Chỉ trong phút chốc suy tính ngắn ngủi ấy, con mắt gần như trong suốt đã biến mất. Tàu Uất Kim Hương Đen đằng xa tiếp tục tiến tới, càng lúc càng rõ ràng.
Bên trên nó, các bộ xương khô trắng không mặc quần áo hay giáp da đang bận rộn điều chỉnh cánh buồm, đám xác sống nhợt nhạt vác trường kiếm đi tuần tra tới lui, quan sát chung quanh với đôi con ngươi nhuộm ánh lửa xanh lục. U ảnh, oan hồn và đủ loại sinh vật Linh giới kỳ dị khác khi thì bay lòng vòng, lúc lại chui vào thân thuyền, lộ ra khuôn mặt trong suốt không quá rõ ràng bên cạnh mạn thuyền.
Nhờ linh thị, Klein chỉ thấy đúng một người sống trên Tàu Uất Kim Hương Đen. Đó là người đàn ông ăn mặc như thuyền trưởng lẳng lặng đứng trước boong tàu.
Gã đội chiếc mũ tam giác khoa trương gắn một cái đầu lâu trắng cắm sợi lông vũ. Trên người là áo sơ mi trắng đính đăng-ten cùng một chiếc áo chẽn nâu hoa lệ phức tạp. Chiếc quần bó trắng được cố định bởi một cái đai lưng bằng da bò thuộc, treo trên đó là một thanh rapier mảnh.
Người đàn ông đeo một chiếc mặt nạ bạc che kín ngũ quan và đường nét. Lỗ hổng cho mắt, mũi và miệng được khoét sắc lạnh đến mức khiến người khác rợn tóc gáy.
Toàn bộ đều trùng khớp với hình tượng của ‘Thượng Tướng Địa Ngục’ Ludwell trong truyền thuyết!
Lái chính, phó nhì, phó tam, rồi nhóm thủy thủ trưởng của gã đâu? Klein thoạt ngỡ ngàng vì trên Tàu Uất Kim Hương Đen chỉ có một người sống nhưng rồi nhanh chóng nhận ra.
Cũng như phó tam, chỉ huy đại bác và phần đông thủy thủ của Tàu Tương Lai đã được điều tới các thuyền khác trong đoàn hải tặc, chỉ giữ lại số thành viên tối thiểu khi tiến vào vùng biển này, ‘Thượng Tướng Địa Ngục’ Ludwell không sai đám cấp dưới “yếu ớt” đi theo. Gã vốn có thể thao túng sinh vật bất tử và sinh vật Linh giới điều khiển tàu.
Đúng lúc này, Tàu Uất Kim Hương Đen chuyển động rõ ràng, hướng mấy chục khẩu đại bác về bên này.
Lúc ‘Thượng Tướng Địa Ngục’ Ludwell chạm tay lên chiếc mặt nạ trắng bạc, tiếng nổ ầm ầm liên tiếp vang lên.
Đạn đại bác lần lượt bắn tới, hoặc chưa đến gần đã rơi xuống biển, xối tung bọt nước, hoặc vẫn bay tiếp nhưng đáp tại nơi xa hơn.
Đây là một loạt bắn hiệu chỉnh!
Chẳng bao lâu sau, Tàu Uất Kim Hương Đen đã bắt đầu loạt khai hỏa thứ hai.
Klein đang định kích hoạt Đói Khát Ngọ Nguậy và dùng năng lực “Bóp méo” của “Nam Tước Sa Ngã” để thay đổi mục tiêu của loạt đạn đại bác, khiến chúng bắn tới chỗ xa hơn, bỗng hắn trông thấy Anderson Hood giơ tay phải lên đẩy ra trước.
Chỉ trong nháy mắt, một đàn quạ lửa màu cam được ngưng tụ rồi bay ra, chặn đứng những quả đạn đại bác một cách chính xác!
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Ánh lửa chói lòa, các mảnh vỡ tản mát giữa không trung hệt như một màn trình diễn pháo hoa.
Phải nói rằng năng lực của “Kẻ Phóng Hỏa” đúng là quá hữu dụng trên biển, chẳng khác gì hệ thống phòng ngự tên lửa đạn đạo phiên bản thần bí… Có điều đây là vì Anderson là ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’, cộng thêm đã lên Danh sách 5. Chứ phải Danitz thì đời nào chặn sạch đám đạn ấy được, làm nổ được khoảng nửa số đó cũng là khá lắm rồi ấy… Hầy, mình mà dùng “Thao túng ngọn lửa” thì cũng chỉ xử lý được một quả mỗi lần… Trong khi Klein thầm thở dài, Tàu Uất Kim Hương Đen đã ngừng bắn và tiếp tục tăng tốc, rút ngắn khoảng cách với Tàu Tương Lai.
Khi nó ngày một gần, phần mặt biển nằm giữa hai con thuyền buồm khổng lồ – thứ đang được nhuộm màu vàng óng bởi ánh dương – bỗng trở nên đen kịt. Nó không giống màu mực mà hệt như màn đêm sâu thẳm nhất, trầm lặng nhất, không có trăng và cũng không có sao.
Dưới biển sâu tăm tối, những sinh vật hung tợn trong suốt và hư ảo ngoi lên. Đống thi thể tái nhợt đưa bàn tay với phần thịt rữa nát ra, từng đốm lửa đỏ thẫm hoặc lạnh lẽo bừng lên, hợp thành một đôi mắt.
Thình lình, cả khu vực như biến thành lối vào Địa Ngục. Đủ loại sinh vật bất tử chen nhau nổi lên mặt nước. Dùng số lượng vô hạn, chúng thay nhau đổ ào về trước như thủy triều.
Anderson ngoái nhìn đám “Oan hồn mặt trời” và đống thịt xám đen vẫn đang triệt tiêu lẫn nhau, biết ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ vẫn đang ở giai đoạn chủ chốt trong việc đối phó với con quái vật đáng sợ kia, anh chỉ biết xuýt xoa. Lại ngẩng đầu nhìn lên Gehrman Sparrow giữa không trung, anh cười đắng.
Đang tính ấn hai nắm tay vào mạn thuyền để tạo những ngọn đỏ thẫm hòng ngăn cản đại quân sinh vật bất tử xâm nhập, Anderson bỗng ngạc nhiên khi thấy Gehrman Sparrow quay người bay trở về khoang thuyền.
H-Hắn chuồn á? Không thể nào… Anderson ngây ra.
Anh chợt nhăn mặt, lập tức nghiêng người về trước, ấn mạnh hai nắm tay xuống mạn thuyền.
Không một tiếng động, luồng lửa đỏ thẫm đột ngột bắn vọt lên trời, càn quét tứ phía.
Bấy giờ, bỗng một tấm bùa chú rơi xuống trước mặt Anderson, bên tai đồng thời vang vọng một từ Hermes cổ:
“Bão táp!”
Í? Anderson ngẩng đầu theo bản năng, trông thấy Gehrman Sparrow mặc áo cổ tròn và jacket nâu đang được vây quanh bởi một cơn gió lốc, nhanh chóng bay thẳng về phía Tàu Uất Kim Hương Đen.
H-Hắn định tự sát hả? Kiểu điên cuồng này mình từ chối hiểu… Anderson há hốc mồm hoài nghi nhân sinh.
Vù!
Nhờ vào hiệu quả của bùa chú và sự hỗ trợ của gió, Klein bay đến khoảng không bên trên Tàu Uất Kim Hương Đen.
‘Thượng Tướng Địa Ngục’ Ludwell lập tức ngẩng đầu nhìn hắn. Hai hốc mắt đằng sau tấm mặt nạ bạc lặng lẽ bừng lên hai ngọn lửa trắng nhợt.
Đám u ảnh, oan hồn, sinh vật Linh giới thuộc lĩnh vực Tử Thần đang lòng vòng trên Tàu Uất Kim Hương Đen tức thì ồ ạt ập đến kẻ địch.
Chúng hoặc hé miệng để thét ra những tiếng vô thanh, hoặc duỗi cái lưỡi dài thòng ra từ khuôn mặt nhỏ thó, nom cực kỳ hưng phấn.
Klein chỉ quan sát chúng với vẻ mặt vô cảm. Hắn đút tay vào túi áo, giải trừ “Bức tường linh tính” bao quanh một chiếc hộp sắt vuông.
Rồi, hắn lấy ra còi đồng của Azik, thứ được buộc chặt với một nhúm diêm rồi ném xuống boong sau Tàu Uất Kim Hương Đen.
Bất chợt, đám u ảnh và oan hồn trong suốt, lạnh lẽo, mơ hồ lập tức đứng hình, hệt như đám côn trùng bị đông cứng.
Ngay sau đó, chúng dứt khoát quay người bay nhào về cuối Tàu Uất Kim Hương Đen với tốc độ khủng khiếp. Đám sinh vật Linh giới sở hữu hình dạng kỳ quái cũng nối đuôi bám sát đằng sau.
Chưa tới một giây, đám xương khô cùng số xác sống đang bận hiệu chỉnh đại bác và điều khiển thuyền cũng phản bội ‘Thượng Tướng Địa Ngục’. Khu vực trước của boong tàu lập tức trống không, còn lại đúng một mình Ludwell.
Phịch!
Ấn chặt mũ, Klein đáp xuống boong trước, đứng ngay chỗ đối diện Ludwell.
Cả người hơi cong lên, tay phải thả lỏng chiếc mũ trên đầu, hắn nhìn trừng trừng vào ‘Thượng Tướng Địa Ngục’ đeo mặt nạ bạc.