“Nếu là như vậy thì những việc đã và đang làm uổng phí và nực cười xiết bao.” Lộ Ánh Tịch khẽ nhếch môi cười, đôi mắt phát ra tia sáng tự giễu.
“Người cầm quyền của bốn nước đều đang thúc đẩy tiến trình này. Ánh Tịch, ngươi cũng chỉ là một động lực thúc đẩy trong đó mà thôi.” Nam Cung Uyên cúi đầu trầm ngâm, cân nhắc kỹ mới nói tiếp. “Không đến sau cùng, thì chưa biết ai đúng ai sai. Ngươi nghe lời Phụ hoàng, bảo vệ con dân của quê hương thì đó là hiếu cũng là nghĩa. Còn nếu ngươi lựa chọn vâng theo ý phu quân, cùng nhau đoạt thiên hạ, thì cũng không có gì sai trái.”
“Sư phụ ấy, lúc nào cũng có thể nhìn thấu tâm sự của Ánh Tịch chỉ với một cái liếc mắt.” Lộ Ánh Tịch thả lỏng người, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới những lời Mộ Dung Thần Duệ đã nói vào mấy tháng trước. Quan điểm của hắn và sư phụ vô cùng giống nhau. Hai người đều cho rằng chiến tranh là không thể tránh khỏi, chi bằng tự nghĩ cách phải làm sao để giảm tổn thất tới mức thấp nhất, còn hơn cứ cố gắng đâm đầu vào chiến đấu hăng say, để dẫn tới thiệt người tốn của. Thế nhưng Phụ hoàng sẽ không bao giờ coi mình là kẻ yếu, đó là tự tôn của một vị vua. Cho dù phải chống đỡ đến sức tàn lực kiệt, Phụ hoàng cũng sẽ không nhận thua.
“Ban đầu ngươi luôn mang ý chỉ cương quyết gánh vác trách nhiệm, giữ vững lập trường. Nhưng bây giờ ngươi đã bắt đầu do dự. Ánh Tịch, ngươi có nghĩ tới nguyên nhân do đâu?” Nam Cung Uyên lấy cái đánh lửa, mồi lửa thắp sáng cây đuốc treo trên váng tường, từ từ đi về phía nàng.
Lộ Ánh Tịch vẫn ngồi im, ngẩng đầu nhìn y. Hình dáng anh tuấn, đĩnh đạc cùng các đường nét khuôn mặt của y càng được khắc họa sắc nét dưới ánh đuốc.
Nụ cười bên khóe môi của Nam Cung Uyên nhẹ nhàng, cuốn hút; đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng, ngồi xổm trước mặt nàng, hai người nhìn thẳng vào nhau: “Ánh Tịch, ngươi không cần phải ép bản thân đưa ra quyết định quá sớm. Hãy đợi đến khi mọi chuyện càng thêm sáng tỏ, trái tim của ngươi sẽ tự nhận ra.”
Lộ Ánh Tịch không nói, yên lặng nhìn hắn một lúc lâu. Nàng đột nhiên nghĩ đến điều gì, khẽ khàng hỏi một câu: “Sư phụ kiên quyết muốn se duyên tơ hồng cho Ánh Tịch?”
Nam Cung Uyên vẫn giữ nụ cười trên môi, ung dung nói: “Như thế ngươi sẽ bớt đi một trận vật lộn, lựa chọn đường đi sẽ dễ dàng hơn một chút.”
“Vậy giữa Ánh Tịch và sư phụ thì sao?” Nàng lẳng lặng nhìn y, ánh đuốc sắc vàng càng tôn nét dịu dàng trên gương mặt y, quen thuộc như vậy, nhưng lại xa xôi thế kia. Gần đây nàng cảm thấy hai người đã gần gũi nhau hơn, nhưng hôm nay lại không còn, hơn nữa càng lúc càng xa, khó có thể đến gần hơn.
“Tuy rằng mỗi người đều là chủ nhân của chính mình, nhưng ngươi mãi mãi là đồ đệ của ta, ta vĩnh viễn sẽ không hại ngươi.” Nam Cung Uyên nghiêm túc thề thốt.
“Sư phụ còn nhớ ước hẹn nửa năm của chúng ta chứ?” Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu, mong mỏi nhìn thẳng vào mắt y, nàng lại có cảm giác rơi vào đầm sâu, không thể nhìn ra tâm tình của y.
“Còn nhớ, sau này sẽ đến nơi phù hợp.” Nam Cung Uyên mỉm cười, đưa tay như muốn xoa đầu nàng, nhưng giữa chừng dừng lại, “Lời hẹn ước này không phải muốn ngươi lựa chọn nó, mà là để ngươi nhìn rõ hơn.”
“Nhìn rõ cái gì?” Lộ Ánh Tịch nhỏ nhẹ hỏi y, nhưng trong lòng đã sáng tỏ.
“Nhìn rõ trái tim của ngươi.” Nam Cung Uyên cười nhạt, bàn tay y buông xuống, lướt nhẹ qua mái tóc của nàng liền thu hồi. Mấy năm nay, y vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt giới hạn mà y vẽ ra. Y cũng từng nghi ngờ chính mình, có phải y đã quá nhát gan? Có phải đã đè nén quá mức hay không? Nhưng hiện tại y lại cảm thấy may mắn. May mắn vì vẫn giữ lại phần tình cảm này, để tránh làm nàng cảm thấy khó xử.
“Phải chăng lòng sư phụ đã quyết?” Lộ Ánh Tịch buông mi mắt xuống, nhỏ nhẹ hỏi y. Y chưa từng ra sức đoạt lấy, hiện tại muốn buông tay hoàn toàn sao?
“Ừ.” Nam Cung Uyên gật đầu, ánh mắt kiên định.
Đau đớn trào dâng trong lòng Lộ Ánh Tịch. Nàng nuốt xuống hết chua xót, đứng bật dậy, khom người chào y: “Tạ ơn sư phụ. Sư phụ đã dốc lòng dạy bảo Ánh Tịch suốt mười ba năm qua. Bất luận tương lai ra sao, Ánh Tịch sẽ không bao giờ quên tình cảm này.”
Nam Cung Uyên lãnh đạm nhìn nàng, đôi mắt thanh u động lòng người, nói: “Con người phải biết lựa chọn. Có được có mất. Ánh Tịch, bỏ đi những thứ nên bỏ, ngươi mới giành được cái mới.” Y cũng đã lựa chọn, và cũng đã cảm thụ sâu sắc sự thống khổ của việc chọn “từ bỏ”. Nàng vốn đã mang trên lưng bao trách nhiệm nặng nề, y không muốn nàng phải chịu khổ gánh thêm tình cảm cỏn con này.
Lộ Ánh Tịch im lặng săm soi y, lại cúi chào y lần thứ hai: “Tạ ơn sư phụ.”
Sau đó nàng đứng dậy, men theo tường trèo lên trên.
Rốt cuộc nàng đã hiểu, sư phụ sẵn lòng nói cho nàng biết bí mật của Huyền môn, bởi vì y cố ý đẩy nàng ra xa.
Nam Cung Uyên lặng lẽ nhìn theo bóng lưng nàng, cho đến khi bóng dáng đó biến mất hoàn toàn khỏi tầm nhìn. Y mới đưa tay phất một cái, ánh đuốc bị dập tắt. Bầu không khí bị bóng đêm nuốt chửng chìm trong vắng lặng, ảm đạm.