Tôi quan sát một hồi vẫn cảm thấy có gìđó không ổn, định hỏi ý kiến của trợ lý Lương, quay sang nhìn thì thấygã hoàn toàn không hề nghe chúng tôi nói gì mà đang cẩn thận thu dọn lại những hài cốt vương vãi trên mặt đất
Tôi thầm thấy kỳ lạ, liền kéo lão Dương lại, cả hai đến xem thử gã đang làm cái gì.
Một phen người chuột đại chiến làm vạ lây đến hơn mười cỗ thi thể. Những thi thể này đã sớm mủn ra như đất rồinên chỉ cần chạm vào thôi là đã nát vụn, hầu hết đều vỡ ra thành nhữngmảnh nhỏ nằm lộn xộn trên mặt đất. Không hiểu vì sao trợ lý Lương lạinhặt từng khúc xương còn chưa vỡ vụn để sang một bên.
Hầu hết những bộ xương này đều không cònnguyên vẹn, đại khái là bị mấy con chuột bự kia đem ra làm dụng cụ màirăng, bề mặt gồ ghề, có mấy khối đã không thể phân biệt được đó là phầnnào trên cơ thể.
Lão Dương thấy trợ lý Lương đang trầm tư suy nghĩ liền nổi lên tò mò, bèn hỏi gã: “Anh trợ lý, anh đang tính làm toán đó à?”
Trợ lý Lương ngẩn ra một chút, sau đóxoay đầu lại nói với tôi: “Thật không ngờ đàn chuột này kéo đến đây phárối lại tình cờ giúp tôi phát hiện ra một bí mật rất lớn.”
Tôi thấy hai mắt gã sáng lên, phấn chấnlạ kỳ, trong lòng tôi càng thấy quái dị, đống xương cốt này thì có thểẩn giấu bí mật gì?
Trợ lý Lương bảo chúng tôi ngồi xuống,đưa một khúc xương cho chúng tôi, hỏi: “Hai cậu nhìn đi, có phát hiện ra được điều gì không?”
Tôi cùng lão Dương nhìn nhau, không biếtgã đang định giở trò gì, lão Dương nở một nụ cười quái đản nói với gã:“Đây không phải là anh đang chế nhạo chúng tôi sao, bọn tôi đi đổ đồ của người chết chứ có đi đổ người chết đâu, anh cứ nói thẳng ra đi, nói cho mau rồi chúng ta rời khỏi đây gấp.”
Trợ lý Lương ngượng ngùng cười: “Tại tôiquá vui mừng, không để ý đến lời nói, các cậu đừng quan tâm, cứ để tôinói ra những suy luận của mình đã, à… các cậu nhìn chỗ này của khúcxương xem, nhìn cho kỹ đi.”
Tôi nhận lấy khúc xương cẩn thận quansát, chỉ thấy chỗ gã nói đến có một lỗ hổng trơn nhẵn, miệng lỗ hổngcùng màu với xương, niên đại chắc cũng đã khá xa, nhưng trợ lý Lương đưa tôi xem thứ này để làm gì thì tôi nghĩ không ra.
Thấy vẻ mặt đầy nghi ngờ của tôi, trợ lý Lương nói: “Không nhìn ra cũng không sao, để tôi nói cho các cậu, đây là xương đòn (xương quai xanh), nó ở chỗ này.”, gã chỉ vào cổ mình rồi tiếp, “Lỗ hổng trên này chính là vết thương cũ trên xương được tạo thành trước khi chết, cậu xem, miệnglỗ rất bén, không có dấu hiệu liền lại của xương, chứng tỏ thời gian cóvết thương này rất gần với thời gian tử vong.”
Lão Dương nghe đến đó, còn tưởng làchuyện gì, liền mất kiên nhẫn nói: “Chuyện này mà gọi là bí mật gì chứ,xương cốt bị thương thì đúng là đáng thương thật, nhưng mà chúng ta mauđi thôi, đuốc gần tàn rồi.”
Trợ lý Lương vội khoát tay nói: “Cho tôi ba phút nữa, sẽ nói xong ngay!”
Tôi thấy gã vô cùng hào hứng, không nóicho rõ ràng chắc chắn sẽ không chịu thôi, lão Dương càng hối thúc ngượclại càng làm mất thêm thời gian, tôi vội đưa mắt ra hiệu cho lão Dươngđừng có xen vào rồi quay nói với trợ lý Lương: “Cứ mặc kệ hắn, anh nóiđi.”
Gã nuốt nước bọt, nói: “Vừa nói đến đâunhỉ, à, vết thương này xuất hiện rất gần với thời gian tử vong, tôi cóthể kết luận đại khái là vết thương đó chính là nguyên nhân gây nên cáichết. Vết thương ở vị trí như vậy có lẽ là do bị người ta dùng dao cắtđứt phần động mạch cổ ngay phía trên xương đòn, vì hạ dao quá nhanh nêncắt trúng vào xương.”
Tôi nghe thế buồn bực hỏi: “Theo như anh nói thì chủ nhân của khúc xương này bị người ta cắt cổ chết à!”
Trợ lý Lương nở nụ cười quái dị, lắc lắcđầu: “Không chỉ có khúc xương này, toàn bộ thi thể ở đây đều có cùngnguyên nhân tử vong. Cậu xem, riêng ở đây có bảy khúc xương đòn, bêntrên đều có vết cắt như vậy, mà thông thường ngày xưa nếu cúng tế bằngngười sống đều là bắt người bị hiến tế quỳ gối, tiếp đó thầy tế đứngđằng sau một dao cắt đứt yết hầu. Thế nhưng những người ở đây lại bị cắt họng từ phía trước, cho nên tôi có cảm giác phần lớn những người ở đâykhông phải là bị tế sống mà là chết trận.”
Trợ lý Lương nói xong liền nhìn tôi vớiđôi mắt sáng rực. Tôi bị gã nhìn đến sởn gai ốc, tự hỏi sao gã lại nhưvậy, chết trận thì là chết trận thôi, cũng đâu cần phải phấn khởi tớimức này, vội hỏi gã: “Trợ lý Lương, bí mật lớn mà anh nói chính là điềunày?”
Gã tỏ vẻ thần bí: “Không phải, khôngphải, đây mới chỉ là phần mở đầu của bí mật thôi, điều tiếp theo tôimuốn nói mới là vấn đề chính.”
Nói rồi gã lấy ra một thứ từ trong đống thi thể vỡ vụn, nói với tôi: “Bí mật lớn ấy ẩn giấu bên trong vật này.”
Tôi cầm lên quan sát, đó là một mảnh củathứ gì đó rất khó hình dung, dường như là nón hay một bộ phận nào đó của áo giáp. Có điều thứ này không phải là xương cốt thì tất nhiên chính là minh khí. Tôi cầm lên soi kỹ dưới ánh đuốc, kinh ngạc thốt lên: “Là một mảnh giáp bằng thanh đồng?”
Trợ lý Lương gật đầu: “Không sai.”
Lúc này, không biết là do bị gã trợ lýthần kinh bất bình thường ở ngay bên cạnh tác động hay là do trực giáccủa chính mình mà tôi mơ hồ cảm thấy chuyện gã đang nói đến có thể ẩnchứa một sự thật kinh thiên động địa nào đó, nhất thời cả người toát mồhôi lạnh.
Trợ lý Lương nói tiếp: “Đây là kiểu áo giáp chỉ xuất hiện vào thời Hậu Hán (947-950, Trung Quốc), cậu xem mảnh này khồng hề có lớp lót trong, đây là áo giáp dành cho mùa hè, người này chết vào khoảng thời gian đó, còn nữa, kỳ lạ nhất là thứnày”, gã cẩn thận gỡ ra một mảnh nhỏ gì đó từ miếng áo giáp, “cậu xemđi, mảnh nhỏ này dù không bắt mắt nhưng lại chính là mấu chốt, cậu Ngô,cậu là người có hiểu biết, vừa nhìn chắc hẳn đã nhận ra đây là thứ gì.”
Cả người tôi gần như lạnh toát, vừa quansát theo lời gã liền hiểu ra, mảnh nhỏ kia chẳng phải gì khác mà chínhlà một mảnh tơ lụa, có lẽ là nó bị dán lên áo giáp lúc thi thể thối rữa.
Những thứ đó là đồ của người Hán, sao lại xuất hiện trong hố bồi táng của người Xá đã tuyệt tích hàng ngàn năm trước?
Trợ lý Lương nhìn ra xung quanh, nói:“Nếu tôi đoán không nhầm, đây thật ra không phải là hố tuẫn táng mà làmột bãi chiến trường, thi thể ở dưới này có hai phe, một bên là nhữngngười canh giữ cổ mộ, một bên là quân đội người Hán.”