy, hắn thích Dạ Vị Ương, cũng nghĩ đối phương có thể tận tình ở bên người hắn tìm được tin cậy cùng tín nhiệm. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nhưng trong ba tháng nay, Lưu Bá Hề phát hiện Dạ Vị Ương không có hoàn hoàn toàn toàn tín nhiệm hắn, nếu không vì sao lại trốn tránh hắn.
Mỗi lần nhìn Dạ Vị Ương cố ý tránh mặt hắn, giả vờ như không thấy hắn, hoặc là nhìn thấy hắn liền xoay người đi nhanh, chua xót cùng bất đắc dĩ trong lòng Lưu Bá Hề cũng chỉ có hắn hiểu được.
Hắn không ngừng nói với chính mình, có lẽ Dạ Vị Ương cần có thời gian yên tĩnh, chờ thêm một chút là tốt rồi.
Nhưng chớp mắt đã qua ba tháng, Dạ Vị Ương vẫn như trước trốn hắn, Lưu Bá Hề thật sự chờ không nổi nữa.
Nếu Dạ Vị Ương không muốn gặp hắn, hắn sẽ tìm biện pháp gặp nam nhân này.
“Ta không nghĩ trốn ngươi, ta chính là không dám gặp ngươi.” Tựa như hiện tại, Dạ Vị Ương không dám nhìn thẳng song mâu minh lượng của Lưu Bá Hề.
Vừa thấy ánh mắt đối phương, Dạ Vị Ương giống như từ trong đó nhìn ra mặt bất kham của chính mình, hắn quay đầu nhìn đóa hoa sen nở rộ trên mặt hồ, bàn tay dưới ống tay áo khẽ siết lại: “Từng có người nói ta không xứng với ngươi, lúc ấy ta còn không chấp nhận, hiện tại đã cảm thấy, kỳ thực câu nói kia một chút cũng không sai.”
Dạ Vị Ương dùng sức nhắm hai mắt, quay đầu nhìn về phía Lưu Bá Hề, thầm đè xuống hoang mang cùng giãy dụa trong tim.
Hắn nhìn Đại tướng quân nói chậm từng chữ: “Ba tháng nay ta đã suy nghĩ rất nhiều, Bá Hề, chúng ta sau này hãy trở về mối quan hệ như một năm trước, ngươi vẫn là Lưu Bá Hề không thích Dạ Vị Ương, ta vẫn là…”
“Một năm trước là một năm trước, ngày hôm nay ta và ngươi còn có thể quay về như trước kia sao?” Lưu Bá Hề khẽ thở dài đánh gãy lời Dạ Vị Ương, hắn hướng nam nhân đi tới, ở bên cạnh Dạ Vị Ương ngồi xuống.
“Thích chính là thích, làm sao chỉ vì một câu nói liền không thích, nếu tình cảm một người dễ dàng bị khống chế như thế, sao có thể gọi là tình cảm.”
Lưu Bá Hề nhìn Dạ Vị Ương bên cạnh, hắn không muốn bức đại hồ ly đi vào chỗ bế tắc, càng không muốn vì câu nói của Dạ Vị Ương mà cắt đứt quan hệ với nam nhân này.
Quan hệ bọn họ, không phải muốn đoạn là đoạn.
“Không nói cái gì xứng hay không xứng, Vị Ương, ngươi hãy tin ta một lần, không cần đem chuyện nghẹn ở trong lòng.”
Nghe lời này, Dạ Vị Ương bỗng dưng cười, chính là trong nụ cười dẫn theo chua xót cùng trào phúng, thanh âm hắn có phần run rẩy, hắn nhìn Lưu Bá Hề nói ra những lời mà bản thân hắn cũng thấy thẹn.
“Nếu như… ta thay lòng đổi dạ thì sao?” Hai bàn tay giấu dưới ống tay áo gắt gao siết thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay, hắn nhìn ánh mắt Lưu Bá Hề sau khi nghe hắn nói, phút chốc nhiễm vài phần khó tin cùng kinh ngạc.
“Nếu trong lòng ta không chỉ có mình ngươi thì sao? Đây không phải là ta nhất thời hồ đồ hay hư não, ta đã suy nghĩ ba tháng, ba tháng này cũng đủ cho ta nghĩ rõ ràng.”
Dạ Vị Ương không muốn lừa chính mình, càng không muốn lừa Lưu Bá Hề.
Rõ ràng tâm hắn đã không còn như lúc đầu, chỉ có một mình Lưu Bá Hề, cho dù hắn có thể giả vờ như cái gì cũng không biết cái gì cũng không để ý, giống như trước kia hưởng thụ yêu thương độc nhất vô nhị của Đại tướng quân, Dạ Vị Ương hắn chính là không làm được.
Hắn không thể lừa gạt người hắn yêu thương.
Hơn nữa, thời điểm hắn và Lưu Bá Hề cùng một chỗ ngẫu nhiên còn nghĩ đến người khác, Dạ Vị Ương chịu không nổi.
Tình cảm vốn sạch sẽ hiện giờ bởi vì hắn mà nhiễm tạp trần, không phải tìm cớ, hắn chính là cảm thấy bản thân không xứng với Lưu Bá Hề, càng không có biện pháp vừa yên tâm thoải mái được Lưu Bá Hề yêu, vừa đem người khác cất vào trong tâm mình.
Giờ này phút này, cùng Lưu Bá Hề nói những lời này cơ hồ đã hao hết khí lực và dũng khí cả đời Dạ Vị Ương.
“Thực xin lỗi, Bá Hề.”
Dạ Vị Ương cúi đầu không dám nhìn biểu tình nam nhân bên cạnh, trầm mặc hồi lâu, Lưu Bá Hề mở miệng: “Hắn…” Rồi lại lập tức im lặng không nói gì.
Cho dù biết người khiến Dạ Vị Ương tưởng niệm là ai, thì có thể thay đổi sự thật này sao?
“Ta chỉ muốn hỏi, ngươi còn yêu ta không?”
Dạ Vị Ương không cần suy nghĩ mà gật đầu, hắn hận không thể lập tức nhào vào lòng Đại tướng quân.
“Vậy ngươi còn muốn rời xa ta không?” Tựa hồ thở dài, Lưu Bá Hề nhẹ giọng hỏi.
Hết chương thứ hai