“Tớ chắc chắn chủ nhân ngôi nhà này là nhân loại, nhưng trăm phần trăm họ mang dòng máu Cự Nhân, vì chiều cao của họ chẳng kém tớ bao nhiêu. Chậc, trong lần thăm dò tàn tích thành thị gần nhất, đến cả đi cửa chính mà chúng ta còn phải cúi người!”
Mang dòng máu Cự Nhân không nhất thiết đồng nghĩa với việc họ thật sự có huyết thống với một Cự Nhân. Thay vào đó, nó ám chỉ sự di truyền về đặc trưng hình thể cho hậu duệ đến từ việc tiêu hóa ma dược của con đường này. Một trong những đặc điểm ấy là vóc dáng cao lớn.
Joshua ngẩng đầu nhìn Haim, cười khục một tiếng:
“Có cậu thôi, tớ chả cần.”
“Nhưng cậu sắp thăng cấp rồi còn gì, đến lúc ấy chả kém tớ mấy đâu.” Vừa cười nói, Haim vừa liếc nhìn Derrick lại gần tế đàn qua khóe mắt để đề phòng phát sinh sự cố.
Joshua suy tư một hồi mới hỏi:
“Thực ra thì tớ rất tò mò. Thủ Lĩnh đã lên Danh sách 4 “Kẻ Săn Ma” rồi, hẳn phải giống như một Cự Nhân thông thường, cao ba, bốn mét mới đúng chứ. Thế mà trông ngài ấy vẫn vậy, chỉ cao hơn tớ nửa cái đầu là sao nhỉ?”
Haim vô thức liếc trái ngó phải, đáp:
“Nghe nói Thủ Lĩnh có hình thái Cự Nhân đấy.”
“Hình thái Cự Nhân á? Liệu biến thành Cự Nhân rồi, quần áo ngài ấy có bị rách toạc không?” Joshua cười lém lỉnh.
“Nếu trang phục của Thủ Lĩnh không phải vật phẩm thần kỳ thì dám lắm.” Haim và Joshua cùng nhìn nhau bật cười.
Cả hai đang định quay lại chia sẻ câu chuyện cười này với Derrick, chợt nhận ra cậu thiếu niên ấy đã biến mất!
Vốn phải đang đứng trước tế đàn, giờ Derrick đã biến mất!
Vẻ mặt Haim và Joshua lập tức trầm xuống. Một người giơ cao thanh cự kiếm thẳng, một người duỗi bàn tay trái đeo chiếc găng đỏ rực.
Họ thận trọng tiếp cận tế đàn và nghiêm cẩn kiểm tra, song chẳng phát hiện ra dấu vết nào khả nghi.
Joshua đang định thử phân biệt phần văn tự còn sót lại trên bàn đá, bỗng bị Haim vỗ vai:
“Đừng nhìn, tớ vừa nhớ ra, Derrick mới thấy mấy dòng chữ ấy là biến mất.
Chúng ta phải đưa Thủ Lĩnh đến đây.”
“Ừ.” Joshua gật đầu.
Cả hai không nóng vội rời đi mà kiểm tra xung quanh thêm một lần nữa, sau đó chà xát ngón tay nhen lửa cho mấy ngọn nến còn lại trên tế đàn.
Đây là để bảo vệ Derrick, ngăn cậu sa vào bóng đêm thực sự!
——Trong quá khứ, các tiểu đội thăm dò của Thành Bạch Ngân đã từng đụng độ những phế tích thành thị tương tự. Một đội viên bất ngờ trông như bị mất tích, nhưng thực ra là bị giấu đi bởi một sức mạnh nào đó. Anh ta vẫn đứng nguyên tại vị trí cũ, nhưng đồng đội lại nháo nhác đi tìm sự giúp đỡ, cuống cuồng mang theo đèn lồng da thú rời khỏi khu vực ấy. Cuối cùng, kẻ đáng thương kia đã bị bóng đêm thực sự nuốt sống, không bao giờ được tìm thấy nữa. Nếu không phải về sau có một đội viên khác cũng sa vào nguy hiểm tương tự nhưng may mắn được cứu thoát ngay tại chỗ, thì những người kia đã chẳng biết chính xác “nguyên nhân chết” của kẻ trước đó.
Khi ngọn nến đã được thắp sáng và tỏa ra ánh lửa mờ nhòe khắp tứ phía, Haim cùng Joshua lập tức rời ngôi nhà và quay lại con hẻm để phóng tín hiệu bằng linh tính mà mọi người đều mang theo.
Không phải đợi lâu, cả hai đã trông thấy Colin Iliad nhảy xuống từ mái nhà gần đó và đáp đất một cách vững vàng.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Vị “Kẻ Săn Ma” này trầm giọng hỏi.
Thanh kiếm bạc trong tay ông đã bôi sẵn một lớp dầu xám.
Haim lập tức kể lại mọi chuyện, cuối cùng bổ sung thêm:
“Chúng tôi không phát hiện ra nguyên nhân Derrick biến mất.”
“Derrick…” Colin trầm ngâm gật đầu, bước qua cả hai mà hướng thẳng tới ngôi nhà nọ.
…
Dù ánh nến bên ngoài tỏa ra vệt màu ấm áp, Derrick vẫn cảm thấy mình như rơi xuống một hầm băng, cơn lạnh không ngừng trào dâng từ tận đáy lòng.
Cậu nắm chặt Rìu Gió Lốc bằng tay phải, dời tầm mắt khỏi thị trấn mà quay người trở lại hầm, lại về đứng trước tế đàn.
Cậu đã xác nhận sơ bộ rằng vấn đề nằm ở bản thân mình!
Tuy nhiên, cậu không hề bị thôi thúc bởi việc thăm dò thị trấn Noon kỳ quái này, thậm chí còn chẳng dám mở cửa ra.
Derrick cũng không quá lo lắng hay tỏ ra dấu hiệu bối rối rõ rệt nào, vì cậu không cho rằng mình vừa đụng độ một vấn đề nghiêm trọng.
Miễn là không bộc phát nguy hiểm trực tiếp thì sẽ không nghiêm trọng… Derrick thầm hít một hơi sâu, cúi đầu trong thành kính và thì thầm:
“Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này;
Chúa tể thần bí ngự trên màn sương xám;
Vị vua Hoàng Hắc nắm giữ vận may…”
Đang thưởng thức khung cảnh phế tích thần chiến bên cửa sổ, Klein bất đắc dĩ trở vào buồng vệ sinh, chuẩn bị các vật phẩm quấy nhiễu rồi đi bốn bước ngược chiều kim đồng hồ để tiến lên phía trên sương xám.
Hắn ngồi vào chiếc ghế tại vị trí cao nhất trước bàn đồng dài, đưa tay phải ra lan tràn linh tính, chạm tới ngôi sao đỏ thẫm tượng trưng cho nhóc ‘Mặt Trời’.
Thình lình, tiếng cầu nguyện trở nên rõ ràng đến lạ, hình ảnh đối ứng cũng hiện ra trước mắt Klein.
Hắn thoạt trông thấy nhóc ‘Mặt Trời’ đôi chút mơ hồ, sau đó nhận thấy hoàn cảnh sau lưng cậu không ổn!
Bao quanh ‘Mặt Trời’ là màn đêm thăm thẳm không nói nên lời, trong bóng tối lại có từng con mắt mang hình dáng khác biệt lặng lẽ quan sát cậu.
Hằng hà sa số con mắt ẩn hiện dày đặc trong bóng đêm, hệt như đám người vây xem không mời mà đến, song nhóc ‘Mặt Trời’ lại chẳng mảy may phát giác.
Thị trấn Noon nguy hiểm đến thế sao? Klein hiểu rất rõ lịch trình gần đây của nhóc ‘Mặt Trời’.
Hắn trầm ngâm trong giây lát, vô thức tin rằng bóng đêm kia hết sức quỷ dị và không chân thực. Do đó, hắn bỏ qua phương án dùng Quyền Trượng Hải Thần đáp lời nhóc ‘Mặt Trời’ mà kéo hẳn đối phương lên phía trên sương xám luôn.
Đang lan tràn linh tính, Klein chợt cảm thấy dường như ngôi sao đỏ thẫm nọ đang sa vào vũng lầy, khó mà kéo lên được.
Lần này cậu ta lại chọc phải vị Vua Thiên Sứ nào rồi? Hắn vừa nghĩ đến đây, mảnh không gian thần bí và màn sương xám dưới chân bỗng lan ra từng gợn sóng.
Sau khi thăng cấp lên Danh sách 5, hắn đã có thể khuấy động một chút sức mạnh của phía trên sương xám mà không cần dùng đến Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế” và sự hỗ trợ của nghi thức tương ứng!
Không một tiếng động, Klein dễ dàng hoàn thành việc kéo người. Bóng dáng ‘Mặt Trời’ Derrick xuất hiện trên chiếc ghế lưng cao thuộc về cậu.
Cùng lúc, Klein trông thấy bóng đêm kỳ quái đang bủa vây cơ thể nhóc ‘Mặt Trời’ vỡ vụn.
…
Vị “Kẻ Săn Ma” bước vào căn hầm với trạng thái vô cùng cảnh giác, theo sát đằng sau là Haim và Joshua.
Họ trông thấy trước ánh nến tù mù, bóng hình Derrick nhanh chóng được phác họa ra tựa như một hình vẽ.