Dạ Vị Ương khẽ xoa bụng, tổng cảm giác Bắc Thần Diêu Quang còn có chuyện gì đó chưa nói cho hắn biết, mà thôi, trước không nghĩ nữa, ngủ một giấc tỉnh lại rồi nói sau cũng được.
Nhắm hai mắt, sau khi dùng an thần hoàn nam nhân có chút mệt mỏi rất nhanh tiến nhập mộng đẹp.
,,,,,,,
Dạ Vị Ương ngủ một giấc tinh thần chấn hưng, thuyền hoa đã trôi trên mặt hồ hơn nửa ngày, lúc này bọn họ khởi hành về cung vừa lúc có thể dùng cơm chiều.
Không có nhìn thấy bóng dáng Kiến An, nghe Chước Hoa nói, khi vớt nàng ta lên liền trực tiếp nhét vào xe ngựa đưa về cung, Hoàng thượng bọn họ đương nhiên biết việc Dạ Vị Ương thiếu chút nữa bị tập kích, nhưng may mắn không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cũng liền yên tâm.
Chỉ có thể nói Kiến An thật quá ngốc, không nói lúc ấy Bắc Thần Diêu Quang đang ở ngay bên cạnh hắn, Chước Hoa, Từ Thương Hải, còn có Bắc Thần Nguyệt, người nào có thể trơ mắt nhìn Kiến An lao tới mà thờ ơ.
Thích khách bình thường còn không thể làm được gì, huống chi là một nữ nhân quen sống an nhàn sung sướng.
Nhưng nói tới nói lui, vẫn là khiến Dạ Vị Ương một phen kinh sợ.
Thời điểm thuyền hoa cập bến Dạ Vị Ương đánh cái ngáp bước lên xe ngựa, xe ngựa vừa mở ra, hai người ngồi bên trong suýt tý nữa dọa Dạ Vị Ương nhảy dựng.
“Các ngươi muốn hù chết ta a!” Bất chấp tất cả, Dạ Vị Ương nâng tay hướng hai người bên trong đánh tới.
“Vị Ương, ngươi không có việc gì đi?”
“Đại hồ ly, ngươi dám đối với trẫm bất kính.”
Hai người trong xe ngựa không ai khác chính là Lưu Bá Hề và Tịch Thiên Thương, tuy rằng ở trong cung nghe người bẩm báo Dạ Vị Ương không có bị thương, chỉ là hữu kinh vô hiểm, nhưng hai ngươi làm sao ngồi yên được, vừa nghe thấy tin tức liền chạy tới đây, nhưng biết Dạ Vị Ương vẫn còn ngủ trên thuyền hoa, đành một mực ngồi trên xe ngựa vừa đàm sự vừa chờ đợi.
Cũng không nghĩ tới, Dạ Vị Ương đột nhiên mở cửa xe ngựa ra.
Dạ Vị Ương cảm thấy chính mình hôm nay đủ xui xẻo, hiếm khi được du hồ lại bị hù dọa, làm người đã không dễ dàng, làm hồ ly lại càng không dễ dàng, làm một hồ ly hoài đứa nhỏ càng càng không dễ dàng.
Mắt thấy mặt Dạ Vị Ương bắt đầu thối, Lưu Ba Hề vội đem đại hồ ly kéo vào trong ngực hống, đại hồ ly này từ sau khi mang thai rất ưa buồn bực, đừng nói đến trước kia còn đòi cùng hắn tách ra.
Sau đó Lưu Bá Hề nghe Thường Thiếu Điển nói mới biết, nữ tử mang thai tính tình dễ cáu kỉnh, đại hồ ly mang thai cũng sẽ trở nên mẫn cảm, lúc này người bên cạnh phải hảo hảo chăm sóc hầu sủng mới tốt.
Được Đại tướng quân ủng vào trong ngực vừa nhu nhu lại hôn nhẹ, sắc mặt Dạ Vị Ương mới dần đẹp lên, hắn khẽ thở ra một hơi tựa ở trong ngực Lưu Bá Hề, cảm giác có người để dựa dẫm thật là tốt.
“Vị Ương, muốn hay không trẫm cũng cấp ngươi nhu một cái, hôn nhẹ một cái?” Tịch Thiên Thương kéo tay nam nhân qua sờ sờ nắn nắn.
Thời điểm trong xe ngựa đang nháo vui vẻ, một vị khách không mời đột nhiên nhảy vào, tuy nói vì để đại hồ ly thoải mái, xe ngựa thiết kế rộng rãi, ngồi bốn đại nam nhân cũng dư dả, bất quá nhìn thấy người đến là Bắc Thần Diêu Quang, hai người một hồ lập tức thay đổi sắc mặt.
Tịch Thiên Thương thu liễm cợt nhả đối với Dạ Vị Ương, liếc mắt nhìn Bắc Thần Diêu Quang, cười lạnh nói: “Cũng không phải Thiên quốc ta keo kiệt, xe ngựa của Diêu Quang các hạ trẫm đã sớm cho người chuẩn bị tốt, không cần cùng chúng ta chen chúc ở đây.”
“Ta không ngại.” Đóng cửa xe ngựa, Bắc Thần Diêu Quang nhìn Dạ Vị Ương cọ ở trong ngực Lưu Bá Hề, trong mắt hiện lên tia hàn quang, nhưng rất nhanh tiêu thất.
Hừ lạnh một tiếng, Bắc Thần Diêu Quang nhìn Lưu Bá Hề nói: “Các ngươi tới vừa lúc, có chút sự tình tốt nhất nên giáp mặt nói cho các ngươi.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Lưu Bá Hề lãnh đạm hỏi: “Diêu Quang bệ hạ muốn nói gì?”
“Vị Ương mang đứa nhỏ của ta.” Người này cư nhiên trực tiếp nói thẳng ra như vậy.
Lưu Bá Hề nhất thời nở nụ cười: “Lời đồn Diêu Quang bệ hạ hành sự cùng thường nhân bất đồng, không nghĩ ngay cả suy nghĩ cũng bất đồng với thường nhân, ta biết ngươi thích Vị Ương, nhưng không cần ăn nói lung tung khiến người ta buồn cười như thế.”
Trên mặt tuy rằng không biểu hiện gì, nhưng Tịch Thiên Thương cùng Lưu Bá Hề trong lòng đều nghi hoặc, Bắc Thần Diêu Quang này như thế nào biết Dạ Vị Ương mang đứa nhỏ?
“Nực cười, ngươi nói đó là đứa nhỏ của ngươi, có chứng cớ gì không?” Tịch Thiên Thương hỏi, hắn tình nguyện đứa nhỏ Dạ Vị Ương mang là của Lưu Bá Hề chứ không phải là tên biến thái này.
“Chứng cớ?”
Bắc Thần Diêu Quang chậm rãi nhìn lướt qua mọi người, hắn xếp bằng ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, mang theo vài phần ý cười không nhanh không chậm nói: “Chắc hẳn các ngươi đều biết, cửu vĩ hồ bởi vì cùng người tâm ái kết hợp mà hoài hậu đại, nhưng các ngươi có biết, cửu vĩ hồ cùng thường nhân bất đồng, không nhất định ở lần đầu tiên động tình mới có đứa nhỏ.”
“Ngươi không cần nói hưu nói vượn.” Chuyện này Dạ Vị Ương đương nhiên biết, giống như hắn nói, nhưng dựa vào cái gì Bắc Thần Diêu Quang liền nghĩ hắn động tình. Nhưng không nhất định ở lần đầu tiên động tình mới có đứa nhỏ, cách nói này hắn chưa từng nghe qua, ai có thể đảm bảo Bắc Thần Diêu Quang không phải chính mình tự nghĩ ra.
Liếc nhìn Dạ Vị Ương một cái, Bắc Thần Diêu Quang hơi giơ hàm dưới, tiếp tục nói: “Ta sau này hiểu được, cái gọi không nhất định ở lần đầu tiên động tình mới có đứa nhỏ… Chính là đứa nhỏ không nhất định chỉ có một cha.”
Không, không chỉ có một?!
Những lời này tựa như sấm sét giữa trời quang khiến Dạ Vị Ương sợ đến mức chẳng nói được gì, người không phải chỉ có một cha một nương sao? Được rồi, cho dù hắn không phải người, nhưng thế giới động vật hắn xem không ít, chưa thấy có loại sinh vật nào lại có nhiều cha nhiều nương a.
Gặp đám người Tịch Thiên Thương sửng sốt ngốc lăng, Bắc Thần Diêu Quang cúi đầu cười, tiếng cười từ trong yết hầu tràn ra mang theo loại kiêu ngạo quen thuộc của nam nhân: “Ta không phủ nhận, tiểu hồ ly trong bụng Dạ Vị Ương là của ngươi.”
Hắn nhìn Lưu Bá Hề, lại liếc qua Tịch Thiên Thương bên cạnh: “Cũng là của ngươi.”
“Nhưng không thể nghi ngờ, tuyệt đối là của ta.” Ngữ khí chắc chắn, Bắc Thần Diêu Quang hướng Dạ Vị Ương còn đang sửng sốt, nói: “Vị Ương, ngươi nghiêm túc suy nghĩ một chút, khoảng thời gian cùng ta một chỗ, ngươi có thể khẳng định, chưa bao giờ đối với ta động một tia cảm tình nào không?”
“Bắc Thần Diêu Quang, ngươi đủ! Không cần lại đến tổn thương Vị Ương, nếu ngươi còn ăn nói lung tung, đừng trách ta động thủ.”
Lưu Bá Hề nhíu mày, hướng Bắc Thần Diêu Quang trừng mắt đồng thời nhẹ nhàng trấn an đại hồ ly trong ngực.
Gặp Dạ Vị Ương tựa hồ vô pháp lập tức tiếp thu những lời này, Bắc Thần Diêu Quang không hề nhiều lời, hắn đẩy cửa xe ngựa tự giác nhảy xuống, hiện tại quả thực không nên bức bách Dạ Vị Ương.
“Ta chỉ nói sự thật, nếu các ngươi không tin, có thể đến Ngọc Hành sơn tìm hỏi nam nhân kia, Tịch Thiên Lâu chắc hẳn biết nhiều hơn ta.”
Hết chương thứ mười chín